Nhân vật nữ chính trong ảnh là Vũ Nguyệt Viên.
Người gửi cho cô tin nhắn này chắc chắn cũng là Vũ Nguyệt Viên.
Bỏ qua một số yếu tố chủ quan loạn xạ, Uyển Dư phải thừa nhận rằng bức ảnh này thực sự rất đẹp, cho dù là bố cục, quang cảnh hay là đôi nam thanh nữ tú trong bức ảnh, nhìn thế nào cũng khiến cho người khác mãn nhãn.
Bức ảnh này được chụp lúc Lục Minh Thành và Vũ Nguyệt Viên tốt nghiệp đại học.
Trên người bọn họ đều mang bộ đồng phục cử nhân kiểu cũ.
Khuôn mặt của Vũ Nguyệt Viên và khuôn mặt của Lục Minh Thành dán chặt vào nhau, chỗ Uyển Dư không thể nhìn ra được chính là đôi môi đã bị che đi bởi nữa khuôn mặt của hai người bọn họ.
Nhưng khuôn mặt dán chặt như vậy, thì môi nhất định cũng áp chặt vào nhau.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua những chiếc lá xanh mùa hè chiếu lên người bọn họ, tất cả cảnh vật xung quanh đều là tô nên cho hai người bọn họ.
Trong đôi mắt của Uyển Dư chỉ có thể thấy khuôn mặt được chạm khắc hoàn hảo của Lục Minh Thành và khuôn mặt thanh lịch cười tươi như hoa của Vũ Nguyệt Viên.
Rõ ràng là một bức tranh đẹp như vậy, nhưng Uyển Dư nhìn vào chỉ có cảm giác chói mắt.
Suốt buổi sáng hôm nay, cô cứ thấp thỏm tìm kiếm thông tin về Vũ Nguyệt Viên.
Vũ Nguyệt Viên là con gái của một quý tộc chính hiệu, một danh nhân nổi tiếng, là con gái của một gia đình cung đình Châu Âu, là người phụ nữ trên thế giới này có gia cảnh phù hợp với Lục Minh Thành.
Trong số các tài liệu về Vũ Nguyệt Viên, ngoài gia cảnh nổi bật của cô ta, phần lớn là thông tin đều là thông tin về nhiêu giải thưởng khác nhau của cô ta.
Dù ở trên bất kỳ phương diện nào thì cô cũng hoàn hảo không chê vào đâu được, nếu là đàn ông, cô cũng không thể tìm ra lý do nào không thích Vũ Nguyệt Viên.
Buôn phiên ném điện thoại sang một bên, Uyển Dư không tự chủ nhớ lại những gì mà Lục Minh Thành đã nói với cô sáng nay.
Với ý của anh, rõ ràng anh đối với Vũ Nguyệt Viên không có bất kỳ thứ tình cảm nam nữ nào, nhưng nếu không có tình cảm nam nữ, sao lại có thể hôn nhau? Uyển Dư muốn tin Lục Minh Thành, nhưng bức ảnh này lại khiến trong lòng cô sinh ra cái gai đâm vào cô, đến cả thở cũng thấy đau.
Uyển Dư nặng nề nhắm mắt lại, sau đó lại từ từ mở ra, cô vừa muốn ngừng chú ý tới chuyện này, muốn vào nhà tắm tắm rửa một cái thì lại nhận được một tin nhắn trên điện thoại .
"Uyển Dư, tôi là Vũ Nguyệt Viên, chúng ta gặp mặt nhau đi."
Uyển Dư không muốn bị luồng khí chất của Vũ Nguyệt Viên lấn át, cô suy tư một lúc rồi nhàn nhạt đáp: "Vũ Nguyệt Viên, cô thật nhàm chán!"
"Uyển Dư, tôi đang ở dưới lầu nhà cô."
Bỏ mặc đến lời từ chối của Uyển Dư, Vũ Nguyệt Viên liền gửi một tin nhắn khác: "Uyển Dư, nếu không gặp tôi thì tối nay cô nhất định cũng không ngủ được, không bằng chúng ta cùng nhau uống tách cà phê."
Uống cà phê? Uyển Dư mỉm cười, cô thực sự không có sở thích đặc biệt uống cà phê với tình địch của mình.
Tuy nhiên, vì Vũ Nguyệt Viên đã đến dưới lầu nhà cô rồi, nếu như cô không xuống gặp tình định thì giống như đang thua vậy.
Uyển Dư thay quần áo, chỉnh lại mái tóc dài rồi bước xuống lầu.
Vũ Nguyệt Viên quả thật rất lợi hại, đến cả việc cô sống lâu nào cô ta cũng đã điều tra rõ ràng, cô vừa xuống lầu liên thấy Vũ Nguyệt Viên đang đứng ở đầu cầu thang.
Nhìn thấy Uyển Dư, Vũ Nguyệt Viên cười nhẹ, duyên dáng và hào phóng, giống như bộ dạng của bà chủ.
"Uyển Dư, có hứng thú muốn nghe chuyện của tôi và anh Cửu không?"
"Không hứng thú!"
Uyển Dư dứt khoát từ chối: "Vũ Nguyệt Viên, bất kể giữa cô và cậu trẻ đã có chuyện gì thì đều là chuyện trước kia anh ấy quen biết rồi, tôi sẽ không bận tâm."
Vũ Nguyệt Viên vẫn nở nụ cười cao quý và bình tĩnh: "Uyển Dư, nếu như cô thực sự không để tâm thì sẽ không trực tiếp đi xuống lầu"
Không đợi Uyển Dư lên tiếng, Vũ Nguyệt Viên đã nói tiếp: "Uyển Dư, tôi chính là người phụ nữ đầu tiên của anh Cửu."
Người phụ nữ đầu tiên...
Chắc là mối tình đầu.
Đàn ông đều có cảm xúc về mối tình đầu, cho dù là mơ hồ hay sâu đậm thì mối tình đầu đều là nốt ruồi son mà đàn ông không thể dứt ra được.
Uyển Dư thừa nhận trong bản chính mình có chút chua xót, nhưng cô cũng không phải là người không có chính kiến, cô sẽ không dựa vào lời nói của Vũ Nguyệt Viên mà phán đoán án chết cho Lục Minh Thành.
"Ừm, thế gì sao nào?"
Uyển Dư bình tĩnh nhướng mi: "Vũ Nguyệt Viên, tôi trước giờ chưa bao giờ nghĩ với tuổi tác này của cậu trẻ còn không có trải nghiệm bằng một đứa nhóc, việc anh ấy có bạn gái cũ hay gì đó cũng là rất bình thường."
"Đúng, bây giờ đã là thời đại nào rồi, việc giao kết thân thể giữa phụ nữ và đàn ông thật sự không có quan trọng đến vậy."
Nụ cười trên mặt Vũ Nguyệt Viên không hề giảm đi: "Quan trọng chính là, người trong lòng anh Cửu yêu là ai."
"Uyển Dư, nếu như năm năm trước tôi không có đi không lời từ biệt, tôi không có chia tay với anh Cửu, thì anh Cửu nhất định cũng sẽ không tùy tiện tìm một người phụ nữ lấy giấy chứng nhận, càng sẽ không phải giả vờ bộ dạng tình cảm sâu đậm với cô, cố ý chọc tức tôi."
Năm năm trước, việc Lục Minh Thành lĩnh giấy với cô đúng là có chút mơ hồ, nhưng cô không tin Lục Minh Thành vì muốn chọc tức Vũ Nguyệt Viên.
Trực giác nói cho cô biết, Lục Minh Thành không phải là loại đàn ông bốc đồng thiếu trách nhiệm.
Đối với câu nói của Vũ Nguyệt Viên, Lục Minh Thành ở bên cạnh cô là vì chọc tức cô ta khiến cô càng không thể tin vào.
Việc này, lúc sáng Lục Minh Thành đã giải thích với cô rồi, cô cũng phải não tàn, cô làm gì không đi tin vào người đàn ông của mình mà lại đi tin tình địch chứ! Nhìn thấy Uyển Dư không lên tiếng, Vũ Nguyệt Viên cứ nghĩ Uyển Dư đã bị lời nói của cô ta kɧıêυ ҡɧí©ɧ, vì vậy cô ta tiếp tục nói tiếp: "Uyển Dư, rời xa anh Cửu đi, tôi thừa nhận khi nhìn thấy anh Cửu cố ý đối tốt với cô, trong lòng tôi rất khó chịu.
Nhưng tôi cũng là muốn tốt cho cô, người trong lòng anh Cửu yêu là tôi, nếu cô còn ở cùng anh ấy chỉ sẽ nhận tổn thương."
"Hửm!"
Uyển Dư cười nhẹ: "Vũ Nguyệt Viên, nếu như cô thực sự nhận định người cậu trẻ yêu là cô, thì cô sẽ không phải tới đây tìm tôi mà phải trực tiếp đi tìm cậu trẻ!"
Ngừng một chút, Uyển Dư tiếp tục nói: "Hôm nay tôi sẽ nói ở đây luôn, tôi sẽ không rời xa cậu trẻ, trừ khi, cậu trẻ chủ động chia tay với tôi!"
Vũ Nguyệt Viên không ngờ đến Uyển Dư lại khó đối phó đến thể, bản thân cô ta từ nhỏ đã luôn dùng tiêu chuẩn của một cung nương để yêu cầu bản thân, cho dù trong lòng vô cùng tức giận thì cô ta vẫn phải giữ phong thái nho nhã như thường.
"Uyển Dư, tôi thật lòng yêu anh Cửu! Tôi không hy vọng cô tiếp tục chen giữa tôi và anh Cửu"
Nghe lời nói của Vũ Nguyệt Viên, Uyển Dư cười đến sáng lạng: "Vũ Nguyệt Viên, cô có thật lòng yêu cậu trẻ hay không, thì liên quan gì đến tôi? Người đàn ông xuất sắc như cậu trẻ không hề thiếu sự ngưỡng mộ của phụ nữ, nếu như mỗi người phụ nữ ngưỡng mộ cậu trẻ đều đến yêu cầu tôi chia tay với cậu trẻ, vậy tôi sẽ mệt chết mất."