Từ tận đáy lòng Diệp Hiểu Khê rất sợ Lục Kiêu, con người của Lục Kiêu quá u ám, tâm lý của anh ta hình như có khuyết điểm vô cùng nghiêm trọng, quá cực đoan khiến cô ta luôn cảm giác được nếu như bản thân không cẩn thận chọc giận đến anh ta, thì anh ta sẽ gϊếŧ cô ta mất! "Diệp Hiểu Khê, đừng giả vờ"
Dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn tú của Lục Kiêu có chút dữ tợn, trong xương cốt anh ta còn có tia tà ác: "Giá khởi điểm mà cô đưa cho tôi là giả! Tôi thua rồi! Tôi lại lần nữa thua trong tay Lục Minh Thành!"
"Không thể nào!"Diệp Hiểu Khê trong tiềm thức vì bản thân mà giải thích: "Tôi đã sao chép tài liệu từ máy tính của Uông Thϊếp, không thể nào là giả được!"
Diệp Hiểu Khê không phải kẻ ngốc, ngay khi vừa nói xong cô ta liền nhận ra được điều gì đó, chẳng lẽ, Uông Thϊếp sớm đã biết được cô ta muốn lấy trộm thứ gì đó trong máy tính của anh ta, nên anh ta mới cô ý đến cô sao chép những tập tin đó? Nhưng mà, cô ta không phải là nữ thần trong lòng Uông Thϊếp sao, lúc cô ta đi tới phòng Uông Thϊếp, cô ta rõ ràng nhìn thấy Uông Thϊếp vì cô ta ở trước mặt mà sắc mặt đỏ bừng, anh ta hết sức ái mộ cô, sao có thể lừa cô ta một vố lớn như thế Nhìn thấy bộ dạng của Diệp Hiểu Khê, Lục Kiêu đại khái cũng hiểu ra được Diệp Hiểu Khê đã bị Uông Thϊếp cùng Lục Minh Thành lừa, nói chính xác, chính là Lục Kiêu anh ta bị Lục Minh Thành lừa.
Lục Kiêu mạnh bạo ném Diệp Hiểu Khê ra, hai tay anh ta ra sức nắm chặt: "Phế vật!"
Sắc mặt Diệp Hiểu Khê có chút khó coi, một người kiêu ngạo như cô ta sao có thể chịu được cái từ phế vật kial Nhưng cô ta đang bị Lục Kiêu năm được điểm yếu, dám phẫn nộ lại không dám nói.
Lục Kiêu đứng trước cửa sổ, nhìn cơn mưa nặng hạt đang trút xuống bên ngoài cửa sổ, năm năm trước trong cuộc nội loạn ở Lục gia, anh ta đã thất bại hoàn toàn, bây giờ anh ta đã trở lại, anh ta không can tâm tiếp tục thua Lục Minh Thành nữa! Lục Minh Thành, núi cao sông dài, Lục Kiêu tôi rồi sẽ có một ngày giành lại được những thứ đáng ra nên thuộc về tôi! Thấy Lục Kiêu không lên tiếng khiến nội tâm Diệp Hiểu Khê vô cùng căng thẳng, cô ta đã làm hỏng việc anh ta giao cho, anh ta sẽ không thực sự để lộ những tấm ảnh đó ra chứ? Không, cô ta tuyệt đối không thể để chuyện này phát triển vượt quá sự kiểm soát được.
Nghĩ đến gì đó, khóe môi Diệp Hiểu Khê không tự chủ mà cong lên.
"Lục Kiêu, việc lần này là do tôi quá sơ suất, tôi xin lỗi anh."
Ngừng một chút, Diệp Hiểu Khê tiếp tục nói: "Để bày tỏ lời xin lỗi của tôi, tôi có thể nói cho anh một bí mật.
Năm năm trước, người cứu mạng Lục Minh Thành trong khách sạn chính là Uyển Dư! Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi cũng không phải là con của Hàn Tịnh, mà chính là cốt nhục của Lục Minh Thành!"
"Anh không phải hận Minh Thành sao? Nếu như anh muốn báo thù Minh Thành, còn có cái gì có thể khiến anh ta đau đớn bằng việc gϊếŧ chết chính cốt nhục máu mủ của mình? Lục Kiêu, tin tưởng tôi, nếu như Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi chết rồi, Lục Minh Thành nhất định sẽ sống không bằng chết!"
Diệp Hiểu Khê nghĩ rất hoàn hảo, Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi chính là những con ma nhỏ, lần trước cô ta đã thất bại trong khi tự mình ra tay.
Nhưng Lục Kiêu lại hoàn toàn khác, mặc dù Lục Kiêu đã thua Lục Minh Thành trong năm năm trước, nhưng vẫn còn một số mặt anh ta vẫn tốt, với thực lực bây giờ của anh ta, muốn gϊếŧ chết hai đứa nhỏ cũng khá dễ dàng.
Một khi Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi chết rồi, thì mối quan hệ thân thiết giữa Uyển Dư và Lục Minh Thành cũng sẽ phá vỡ, khi đó cô ta muốn tách Uyển Dư và Lục Minh Thành ra cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Quan trọng hơn, gϊếŧ chết Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi có thể khiến Uyển Dư đau khổ cùng cực! Cô ta muốn xem cảnh Uyển Dư đau đến vỡ tâm cam! "Diệp Hiểu Khê, cô nghĩ tôi không nhìn ra cô đang mượn dao gϊếŧ người sao?!"
Lục Kiêu không ngốc, anh ta cười lạnh, ánh sáng lạnh lẽo giữa hai hàng lông mày đáng sợ như rắn độc.
Bị Lục Kiêu nhìn thấu được tâm ý, Diệp Hiểu Khê cũng không hê cảm thấy ngại ngùng, cô ta nhẹ nhàng cười: "Đúng, tôi đúng thực là đang mượn dao gϊếŧ người, bởi vì, tôi hận bọn chúng đến thấu xương!"
"Anh gϊếŧ chết Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi đối với tôi có lợi, đối với anh cũng là trăm lợi không hại! Muốn ra tay hay không, bản thân anh tự quyết định vậy!"
Lục Kiêu cong môi cười, đôi mắt híp lại đầy tà khí: "Diệp Hiểu Khê, cô suy nghĩ thật hoàn hảo! Có điều, tin tức cô cung cấp cho tôi rất có ích!"
Lục Kiêu anh ta không thích bị người khác sử dụng như khẩu súng, có điều, nếu như tình hình thuận lợi cho bản thân anh ta, anh ta cũng không ngại làm khẩu súng đó.
Thực ra, loại người như bọn họ, có rất nhiều lúc ai yếu lòng trước thì sẽ thua cuộc.
Lục Kiêu anh ta không có sự ràng buộc nào, trong lòng chỉ có hận thù và báo thù, nhưng Lục Minh Thành lại có quá nhiều sự ràng buộc, trong lần đấu đá này, Lục Minh Thành đã được định sẵn sẽ thất bại trong tay Lục Kiêu anh tai Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi.
Lục Kiêu cười lạnh đây chế nhạo, ừm, anh ta nên đi gặp cặp đôi trai gái song sinh của Lục Minh Thành rồi.
Lục Kiêu đột ngột quay người đẩy Diệp Hiểu Khê vào tường, Diệp Hiểu Khê ngay từ đầu không phải là một người con gái ngây thơ, cô ta tự nhiên biết Lục Kiêu muốn làm gì.
Cô ta không thích Lục Kiêu, một chút cũng không hề thích.
Nhưng có rất nhiều lúc, những việc mà đàn ông và phụ nữ trưởng thành làm không nhất định phải vì tình yêu xa xỉ.
Cô ta vì Lục Minh Thành mà làm người phụ nữ thuần khiết biết bao nhiêu năm qua, cuối cùng đã đạt được gì? Chẳng thà, cố gắng tận hưởng cảm giác vui vẻ của bản thân! Cho dù không thích Lục Kiêu nhưng cô ta cũng phải thừa nhận, việc lần trước hai người bọn họ làm khiến cô ta rất thoải mái.
Hơn nữa, bây giờ cô ta và Lục Kiêu đều là châu chấu trên cùng sợi dây, có một số chuyện cô ta cũng không thể phản kháng.
Nghĩ như thế, Diệp Hiểu Khê liên chủ động giương tay ra choàng vào cổ Lục Kiêu, dùng lực hôn mạnh.
Diệp Hiểu Khê không cách nào ngủ được, Diệp Thịnh ở biệt thự nhà Diệp gia đêm nay cũng không ngủ được.
Lúc này, Lục Minh Thành đang đứng trong phòng khách của biệt thự Diệp gia.
Anh đứng bên cửa sổ quay lưng về phía Diệp Thịnh.
Một người đàn ông đầy khí chất, nhan sắc ngút trời, vậy mà Diệp Thịnh đứng bên cạnh anh lại run chân như cây sấy.
"Diệp Thịnh"
Lục Minh Thành cuối cùng cũng mở lời khiến cơ thể Diệp Thịnh càng run rẩy đến lợi hại.
Thủ đoạn tối qua của Lục Minh Thành thực sự đã dọa sợ đến cái gan của Diệp Thịnh, bây giờ mỗi khi nhìn Lục Minh Thành, ông ta đều sẽ nhớ tới cảnh vợ con ông ta bị treo trên cột điện, khóc thét một cách cuồng loạn.
Ông ta luôn cảm nhận được việc Lục Minh Thành qua đây tối nay chính là muốn đem ông ta treo cổ lên cột điện, chặt ông ta thành từng mảnh.
"Minh Thành, con tối nay qua đây có việc gì sao?"
Diệp Thịnh dù sao cũng là một lão già có tiếng ở trên thương trường, hít thở sâu mấy cái, ông ta buộc phải khiến bản thân bình tĩnh trở lại.