Bưởi Mật Ong

Chương 35: Phiên ngoại 2 (Hoàn)

"Tề Cảnh Bình chúng ta đi đâu đây?" An Yến ghé vào cửa sổ nghiêm túc quan sát mặt biển với đám mây bên ngoài, Tề Cảnh Bình ngồi bên cạnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khẽ chạm vào cánh tay để trần của An Yến, hơi lạnh, Tề Cảnh Bình gọi tiếp viên hàng không lấy cho anh một chiếc chăn mỏng.

An Yến nói không cần, Tề Cảnh Bình trực tiếp choàng lên người cậu, rồi ôm người vào trong lòng không cho động đậy,: "An An em cũng không muốn lần đầu gặp mặt đã bị bố mẹ chồng kêu là ma ốm đúng không?"

!

An Yến hoàn toàn không biết Tề Cảnh Bình đang mưu tính cái gì.

Tối hôm qua, Tề Cảnh Bình vừa về đến nhà thì không nói không rằng mà đi xếp hành lý, còn lấy hộ chiếu của An Yến ra. An Yến không hiểu Tề Cảnh Bình nói cái gì, mơ màng nghe lời anh xin nghỉ phép, sáng sớm lại mơ màng theo anh ra sân bay lên chuyến bay tới Australia.

Từ lúc xác định quan hệ ở Nhận Bản đến nay đã được gần nửa năm, An Yến dọn tới ở cùng Tề Cảnh Bình hơn hai tháng, cậu rất ít khi nghe anh kể chuyện về gia đình mình, thỉnh thoảng có nói qua một chút thì cũng không nói rõ, cậu chỉ biết bố mẹ Tề Cảnh Bình vẫn khỏe mạnh, đang sống và làm việc ở Australia, còn có một người dì làm tiểu thuyết gia ở Hàng Châu. Tề Cảnh Bình chưa bao giờ ở nhà gọi điện cho bố mẹ, An Yến còn tưởng Tề Cảnh Bình cũng bị vứt bỏ giống như mình, không ngờ ngày hôm nay phải đi gặp người lớn trong nhà, chưa kịp chuẩn bị tâm lý gì hết.

Lúc xuống máy bay, An Yến vẫn chưa hoàn hồn, cậu nói nhỏ bên tai Tề Cảnh Bình, "Anh đã come out với bố mẹ chưa?"

Tề Cảnh Bình đang đứng đợi lấy hành lý, chưa kịp trả lời đã nghe thấy An Yến bổ sung: "Đừng nói, anh cứ giới thiệu em là bạn bè bình thường được nghỉ nên thuận tiện tới đây du lịch, em không muốn quan hệ gia đình anh bị rạn nứt đâu."

An Yến cúi đầu, mặt mày buồn thiu, cả người không có chút sức sống, nhìn là biết cậu lại nhớ về chuyện của mình. Tề Cảnh Bình nhìn cậu như vậy, cảm thấy An Yến đúng là vừa đáng thương vừa đáng yêu muốn chết.

Tề Cảnh Bình tay trái xách vali, tay phải nhéo nhéo mặt An Yến, nhéo cho đến khi đỏ bừng mới buông ra nắm lấy tay cậu, tay An Yến có chút lạnh, ai bảo lúc nãy không chịu đắp chăn.

"Bạn bè bình thường ngủ chung một giường? Còn là kiểu ngủ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ?" An Yến muốn rút tay ra bị Tề Cảnh Bình gắt gao nắm chặt, "An An, em không tin tưởng anh sao?"

"Tin cũng không được!" Nhìn thấy lối ra ngày càng gần, lỡ như người nhà Tề Cảnh Bình tới đón rồi nhìn thấy bàn tay nắm chặt của hai người thì phải giải thích sao đây, An Yến hối hận nhớ lại quá khứ lúc mình come out, vì bốc đồng mà cuối cùng phải nhận quả đắng, Tề Cảnh Bình tốt như vậy, cậu không muốn anh vì mình và xích mích với gia đình.

Nói cho cùng là An Yến vẫn chưa vượt qua chướng ngại trong lòng, cậu vẫn khát khao có gia đình bên cạnh.

"Cảnh Bình! Ở đây!" Một giọng nói vui mừng của phụ nữ vang lên ở khu chờ bên trái, "Con trai ngoan, nhìn đi đâu vậy!"

Trái tim An Yến run lên, nên tới vẫn phải tới, cậu còn chưa kịp làm gì đã nhìn thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc quý phái đi tới phía này, An Yến nhanh chân trốn ra sau Tề Cảnh Bình, cố gắng dùng thân hình to lớn của anh che chắn mình.

Nhưng người phụ nữ không dừng lại mà đi thẳng ra phía sau, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn người đang trốn sau lưng Tề Cảnh Bình.

An Yến muốn giải thích, cậu luống cuống chưa kịp nói gì mặt đã đỏ bừng lên.

"Đây là tiểu An đúng không!" Người phụ nữ gỡ kính râm xuống treo ở trước ngực, vui mừng nắm lấy tay An Yến, đôi mắt như đèn pha quét qua quét lại trên người cậu, tựa hồ như muốn nhìn hết cả ngoài lẫn trong, "Tiểu An thật xinh đẹp, trắng nõn sạch sẽ, vừa nhìn là biết bé ngoan."

"Chào dì...." An Yến không có kinh nghiệm giao tiếp với người lớn, mẹ Tề nhiệt tình tới mức làm cậu không chống đỡ được, bàn tay bị nắm chặt không thể rút ra nổi, " Chào dì, con là bạn của Tề Cảnh Bình, là kiểu bạn bè bình thường nhất ấy ạ."

Mẹ Tề nghe thấy những lời này, liếc mắt nhìn Tề Cảnh Bình một cái, hàm ý, tên nhóc này vậy mà vẫn chưa lừa được con dâu tới tay!

Tề Cảnh Bình thật sự rất oan uổng, mẹ anh không biết nghe được ở đâu chuyện con trai mình thoát kiếp độc thân, còn chủ động gọi một cuộc điện thoại đường dài tới mè nheo với anh muốn gặp con dâu ngoan của mình, Tề Cảnh Bình bị bà nói lỗ tai muốn lên kén đành phải đồng ý.

"An An, mẹ anh biết rồi."

Mẹ anh biết??? Biết cái gì???

An Yến cả người bỗng chốc biến thành tôm luộc, cậu chết lặng cùng mẹ Tề nắm tay, cố gắng làm cho mình không biểu hiện quá lúng túng.

"Dì... dì ơi, để con giới thiệu lại ạ, con là An Yến, là bạn trai của Tề Cảnh Bình, dì có thể gọi con là Tiểu An hoặc Yến Yến cũng được."

"Yến Yến thì không được." Tề Cảnh Bình theo bản năng nói thêm một câu, sau đó để không gian cho hai người, còn mình đi mua một ly cà phê cho tỉnh táo.

"Mẹ với con dâu ngoan của mẹ nói chuyện, con xía mỏ vào làm gì." mẹ Tề kéo tay An Yến, lại không kìm được mà khen cậu, "Tiểu An ăn cái gì mà lớn vậy hả, sao có thể xinh đẹp như thế này, trắng nõn, sạch sẽ, da lại còn rất mềm mại."

"Tiểu An còn vị thành niên sao? Thoạt nhìn trẻ hơn cái thằng nhóc Tề Cảnh Bình nhiều lắm, Tiểu An năm nay 18 hay 19 vậy?"

"Dì, không phải vậy đâu ạ, con năm nay 27, không nhỏ hơn Tề Cảnh Bình bao nhiêu ạ."

***

Tề Cảnh Bình đúng là bội phục khả năng dỗ người của mẹ mình, lúc mua cà phê trở về đến gần nghe hai người nói chuyện, anh mơ hồ nghe thấy tên mình trong miệng mẹ Tề, hình như đang nói về mấy chuyện hồi nhỏ của anh, An Yến nghe rất vui vẻ, khóe miệng vểnh lên, đôi mắt cũng thành cong thành mắt cười.

Thấy Tề Cảnh Bình đi lại đây, mẹ Tề đúng dậy nói muốn đi vệ sinh, trước khi đi còn mắng anh mấy câu.

Thấy mẹ Tề đã đi xa, An Yến níu lấy cổ Tề Cảnh Bình, bất ngờ hôn anh một cái.

"Làm sao vậy? Chủ động thế?"

"Tề Cảnh Bình, cảm ơn anh, em cũng được mẹ yêu thương."

Sau khi gặp mẹ Tề, lo lắng ban đầu của An Yến gần như tiêu tan, trên đường về nhà hai người còn ríu rít với nhau, phần lớn thời gian là mẹ Tề nói, An Yến nghe, lúc thì nhắc tới Tề Cảnh Bình hồi nhỏ, lúc lại nói đã sắp xếp cho hai người đi chơi ở đâu trong mấy ngày này, cuối cùng là giới thiệu đặc sản địa phương của Australia, thậm chí còn bảo cậu đến đây sống.

Tề Cảnh Bình mắt thấy An Yến sắp bị mấy câu nói của mẹ Tề lừa đi, anh ngồi trên ghế phụ nhanh chóng quay người lại, ngắt lời hai người soát độ tồn tại.

"Mẹ, An An bị say xe, mẹ để em ấy nghỉ chút. Lần này về gấp, chúng con không ở được mấy ngày còn phải về đi làm, mẹ không muốn con trai mình trở thành dân thất nghiệp phải lang thang xin ăn chứ."

"Con về đi làm thì cứ về, mẹ đang nói với Tiểu An mà, Tiểu An, con nghĩ sao? Trước cửa biệt thự nhà chúng ta có một cái sân nhỏ, không phải con nói thích hoa cỏ à, vậy thì chúng ta sẽ phá nó cho con trồng hoa." Mẹ Tề quay đi quay lại duy trì hai khuôn mặt, vẻ mặt dịu dàng ân cần dành cho An Yến, còn lúc nhìn Tề Cảnh Bình lại trừng mắt lạnh lùng.

"Dì ơi, bọn con thật sự không tiện, mặc dù lần này không ở được lâu, nhưng sau này hai chúng con sẽ thường xuyên tới."

Mẹ Tề chỉ chờ nghe được những lời này, bà vội vàng đồng ý: "Được được được, vậy về sau nhất định phải thường xuyên tới, cái thằng nhóc Tề Cảnh Bình nó không hiểu chuyện gì hết, Tiểu An nhà chúng ta mới đúng là quần bông nhỏ tri kỉ, sau này phải thường xuyên về thăm vợ chồng già chúng ta đó."

"Được, con với Tề Cảnh Bình nhất định sẽ cùng nhau về."

An Yến biết nhà Tề Cảnh Bình có tiền, nhưng không ngờ lại giàu như vậy, cái gì mà sân nhỏ trước cửa, nó rõ ràng là cái hoa viên mà, lại còn có cả người làm vườn riêng nữa, căn bản không tới lượt cậu khoa tay múa chân."

Vừa vào cửa đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên ngồi đọc báo trên sô pha, An Yến cởi giày đánh giá người trước mặt, chắc hẳn là ba của Tề Cảnh Bình, cậu lại gần chào hỏi.

"Chào bác, Cháu là An Yến, là bạn trai Tề Cảnh Bình...."

Ba Tề gỡ kính viễn xuống, run rẩy gấp báo lại, nghiêm nghị nói: "Ai cho phép cậu vào nhà tôi?"

Nghe đến đây, An Yến xấu hổ đứng ngây người tại chỗ, cậu bất an mà cắn chặt môi dưới, còn chưa kịp cầu cứu Tề Cảnh Bình, đã nghe thấy giọng nói trách móc của mẹ Tề ở phía sau.

"Được rồi đó ông Tề, ông đừng có mà dọa thằng nhỏ." Mẹ Tề rút tờ báo trong tay ông, đưa tạp dề tới nói, "Nhanh đi nấu cơm đi."

"Ha ha ha, bác làm cháu sợ rồi đúng không." Ba Tề nhanh chóng bỏ xuống bộ mặt ngày thường nói chuyện với cấp dưới, khoác lên mình dáng vẻ của người cha già hiền từ, nói với An Yến, "Bác không cố ý dọa con đâu, Tiểu An chắc là đói bụng rồi đúng không, chờ một lát sẽ cho con ăn đồ ngon."

An Yến ngồi trên sô pha vẫn chưa tỉnh táo lại, phòng bếp truyền đến tiếng cãi yêu của ba Tề mẹ Tề.

"Bà xã, lúc nãy thấy tôi diễn thế nào?"

"Ha ha ha, cũng không tệ."

"Lúc nhận được tin nhắn của bà tôi đã tập đi tập lại đấy. Cũng tại Tiểu An còn non, mới dọa một chút đã sợ ngây người, ha ha ha."

"Được rồi, nhanh nấu cơm đi."

An Yến tủi thân không biết nói với ai, chỉ đành tức giận chơi trò ai chớp mắt trước thì thua với Tề Cảnh Bình.

Tề Cảnh Bình cười nhìn cậu, dắt người đi lên lầu hai.

"Tất cả mấy cái này đều là của anh?" An Yến tròn mắt nhìn dàn nhạc hoành tráng trước mặt, cậu sờ sờ đàn piano, lại chạy tới chỗ đặt trống nóng lòng muốn đánh thử.

"Thử không?" Tề Cảnh Bình giúp cậu cắm điện vào, đứng một bên hướng dẫn.

Hai người ở trên lầu đánh trống hơn nửa giờ đồng hồ, mẹ Tề ba Tề ở dưới phòng bếp còn tưởng hai người sắp dỡ nhà.

Ở Australia mấy ngày, An Yến đi chơi rất vui vẻ, nhìn thấy koala với kangaroo làm cậu vui sướиɠ không thôi, cầm máy ảnh chụp lia lịa, ảnh đầy ắp hai thẻ nhớ. Tề Cảnh Bình muốn cho cậu nếm thử thịt kangaroo bị An Yến mắng tung tóe, nói anh ngoài mặt thì nói nói cười cười với nó, nhưng trong đầu thì nghĩ thịt ở nơi nào ngon.

Mẹ Tề với ba Tề đi chơi với hai người tới Adelaide với Barossa hai ngày, sau đó phải quay về đi làm, hai chồng chồng vẫn tiếp tục ở lại bán đảo Phillip lướt sóng.

An Yến trước giờ chưa từng chơi mấy một thể thao mạo hiểm như thế này, sau khi phải uống mấy ngụm nước biển, cậu ngẩng đầu xin Tề Cảnh Bình giúp đỡ.

Tề Cảnh Bình đúng là người đàn ông hư đốn, chỉ chăm chăm tìm cơ hội ăn đậu hũ cậu. Anh cúi người chiếm lấy môi An Yến, chờ đến khi An Yến hoàn hồn, cậu cảm thấy không khí trong miệng mình đã bị người cướp hết.

An Yến bị Tề Cảnh Bình ôm chặt dưới nước hôn sâu, mặt cậu đỏ bừng, chủ yếu là do bị sặc nước, cậu nhướng mày định mắng Tề Cảnh Bình, chưa kịp làm gì đã bị anh bất ngờ ôm vào trong ngực.

Hai trái tim kề sát nhau đập rộn ràng, cảm giác như có người cầm dùi trống gõ trước ngực, khiến cho người ta căng thẳng khó hiểu.

"An An, em có đồng ý ở bên anh cả đời không?" Tề Cảnh Bình cọ cọ cằm lên đầu An Yến làm dịu trái tim đang khẩn trương của mình, mỗi từ nói ra đều run rẩy, "Anh sẽ mãi luôn đối xử tốt với em, anh hứa."

An Yến bị lời cầu hôn bất thình lình của Tề Cảnh Bình làm cho cả người ngơ ngác, cậu rất muốn trả lời câu đồng ý, kết quả vì quá kích động mà cắn phải lưỡi, cuối cùng lại thốt lên một câu, "Tề Cảnh Bình, anh có ngốc không vậy!"

"Em đồng ý không?" Tề Cảnh Bình nóng lòng muốn nghe câu trả lời của An Yến, bàn tay ôm eo cậu không nhịn được mà tăng thêm sức, như muốn khảm cậu vào trong thân thể mình.

"Có thể không đồng ý sao!"

An Yến không kìm được nghẹn ngào ôm chặt Tề Cảnh Bình, cọ gương mặt nóng hổi mình lên cổ đối phương, độ ấm quen thuộc khiến cậu cảm thấy chân thật cùng an tâm.

Tề Cảnh Bình đã tưởng tượng rất nhiều lần khung cảnh mình cầu hôn cậu, thậm chí đã bắt đầu chuẩn bị, chỉ là không nghĩ tới, mình sẽ đột nhiên ở giữa một khung cảnh xa lạ cùng những con người xa lạ, nói ra lời cầu hôn với người yêu dấu nhất.

Có lẽ là trong khoảnh khắc An Yến xoay người lại kia, anh không kìm lòng nổi nói ra câu nói đã tập đi tập lại cả nghìn lần trong đầu ấy.

So với sự chuẩn bị tỉ mỉ, tình huống hiện tại không được xem là hoàn hảo, nhưng hết thảy đều rất thích hợp.

Cả một đời nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nếu có thể cùng An Yến vượt qua mỗi phút mỗi giây, anh hi vọng thời gian sẽ trôi chậm một chút, để cho hai người có đủ thời gian đánh dấu lẫn nhau, như vậy kiếp sau gặp lại, sẽ có thể nhận ra đối phương.

Sau đó nói với người kia một câu: "Em còn đồng ý không?"

Lời edit: Cuối cùng cũng 'dẩy' xong, yeah. Nếu thấy ngọt ngào thì nhấn sao nhé.