Thời tiết dần dần từ nóng chuyển lạnh, hiếm khi bạn cùng phòng Lục Hòa nhớ tới cậu, hẹn cuối tuần cùng đi leo núi cắm trại. Địa điểm không xa, là một ngọn núi không cao không thấp, đặc biệt thích hợp du xuân, chơi thu. Lục Hòa nghĩ mình chưa mang Tiêu Hữu cùng nhau ra ngoài chơi nên đáp ứng, nói với bạn sẽ mang theo thân thích.
Thứ bảy, thời tiết thoáng đãng, ánh nắng tươi sáng, thật sự thích hợp leo núi.
Lục Hòa mang theo Tiêu Hữu đến chân núi tập họp bạn cùng phòng, đơn giản giới thiệu một chút, “Đây là thúc thúc của tôi, Tiêu Hữu.”
Sau đó chỉ vào bạn cùng phòng giới thiệu, “Thúc thúc, đây là bạn cùng phòng Phạm Duệ, bên cạnh là bạn gái hắn.”
“Chào cậu.”
Bộ dáng Tiêu Hữu ở bên ngoài rất nghiêm chỉnh.
“Chào thúc thúc.”
Phạm Duệ và bạn gái lễ phép chào hỏi, sau đó cho Lục Hòa ánh mắt tỏ vẻ mình cùng bạn gái đi trước.
Vài người sớm đã ở ký túc xá thương lượng tách ra tự đi chơi, buổi tối lại cùng tới chỗ cắm trại hạ trại.
Lục Hòa cùng Tiêu Hữu vai sát vai đi trên đường nhỏ. Không khí trên núi không tồi, bóng cây rậm rạp, ánh nắng rải trên mặt đất. Không biết có phải hai người đi sai đường hay không, dần dần không có dấu chân.
Lục Hòa cảm nhận được núi rừng yên tĩnh, trong lòng vừa động, vươn ngón út trộm câu lấy ngón út Tiêu Hữu, ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt hắn kinh ngạc, quơ quơ ngón út hai người tương triền, ngượng ngùng hỏi:
“Thúc thúc, nắm tay không?”
Tiêu Hữu nhìn cậu thẹn thùng, nắm tay cậu câu tay mình.
Hai người cứ như vậy tay trong tay chậm rãi đi đến đỉnh núi. Lục Hòa chưa bao giờ biết bàn tay lạnh lẽo lại dày rộng như thế làm cậu cảm thấy an tâm.
Thể lực cậu không quá tốt, đi không bao lâu liền thở dốc. Tiêu Hữu nhìn bốn phía xung quanh, thấy có chỗ nghỉ chân trong núi, một tay bế cậu lên. Lục Hòa kinh hô một tiếng, theo bản năng câu lấy cổ hắn.
“Anh… anh muốn làm gì!”
“Mang em qua bên kia nghỉ ngơi.” Nam nhân nâng cằm chỉ chỗ cho cậu.
“A…”
Lục Hoà nhìn theo phương hướng hắn chỉ quả nhiên thấy có tòa đình, nghẹn lời đáp.
“Bằng không em cho rằng anh muốn làm gì?”
Tiêu Hữu không khắc chế du͙© vọиɠ muốn khi dễ cậu, cúi đầu cười xấu xa hỏi.
“Không… Không có gì.” Lục Hòa dời tầm mắt, ấp úng trả lời.
Tiêu Hữu nhìn tai cậu phiếm hồng khẽ cười một tiếng, không nói chuyện nữa mà đi.
Nhìn chỗ này giống như ngày thường không có người nào tới, trên ghế dựa phô một tầng vải hơi mỏng. Hai người lấy ra khăn giấy và nước mang theo đơn giản lau rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lục Hòa ngồi ở trong đình nhìn xung quanh, xác định không có ai mới yên tâm cởϊ áσ khoác, chỉ thấy bộ ngực có chút độ cung.
Thì ra từ khi nam nhân biết ngực cậu có thể phát dục, ngày ngày đêm đêm nỗ lực đùa bỡn. Dưới hắn không ngừng nỗ lực, dần dần có độ lớn một tay nắm được. Lục Hòa thích lại hận, thích kɧoáı ©ảʍ khi hắn liếʍ láp đầṳ ѵú, hận hai vυ' làm hại cậu không thể không mặc áo thùng thình che đậy.
Giờ phút này núʍ ѵú không có nịt ngực nhô trên áo sơ mi mỏng phá lệ mê người. Nam nhân nhìn phong cảnh trước ngực cậu, hầu kết lăn lộn, ánh mắt tối sầm, một bàn tay gắt gao ôm eo cậu, một tay khác tắc nâng cằm cậu lên cúi đầu hôn.
“Ngô!”
Lục Hòa thuận theo mở ra đôi môi tiếp nhận xâm lấn. Nam nhân ôn nhu kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ mỗi một tấc khoang miệng cậu, nuốt nước bọt nhau xuống.
Lục Hòa bị ôn nhu hôn môi kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến hạ thân phát ngứa, nhưng cậu biết đây là vùng ngoại ô, không dám quá làm càn, chỉ trộm khép đùi kẹp chặt tiểu huyệt giảm bớt ngứa ngáy.
Tiêu Hữu cố ý khơi mào tìиɧ ɖu͙© đương nhiên chú ý tới động tác rất nhỏ này của cậu. Tay cố định cằm cậu thuận thế dời xuống, cách áo sơ mi sờ lên vυ', xúc cảm mềm mại làm hắn yêu thích không buông tay.
“Ha…… Đây là…… Bên ngoài……”
“Bảo bảo, em cũng muốn, đúng không?”
Hắn không chút để ý, một bên cởi bỏ hai cúc áo duỗi tay dò xét đi vào, không hề trở ngại đùa bỡn vυ'.
“Ngô……”
Lục Hòa cảm nhận được dưới thân tràn ra dâʍ ɖị©ɧ, mạnh miệng giảo biện:
“Mới…… Mới không phải!”
Tay ôm eo cậu trượt đến dưới thân cách quần đánh vòng xung quanh tiểu huyệt.
“Bảo bảo, đừng giảo biện, tiểu huyệt ướt đi?”
Sau đó tay hắn lùi về eo sờ đến lưng quần, túm quần vận động rộng thùng thình kéo xuống lộ ra đùi Lục Hòa trắng nõn và qυầи ɭóŧ bị tiểu huyệt thấm ướt, hắn đầy lý lẽ nói:
“Quần này lát nữa còn phải mặc, ướt không tốt, anh giúp em cởi.”
“A!”
Lục Hòa bị cởϊ qυầи kinh hô một tiếng, theo bản năng câu cổ hắn cả người dán lên, ai ngờ càng giúp hắn dễ làm.
Tiêu Hữu mới vừa cởi bỏ khóa kéo quần cậu đưa tới cửa, hắn thuận thế đẩy ra qυầи ɭóŧ cắm vào huyệt ướt đẫm.
“Ân hừ…… Thật đầy…… thật trướng……”
Dưới nam nhân dạy dỗ thân thể đã quen hắn xâm phạm, cả người cậu dựa qua muốn càng nhiều.
Nam nhân nhìn cậu lắc lư trên người mình, khóe miệng thường tiết ra hai tiếng ngâm khẽ, trong lòng có ý đồ xấu.
Lục Hòa đang đắm chìm bể dục không thể tự kềm chế, ai ngờ đối phương không cắm dươиɠ ѵậŧ vào. Cậu không thể không mở hai mắt, dục cầu bất mãn:
“Thúc thúc, mau tiến vào.”
“Bảo bảo, nếu muốn thì tự tách huyệt ra ngồi lên.”
Tiêu Hữu chỉ chỉ đại điểu đứng thẳng nói.
Lục Hòa nơi nào không biết hắn lại chơi đùa, nhưng du͙© vọиɠ quá mức mãnh liệt cậu không thể không nghe theo, duỗi tay tách huyệt, sau đó ấn hai cánh môi nhẹ nhàng đẩy ra. Chỉ thấy ánh nắng xuyên qua lá cây vừa lúc chiếu vào huyệt thịt, trắng trắng hồng hồng, dâʍ ɖị©ɧ dưới ánh nắng chiết xạ ra bảy màu. Tiêu Hữu nhìn cảnh đẹp trước mắt, kê ba run lên thô vài phần.
Lục Hòa đẩy ra tiểu huyệt, nhón mũi chân dịch côn ŧᏂịŧ hắn để qυყ đầυ thấm dâʍ ɖị©ɧ chống huyệt khẩu, sau đó ngồi xuống.
“Ân…… Thúc thúc…… Ha…… Anh…… Sao anh lại lớn.”
Kɧoáı ©ảʍ gậy thịt cắm vào tiểu huyệt bị phóng đại mấy lần, Lục Hòa nhẹ thở gấp oán giận.
“Không lớn sao có thể thỏa mãn tiểu tao hoá em.”
Tiêu Hữu nhéo vυ' chơi đến vui vẻ vô cùng, nghe Lục Hòa oán giận tay nhẹ vỗ vỗ mông thịt, kích tiểu huyệt co rụt.
“Tê. Bảo bảo, đừng kẹp chặt như vậy.” Hắn hít hà một hơi nói.
“Ai… Ai bảo anh đánh mông em.”
Lục Hòa nghe càng cố ý kẹp chặt, dẫn tới nam nhân thở dốc một trận.
“Ha…… Thúc thúc…… anh kêu đến…… huyệt Tiểu Hoà càng…… A…… Càng ướt!”
Nói xong còn cố tình ngồi trên khí cụ lắc mông dạo qua một vòng.
“Ân. Tiểu phôi đản.”
Hắn lưng dựa trên lan can, duỗi tay chơi vυ', híp mắt nhìn cậu vẻ mặt dâʍ đãиɠ ngồi trên người mình.
“Bảo bảo. Tiếp tục động. Ân… Thúc thúc thở dốc cho em nghe.”
Lục Hòa nghe hắn cố ý câu dẫn mình, chỗ sâu trong động không nghe khống chế chảy ra hoa dịch. Cậu cũng nỗ lực đĩnh động vòng eo ngồi trên người hắn vừa động vừa lên tiếng rêи ɾỉ:
“Ha…… Thúc thúc…… thật giỏi…… Quá…… Ngô…… Quá sâu……”
Hoàn toàn quên mất mình đang ở trong núi, không chút cố kỵ.
Tiêu Hữu híp mắt nhìn huyệt nuốt vào nhục bổng đỏ tím, phun ra, nuốt vào. Dươиɠ ѵậŧ càng cứng, làm Lục Hòa nuốt vào cự vật nhăn mi, vô lực thừa nhận côn ŧᏂịŧ.
“Thúc thúc…… Em…… Em không có sức.”
Lục Hòa phun ra nuốt vào càng ngày càng chậm, hai chân càng thêm bủn rủn, vô lực chống đỡ cơ thể.
Lúc này nam nhân mới buông ra vυ' bị mình đùa bỡn đầy dấu tay, bế cậu lên trở mình đè trên lan can thao làm.
“Ân…… Thật nhanh…… Quá sướиɠ……”
Lục Hòa câu cổ hắn ấn đến trước ngực, đĩnh vυ' nhét vào miệng hắn.
“Thúc thúc, ngứa……”
Tiêu Hữu trực tiếp kéo ra áo sơmi trên người cậu liếʍ nhũ thịt đầy vệt đỏ, chóp mũi dùng sức ngửi nhũ hương nhàn nhạt.
Tiêu Hữu dần bất mãn tựa lưng vào ghế thao làm, trực tiếp bế cả người cậu lên vòng quanh đình vừa đi vừa thao, miệng còn không buông tha vυ' trắng mềm, hận không thể nuốt tiểu quả đào vào bụng mới bỏ qua.
“Bảo bảo, đừng kêu, có người tới.”
Thính giác hắn không giống người thường, nghe được động tĩnh tới gần nhẹ giọng nhắc nhở.
“Ngô!”
Lục Hòa bị hắn nói sợ tới mức trừng lớn hai mắt, hoa huyệt căng thẳng làm hại đối phương thiếu chút nữa tinh quan mở rộng.
“Sẽ…… Sẽ bị nhìn đến…… Không…… Không được……”
Tiêu Hữu nơi nào quản, trực tiếp ôm Lục Hòa đi tới đại thụ sau đình, đè cậu trên thân cây thô ráp tiếp tục ra vào.
“Bảo bảo, chỉ cần em không kêu, bọn họ sẽ không phát hiện.”
Lục Hòa căng chặt thần kinh ảnh hưởng tiểu huyệt, làm nó chặt hơn ngày thường mấy lần. Nam nhân thoải mái luyến tiếc rời đi, chỉ phải đĩnh cự vật tìm kiếm nơi càng sâu.
Toàn bộ tinh thần cậu đều dùng khống chế không cho mình rêи ɾỉ ra tiếng, chỉ có thể mơ hồ nghe được trong đình truyền tới âm thanh cả trai lẫn gái đối thoại, có vẻ không ít người.
Cậu càng thêm khẩn trương làm kɧoáı ©ảʍ bị phóng đại vô số lần. Tay vốn đáp trên người hắn không biết khi nào đổi thành cào nắm gắt gao khắc chế chính mình rêи ɾỉ. Không bao lâu nắm áo Tiêu Hữu nhăn bèo nhèo.
“Bảo bảo, nhẹ chút, vai lão công sắp bị em nắm gãy.”
Tiêu Hữu tiến đến bên tai nhắc nhở cậu.
“Vậy anh…… A……”
Lục Hòa muốn mở miệng nói chuyện liền biến thành rêи ɾỉ, làm cậu không thể không cắn chặt miệng mình, dùng ánh mắt xinh đẹp hung hăng trừng hy vọng hắn thu liễm.
“A.”
Tiêu Hữu cười khẽ một tiếng, sau đó nhanh hơn tốc độ.
Từ nơi giao hợp chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ nhỏ giọt trên cỏ, như giọt sương sáng sớm chưa bị phơi khô, chiếu ra ánh sáng.
Tiêu Hữu thao càng sâu càng dùng lực va chạm. Lục Hòa không nhịn xuống nổi bắn timh, vẽ ra độ cung xinh đẹp trong không khí. Sau đó rơi xuống cỏ xanh non, cỏ bị đυ.c dịch tưới run run như cảm ơn cậu tưới. Lục Hòa nhìn mặt đỏ tai hồng, động thịt càng thêm kịch liệt co rút.
“Bảo bảo, sắp tới rồi, nhịn không được thì cắn vai anh, đừng làm mình bị thương.”
Tiêu Hữu cảm nhận được hoa huyệt càng ngày càng kịch liệt co rút, nhìn môi bị cậu cắn đỏ bừng đau lòng nói.
Lục Hòa cũng không làm ra vẻ, hé miệng cắn vai nam nhân hung hăng khi dễ mình. Đau đớn làm Tiêu Hữu nhất thời không khống chế được du͙© vọиɠ, bắn vào huyệt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm tiểu huyệt cao trào. Hai luồng chất lỏng đối diện, rất nhanh tràn đầy mật huyệt làm bụng Lục Hòa hơi phồng.
Chờ hai người cao trào kết thúc người trong đình cũng đã rời đi, khắp núi rừng một mảnh yên tĩnh, trừ tiếng thở dốc hai người bọn họ cùng tiếng chim hót.
“Bảo bảo, anh muốn đi tiểu.”
Tiêu Hữu ở tiểu huyệt chậm chạp không rút ra, phát hiện nhục hành bắn xong không hề mềm xuống, nhìn Lục Hòa đáng thương vô cùng nói.
“Vậy anh… tiểu đi.” Cậu không rõ nguyên do trả lời.
Tiêu Hữu như được ân chuẩn, lộ ra tươi cười hồ ly xảo trá, dươиɠ ѵậŧ tiểu trong hoa huyệt.
“A!”
Lục Hòa không nghĩ tới hắn sẽ tiểu trong huyệt, cả kinh trợn tròn hai mắt. Bụng hơi phồng bị chất lỏng nóng bỏng tưới càng thêm đột ra, cùng mật đào trước ngực cả người giống như thai phụ mang thai ba tháng.
“Bảo bảo, em thật giỏi, toàn bộ đều tiếp vào.”
Nam nhân hưng phấn hôn hôn khóe miệng cậu.
“Anh…… anh……”
Lục Hòa chưa phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì.
“Bảo bảo, đi thôi, nên tập hợp.”
Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời cố ý nói sang chuyện khác.
“Vậy anh còn không mau ra ngoài.”
Cậu vốn định tính sổ hắn nhưng bất đắc dĩ, tuyệt không thừa nhận vì vừa rồi bắn nướ© ŧıểυ làm mình đạt tới cao trào lần thứ hai.
Tiêu Hữu như sớm có chuẩn bị móc ra một cái nắp bình rượu từ trong túi nhét vào tiểu huyệt còn tí tách nhỏ giọt hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ nướ© ŧıểυ, trực tiếp ngăn chặn đυ.c dịch chảy ra, vừa lòng:
“Được rồi, như vậy sẽ không sợ ướt qυầи ɭóŧ.”
Hiện tại cả người Lục Hòa không có sức lực, chỉ có thể mặc kệ tiểu tâm tư của người nọ không ngăn cản, nhìn Tiêu Hữu thay mình mặc xong quần áo, nhẹ mơn trớn bụng mình hơi phồng lên, sau đó kéo khoá áo khoác che khuất hai viên mật đào. Hắn cõng cậu xách theo ba lo đi tới địa điểm tập hợp.