Dụ Dỗ

Chương 7: Tắm

Lục Hoà kẹp một mông đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ về đến nhà, một chút không giữ được đã thấm ra cả qυầи ɭóŧ, ướt đẫm dán sát vào mông, thập phần khó chịu.

Lục Hoà vất túi quần áo vừa mua về trên sô pha, vọt vào phòng tắm, nhanh chóng cởϊ qυầи lót ướt sũng xuống, tiểu huyệt nghẹn lâu rồi lúc này mới được buông lỏng, nước dịch màu trắng ngà hơi đυ.c đυ.c tí tách tí tách rơi đầy xuống sàn phòng tắm, có chút bạch dịch sền sệt rơi ở gần tấm gạch men sứ trắng đen, như những đoá hoa màu trắng cánh hoa giống nhau.

Lục Hoà sắc mặt đỏ bừng, vội vàng mở vòi hoa sen ra, để dòng nước dần xối đi những đυ.c dịch đầy đất, rồi chuẩn bị tắm rửa thân mình, tấy sạch những dính nhớp trên người lúc vừa làʍ t̠ìиɦ.

Nhưng Lục Hoà lại quên mất cửa phòng tắm khi nãy cậu vội vàng chạy vào nên chưa khoá lại. Tiêu Hữu nghe thấy tiếng nước xối xả trong phòng tắm, trong lòng từng đợt mà hơi ngứa ngáy, trong đầu không khỏi hiện lên cảnh hắn cùng Lục Hoà lần đầu gặp nhau rồi triền miên trong đó.

Tiêu Hữu nhẹ nhàng nắm lấy tay cầm cửa phòng tắm, vặn một vòng, mở cửa ra.

Lục Hoà đang tập trung tắm rửa chính mình, không nghe thấy tiếng cửa phòng tắm bị mở ra, tự đưa bản thân trao vào tay quỷ.

Cách khoảng không phủ đầy sương mù như pha lê, Tiêu Hữu nhìn thấy dáng người mờ mờ ảo ảo của Lục Hoà, cậu đang cúi đầu, lộn ra hoa huyệt phấn nộn bên dưới, muốn lấy ra toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị hắn bắn đầy bên trong.

Tiêu Hữu đi vào gian trong, một phen nắm lấy tay Lục Hoà đang cố gắng mở rộng l*и nhỏ của cậu, hắn kìm nén hơi nghẹn mà nói: "Bảo bảo, tôi giúp em rửa sạch." Dứt lời liền áp người Lục Hoà lên tường pha lê lạnh lẽo, một tay hắn cầm lấy vòi hoa sen, một tay khác nâng một chân Lục Hoà lên, đem tiểu huyệt bị Lục Hoà moi đến nhiễm màu phiếm hồng bại lộ ở trong không khí.

Tiêu Hữu nhìn chằm chằm vào cái l*и đỏ ửng ấy, hắn cảm thấy vật cứng dưới thân hắn lại nhảy lên hai cái rồi, càng trướng ra một vòng, hít sâu một hơi, nhịn xuống du͙© vọиɠ đang dục dịch phát động, đem vòi hoa sen đang phun nước nhắm ngay miệng hoa huyệt đang khẩn trương co rút, xối vào.

"A.......... haa..........." L*и nhỏ non mềm bị thật nhiều nước ấm xối đến có chút tiến vào trong, cảm giác lạ thường làm Lục Hoà hừ nhẹ ra tiếng, đôi tay giữ trên cửa kính dần dần dùng sức, lưu lại vài vệt ngón tay kéo dài trên nền pha lê, âm thanh thở dốc vô lực mà ngăn cản, nói: "Đừng.............. ha......... Tiêu Hữu!"

"Bảo bảo không phải em muốn rửa sạch sẽ trong l*и sao?" Tiêu Hữu một bên đem vòi hoa sen lực nước phun càng mạnh mà dán sát vào tiểu huyệt, một bên dán sát vào tai Lục Hoà, âm thanh ôn nhu nhưng lại mang theo một chút ý lạnh khó có thể phát hiện. "Tôi chỉ đang giúp em thôi."

"Đừng........... haa.......... em......... em không rửa nữa!" Càng ngày càng có nhiều nước vọt vào hoa huyệt, Lục Hoà bị trướng đến khó chịu, khoé mắt tràn ra vài giọt lệ, tiếng khóc mang theo nức nở cầu xin "Em sai rồi............. hức hức ư............. em lần sau sẽ không lấy ra nữa............ hức ô..........."

"Thì ra bảo bảo còn nhớ rõ lời tôi nói sao." Tiêu Hữu thoáng đem vòi hoa sen dịch ra một ít, "Tϊиɧ ɖϊ©h͙ tôi bắn vào l*и em có thể hấp thụ, nếu tôi nhìn thấy em tẩy nó đi một lần nữa, tôi sẽ đem em khoá ở trên giường, dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi bắn vào từng nơi từng nơi từ đầu đến chân em, chờ đến khi thấm hết vào mới tha cho em, hiểu chứ?"

Lục Hoà nghe Tiêu Hữu cảnh cáo, trong đầu hiện lên hình ảnh chính mình bị khoá ở trên giường, toàn thân đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tiêu Hữu, kɧoáı ©ảʍ quỷ dị từ sâu trong người dâng lên, cái l*и nứиɠ bên dưới lại mấp máy bài trừ một chút nước ra ngoài.

"Đã nhớ........... ư......... mau........ haa........... lấy ra.......... vânggg......" Lục Hoà vội vàng gật đầu đáp.

Tiêu Hữu đóng vòi hoa sen lại, tuỳ tay ném đi, hắn cúi người xuống áp lên Lục Hoà, "Bảo bảo, vừa rồi bị em tẩy đi, lão công lại đút cho em cái mới vậy." Vừa dứt lời, cự vật sưng to liền cắm vào cái huyệt vẫn đang tràn đầy nước ấm.

"Haa............." Lục Hoà rêи ɾỉ một tiếng, toàn thân mềm nhũn, vô lực mà dựa vào tường pha lê lạnh lẽo phía sau, bên trong bị vòi hoa sen rót đầy nước ấm còn chưa kịp chảy ra đã phải nuốt vào một căn đại dươиɠ ѵậŧ, lỗ l*и nhỏ càng trướng đến phát đau, nhưng từ sự đau nhức này Lục Hoà lại dần dần cảm nhận được chút ít kɧoáı ©ảʍ.

Lục Hoà duỗi tay muốn níu lấy vai Tiêu Hữu, lại sờ thấy đầu tóc hắn, "Tiêu Hữu............ lão công.........." Ánh mắt Lục Hoà mang đầy hơi nước mà nhìn vào khoảng không phía trước, cũng không rõ bản thân mình đang khát cầu thứ gì.

"Bảo bảo, ngoan." Tiêu Hữu nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của Lục Hoà, lửa giận lúc nãy còn cháy bừng giờ bị dội cho dập hẳn, cúi đầu trìu mến hôn lấy cậu, lưỡi vươn ra trêu trêu đùa đùa bên trong khoang miệng người yêu nhỏ, dần dần giao triền sát sao, tuy hai mà một, còn hơi cong cong eo lên để tay Lục Hoà có thể dễ dàng đặt trên vai hắn, dưới thân lại đĩnh động vòng hông ra ra vào vào mà cắm lộng đẩy cả nước ấm trào ra ngoài, mỗi lần đút vào rút ra đều mang theo một cỗ lại một cỗ nước ấm xối xuống mặt đất.

Bất quá cắm qua ba lần, nước bị vòi sen xối vào đều đã trôi ra hết, bên trong chỉ còn lại dâʍ ɖị©ɧ tự chảy ra từ cái l*и nứиɠ mà thôi.

Tiêu Hữu dù sao cũng là quỷ, mị thịt bên trong nộn huyệt Lục Hoà vừa mới nuốt vào dòng nước ấm áp lại ngay lập tức phải tiếp nhận côn ŧᏂịŧ lạnh như băng của hắn cắm lộng làm hoa huyệt không kịp thích ứng mà muốn co rút lại, phảng phất như sợ lạnh mà cự quyệt chống lại sự xâm nhập của dươиɠ ѵậŧ thô to quen thuộc đã nhiều lần đút no cho nó.

Phía sau lưng Lục Hoà là tường lạnh lẽo, trước người cũng bị cơ thể lạnh lẽo của Tiêu Hữu chèn ép, nhưng cơ thể cậu lại dường như không bị nhiễm nhiệt độ thấp ấy mà phảng phất có ngọn lửa đang thiêu đốt từ trong ra ngoài, da thịt toàn thân đều nổi lên màu phấn hồng nhàn nhạt, trông hết sức mê người.

Tiêu Hữu híp híp mắt nhìn cơ thể ngon lành quyến rũ của Lục Hoà, lưu luyến không rời mà buông ra môi lưỡi giao triền, kéo ra một sợi chỉ bạc dọc theo khoé miệng Lục Hoà chảy tới cổ, Tiêu Hữu thuận thế hôn lên cần cổ cậu, hắn liếʍ láp sạch sẽ sợi chỉ bạc vừa rơi, lại hung hăng mυ'ŧ một ngụm, để lại dấu ấn mới rời dần dời xuống dưới hướng đến mục tiêu mới, há mồm liền ngậm lấy bầu vυ' căng tròn no đủ kia, đầu lưỡi khảy khảy qua lại, cứ thế liếʍ mυ'ŧ.

"A.......... ha.............. thật thoải mái......... lão công thật lớn......... a......... nhanh lên........." Trên dưới Lục Hoà hai vùng mẫn cảm đều bị Tiêu Hữu thao túng, cậu chỉ có thể mặc kệ chính mình bị hắn đùa bỡn, cũng không chút nào keo kiệt giữ lại tiếng rêи ɾỉ mĩ miều, càng làm du͙© vọиɠ tràn đầy của Tiêu Hữu như được thêm lửa mà bùng cháy.

Dươиɠ ѵậŧ liên tục thao làm giã vào cái l*и bẹp bẹp phối hợp với cái lưỡi khảy khảy đầṳ ѵú, tốc độ càng lúc càng nhanh mãnh liệt mà đυ. ȶᏂασ, dồn Lục Hoà hơi thở hổn hển lý trí hoàn toàn biến mất.

Một chân của Lục Hoà đang bị Tiêu Hữu giữ lấy nâng cao lại được hắn kéo sang vòng lấy hông hắn, Lục Hoà cũng phối hợp mà tự nâng cái chân đang chống đỡ cơ thể cũng khoanh tới bên eo Tiêu Hữu, không có chút lo lắng rằng mình sẽ té ngã.

Quả nhiên Tiêu Hữu giữ được Lục Hoà trên không, một tay giữ sườn cậu một tay xoa lấy bầu ngực, hắn kẹp nhũ quả nho nhỏ kia ấn vào lôi kéo qua lại, chỉ trong chốc lát liền khiến đầṳ ѵú phấn nộn bị chơi đến vừa hồng vừa sưng.

"Lão công........ mau.......... nhanh lên.......... em.... em muốn bắn...... " Lục Hoà không bao lâu liền tước vũ khí đầu hàng, cậu thét lớn lên rồi bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, ngay sau đó trong l*и da^ʍ cũng bắn đầy âm dịch, làm nơi hai người giao hợp bị tưới đến một mảnh hỗn độn.

"Bé con, sao lại bắn nhanh vậy?" Tiêu Hữu nhịn xuống du͙© vọиɠ muốn bắn, tay ôm bên hông cậu trượt xuống, vỗ vỗ vào mông Lục Hoà, trong miệng trêu đùa.

"Anh............... rõ ràng là do anh quá lâu!" Lục Hoà không chịu thua mà phản bác lại, là nam nhân ai cũng sẽ không thừa nhận chính mình nhanh.

"Ha." Tiêu Hữu nhẹ giọng cười, "Cảm ơn em đã khích lệ, bảo bảo." Nói xong càng thêm nỗ lực mà ȶᏂασ vào.

"A........ haa.......... ư ưʍ........." Lục Hoà nhắm mắt lại, hưởng thụ từng cú đâm thọc của Tiêu Hữu, thậm chí không tự chủ được mà nâng mông đuổi theo mỗi khi căn côn ŧᏂịŧ kia rút ra, khát vọng muốn được lấp đầy.

Tiêu Hữu cảm nhận được Lục Hoà buông thả, lại không hề cắm lộng, đỉnh cự vật hướng chỗ sâu trong l*и đi vào, tìm được chỗ mẫn cảm, nghiền sát qua lại, mài cho hoa huyệt chảy ra da^ʍ thuỷ liên tục, mới bỏ qua mà thay đổi hướng đâm, cứ giã mạnh thẳng vào l*и trong chỗ sâu nhất.

"Bảo bảo, tôi ȶᏂασ vào miệng tử ©υиɠ của em rồi." Tiêu Hữu vừa nói vừa thao, rất nhanh liền đem cái miệng nhỏ đó thao đến mềm xốp không chịu nổi, "Tôi muốn đi vào trong em." Nói xong bên hông dùng sức đỉnh đầu, chọc mở cái miệng nhỏ liền đi vào nơi sâu nhất trong tử ©υиɠ.

"A........... quá......... quá sâu........." Lục Hoà ngẩng đầu rêи ɾỉ, bên dưới trực tiếp xối ra rất nhiều nhiệt dịch, tưới lên qυყ đầυ đại dươиɠ ѵậŧ.

"Hừ........... bảo bảo, em nước da^ʍ thật nhiều." Tiêu Hữu phát ra tiếng hừ nhẹ thoải mái, "Tôi muốn bắn." Dứt lời, tinh quang buông lỏng, một nùng tinh đυ.c bắn trực tiếp vào hết trong khoang tử ©υиɠ, đem bên trong tử ©υиɠ nhỏ hẹp bắn đến tràn đầy, hắn giữ nguyên tắc lại, cúi xuống vai Lục Hoà thở nặng nề.

"Bảo bảo thật giỏi, nuốt được toàn bộ." Tiêu Hữu bắn xong, cúi đầu nhìn thoáng qua chỗ hai người giao hợp, không nhìn thấy một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ nào tràn ra từ miệng l*и đang căng tròn mυ'ŧ giữ côn ŧᏂịŧ, vừa lòng mà khen ngợi.

Cả người Lục Hoà dựa vào trong l*иg ngực Tiêu Hữu, không còn chút sức lực nào mà đi lại, trong đầu chỉ muốn ngủ, cũng không để ý tắm rửa gì nữa.

Ai ngờ Tiêu Hữu giữ nguyên tư thế cắm vào bế Lục Hoà đến giường, lại đυ.ng tay đυ.ng chân với cậu, không bao lâu hai người lại triền miên không rời trên giường.

Đêm còn rất dài.

------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Tϊиɧ ɖϊ©h͙ Tiêu Hữu có công dụng kỳ diệu! Hơn nữa Lục Hoà có thể hấp thụ.