【 Tích! Hệ thống không gian nắm giữ năng lượng đã khởi động thành công! Thương quang năng tích xong năng lượng đã chuẩn bị xong! Hỏa tiễn ntr9 đã chuẩn bị xong! Đạn đạo hạt nhân đã nạp năng lượng, đếm ngược mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một. Tích! Đạn đạo hạt nhân đã chuẩn bị xong! 】
A Bảo cùng cộng hưởng với Kỷ Hành sau khi nghe hệ thống trước trận đã chuẩn bị xong, yên lặng vì Độ Ách lão tổ mà đốt một cây nến. Làm sao lại đắc tội Kỷ Hành như vậy đâu? Tuy rằng chủ nhân đem A Hành xem là một cái người máy bảo mẫu mà dùng, mà thực tế, A Hành lúc bắt đầu chính thức làm ra chính là một cái người máy chiến đấu a! Kho vũ khí của hắn nói ra hù chết các ngươi a! ( há há há đùa với a Hành hả đυ.ng vợ anh quất chết tụi bây)
Kỷ Hành một tay đặt tại trên vai Phong Thả Ngâm, một tay khác luồn vào lòng ngực, thoạt nhìn như là từ trong lấy ra đồ vật, trên thực tế là đang tại trong bụng nhấn một cái mở ra không gian tồn trữ, lấy ra một viên khí cụ phòng hộ mà quãng thời gian gần đây hắn vừa mới làm tốt.
Khí cụ phòng hộ rất phổ biến tại thời đại tinh tế, cơ hồi mỗi nhân loại đi ra ngoài đều mang theo một viên, trên đường gặp nguy, khí cụ phòng hộ có thể phản ứng trong vòng 0.005 giây, mở ra màng bảo bộ trong suốt, đem nhân loại bao bọc lại, thậm chí còn có thể thừa nhận được một kích của công kích đạn đạo.
Bao phòng hộ này chế tác từ nước mắt của người cá nửa tháng trước đã cho hắn, lúc đó hắn đem cho hệ thống phân tích thành phần, phát hiện đồ vật này hết sức đặc thù, có thể làm cơ sở chế tác nhiều loại dụng cụ. Hắn vốn định dùng nó làm thành vật dự trữ năng lượng, sau lại đổi kế hoạch, làm thành một cái khí cụ phòng hộ. Nguyên nhân thay đổi kế hoạch bị hắn cắt bỏ, thế nhưng vẫn đem ghi chép chế tạo lưu lại, Kỷ Hành dựa vào ghi chép mà làm thành. Hiện tại vừa vặn dùng tới.
Hắn lấy là khí cụ rồi nhìn Phong Thả Ngâm, sau đó từ trên đầu mình rút ra một cái dây giải nhiệt( giả làm tóc), xuyên qua khí cụ phong hộ tạo sau đó đeo lên trên cổ Phong Thả Ngâm. Y nhìn Kỷ Hành lấy ra một viên thủy tinh rồi treo lên trên cổ y, nghi ngờ nói:
“Đây là cái gì?”
Kỷ Hành ấn xuống vai Phong Thả Ngâm một cái nói:
“Đưa cho ngươi, hảo hảo mang.”
Dứt lời, Kỷ Hành rút tay trên vai Phong Thả Ngâm rồi đẩy y một cái về sau, chính mình thì quay người lại nhìn về Độ Ách lão tổ. Phong Thả Ngâm bị Kỷ Hành đẩy lui về sau vài bước, y nhìn đồ vật treo trên cổ một chút, liền ngẩng đầu nhìn bóng lưng Kỷ Hành, đột nhiên hiểu ý tứ Kỷ Hành.
Y đem đồ vật đeo trên cổ giấu vào trong cổ áo, sau đó thân thủ rút ra kiếm. Kỷ Hành muốn bảo vệ y, y lại không thể gánh vách cho Kỷ Hành, ít nhất y có thể giải quyết Ôn Trạch. Kỷ Hành nhìn Độ Ách lão tổ, nghĩ đến hậu quả khi điều động vũ khí, vẫn quyết định cho nhân loại này một cơ hội,
“Các ngươi sử dụng thủ đoạn phi pháp đánh cắp hết thảy những đồ vật của các phái khác ( số mệnh cũng coi như là một loại vật chung), đã tạo thành tội. Ta không có tư cách thẩm phán ngươi, nhưng có thể bắt ngươi. Nếu như ngươi có thể thả ta cùng Phong Thả Ngâm rời đi, thời điểm bắt ngươi có thể dùng biện pháp ôn hòa.”
Nếu là trước đó có người ở trước mặt Độ Ách lão tổ to mồm phét lác như vậy, lão tất nhiên sẽ phất tay đem người kia thành tro bụi, nhưng bây giờ nhìn Kỷ Hành trước mặt, trong lòng lão bỗng nhiên dâng lên một luồng cảm giác không rõ. Đến tầng cường giả như lão, mỗi một lần dự cảm đều có tương quan đến tương lai, trực giác nói cho lão biết cần phải để đối phương đi, bằng không sẽ phát sinh sự việc khó có thể dự liệu, song đối phương đã biết bí mật Linh tông, lão làm sao có khả năng thả bọn họ đi, để cho bọn họ đem bí mật tuyên bố ra bên ngoài?
Độ Ách lão tổ đè xuống cỗ dự cảm không hay, trên mặt bất động thanh sắc, nhưng trong lòng quyết định lập tức đem hai người này tru diệt như thế nào. Lúc này Độ Ách lão tổ cùng Ôn Trạch thậm chí toàn bộ Linh tông đều không thể ngờ tới, tương lại Linh tông, chính là bắt đầu từ đêm nay, bị cái thanh niên không rõ lai lịch này làm cho đảo loạn.
Độ Ách lão tổ không ngờ tới, lão mới vừa nhấc lên linh lực dự định động thủ, người thanh niên đứng cách hắn không xa cũng đã nhận ra được. Hắn sắc mặt sương lãnh, không tiếp tục nỗ lực đưa ra điều kiện, giơ tay lên lòng bàn tay lóe lên ánh bạc, đã nhiều hơn một cái lưỡi dao điện xà sắc bén.
Hắn nhấc đao âm thầm nhìn sang, đôi mắt đen kịt vắng lặng không chút gợn sóng, không có bất kỳ tâm tình gì, như là hồ nước lạnh lẽo tĩnh mịch, bất kỳ ngọi gió thổi cỏ lay đều không thể làm cho đôi mắt này giợn sóng. Độ Ách lão tổ đã từng gặp qua thiên thiên vạn vạn người, tự nhận từng trải phong phú, lại từ trước tới nay chưa từng gặp qua một đôi mắt như vậy, không giống với một đôi mắt mà người sống nắm giữ! Cỗ cảm giác kia càng lúc càng cao, Độ Ách lão tổ mạnh mẽ đè xuống, sau một khắc chỉ thấy người trẻ tuổi kia cầm đao vọt tới!
Kỷ Hành không tiếp tục ràng buộc chính mình, đem tốc độ điều cao nhất, phi hành phụ trợ mở ra hoàn toàn, không tới 0.5 giây liền vọt tới trước mặt Độ Ách, đồng thời giơ lên trường đao, mạnh mẽ chém xuống. Một đao kia tự nhiên không chém trúng, Độ Ách lão tổ chỉ duỗi ra hai ngón tay, liền kẹp lấy lưỡi dao đang chém tới trước mặt, trên đao có mấy trận lôi đình, đối với tôn giả Hóa thần mà nói, căn bản không quá quan trọng.
Giờ khắc này khoảng cách giữa hai người chỉ có ba bước, Kỷ Hành ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm lão tổ Độ Ách, khoảng cách gần như thế nếu như mắt trái khởi động quang pháo có thể một pháo đem tu sĩ Hóa thần trọng thương, mà cân nhắc dùng cách này gϊếŧ người sẽ tạo thành náo động, hắn cuối cùng vẫn bỏ qua phương pháp thuận tiện cấp tốc này.
Ngược lại mượn vũ khí trong tay mở pháo! Độ Ách lão tổ cho dù như thế nào cũng không nghĩ tới, lão dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi dao trong chớp mắt liền biến dạng!
Hai ngón tay tích linh lực, chỉ một chút lực đạo đã làm lưỡi đao của kỷ hành bẻ vỡ, nhưng mà mảnh vỡ này trong khoảnh khắc liền biến thành những mảnh nhỏ nhọn sắc bén, dùng thần thức Tôn giả Hóa thần cường hãn, lão dễ dàng thấy được những mảnh vỡ như cánh hoa sen xoay tròn vọt tới lão, khoảng cách quá gần! Tốc độ cực nhanh! Lão căn bản không kịp né tránh.
Trong khoảnh khắc, trên người liền truyền đến lít nha lít nhít đau đớn, Độ Ách lão tổ cúi đầu, phát hiện pháp y trên người mình có thể chống đỡ một đòn toàn lực của tu sĩ Nguyên Anh đã bị xuyên thủng ra vài lỗ nhỏ, không biết đây là pháp khí gì mà có thể trong chớp mắt phá tan phòng hộ linh lực trên pháp y, thậm chí còn đâm vào bên trong thân thể của lão!
Hắn vừa sợ vừa tức vừa hận, không tiếp tục lưu thủ, đánh ra một chưởng toàn lực. uy lực Hóa Thần khủng bố tới cực điểm, tại thời điểm lão hạ chưởng, toàn bộ linh lực thiên địa phảng phất đều bị áp rúc vào, giữa bầu trời truyền đến từng trận đáp lại như nổ vang.
Phong Thả Ngâm cùng Ôn Trạch ở bên đang đánh nhau cũng bị uy lực lan đến làm chấn động đến hai lỗ tai ong ong vang vọng. Kỷ Hành tựa hồ cũng bị uy lực này làm cho khủng bố kinh sợ, hắn thậm chí còn quên né tránh, liền bị một chưởng bắn trúng thân thể bay ra xa, đập mạnh lên một ngọn núi khác.
Âm thanh đất đá ầm ầm rơi xuống lấn át cả tiếng la của Phong Thả Ngâm trong lúc vừa sợ vừa hoảng loạn la lên. Âm thanh của Phong Thả Ngâm hoàn toàn bị che bởi tiếng nổ đất đá rơi xuống, nhưng Kỷ Hành vẫn nghe thấy, “Ý thức” bên trong nháy mắt liền hiện lên đôi mắt lo lắng của nhân loại kia. Rất kỳ quái, coi như là phụ thân chế tạo ra hắn, từ trước tới nay cũng không có cái loại tình cảm này với hắn, yêu thích nhân loại thực là kỳ quái.
Bất quá hiện tại Kỷ Hành không có làm quá nhiều phân tích, hắn không hề phản kháng mà tùy ý để Độ Ách lão tổ đánh một chưởng kia, thành công đạt thành điều kiện tự vệ, tiếp đó, hắn có thể không kiêng kỵ mà cùng đánh một trận với Độ Ách lão tổ.
Mà Độ Ách lão tổ sau khi đánh ra một chưởng toàn lực, thấy Kỷ Hành bọ chôn trong đống đá không có sinh cơ, thầm nghĩ tiểu tử này cũng chỉ đến thế. Nhưng mà tiếp qua một cái chớp mắt, trong đống đá bụi mù, bỗng nhiên truyền ra âm thanh quái lạ cứng ngắc : phóng ra hỏa tiễn Ntr9…..
“Cái gì?”
Trong lòng lão tổ giật mình, một cỗ dự cảm không tốt lão làm ra vô số tầng hộ thể phía trước người, cùng lúc đó, vị trí của Kỷ Hành hồng quang lóe lên, năm viên hỏa tiễn phá tan đá vụn, kéo theo một đường đuôi màu đỏ nhanh như chớp vọt về phía lão.
Mấy tầng hộ thể đều bị đạn hỏa tiễn từng cái từng cái bắn tới, Độ Ách lão tổ trợn mắt lên, như là hoảng sợ khi nhìn thấy đồ vật khủng bố phá tan phòng hộ của lão, như từng con mãnh thú từng con vọt tới!
Hai mắt lão trở nên đỏ đậm, cấp tốc thôi thúc linh lực né tránh. Nhưng mà lão tránh được, ngọn núi phía sau lão lại không tránh được. Sau phút chốc, ngọn núi mặt sau Trích Tinh phong bị hỏa tiễn bắn vào nổ tung! Âm thanh ầm ầm nổ vang như tiếng vạn thú cùng chạy, trong nháy mắt phá vỡ an tĩnh ban đêm của Linh tông!
Động tĩnh cực lớn này lập tức kinh động tất cả mọi người trong Linh tông, các chưởng môn các phái ở Thái Cực điện tuy cách xa nhưng cũng có thể nghe thấy được động tĩnh.
“Xảy ra chuyện gì?”
Mọi người nghị luận sôi nổi.
Chưởng môn Linh tông thầm nghĩ không hổ là Lão tổ, đánh tặc tử cũng có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy, sau lại bị tin tức của đệ tử Ôn Trạch truyền đến làm bị dọa suýt chút mất hồn.
“Ngươi nói cái gì? Lão tổ bị người đả thương!”
Chưởng môn đột nhiên tử thủ tọa đứng lên, liếc mắt nhìn sang một cái Chưởng môn khác trong điện. Hắn lập tức thu liễm lại tâm tình, lại cố không được những người khác, nhấc chân đi ra ngoài. Nhìn bóng lưng Chưởng môn Linh tông rời đi, Chưởng môn Kiếm tông đối với đệ tử bên cạnh là Bùi Ngọc cùng Nguyên Bình nói:
“Chỉ sợ là A Ngâm bị phát hiện, ta trước tiên đi xem xem, các ngươi ở lại chỗ này.”
“Ngọc Hư huynh dừng chân, ta cùng ngươi đi xem xem.”
Chưởng môn Kiếm tông vừa quay đầu lại, thấy là Văn Nhân Ưu, vội vàng gật đầu nói:
“Hảo, chúng ta mau mau.”
Thấy Chưởng môn Linh tông, Kiếm tông còn có Thiên Công môn đều đi ra ngoài, các chưởng môn phái khác người đứng đầu ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta cũng đi theo. Nhưng tất cả bọn họ không hề nghĩ tới, ở Trích Tinh Phong gây ra động tĩnh lớn thì Linh tông không còn có thể giấu tiếp nữa.
Dưới màn đêm đen tím, ngọn núi mặt sau Trích Tinh phong nổ vang ầm ầm ngã xuống. Chưởng môn Kiếm tông cùng Văn Nhân Ưu vừa ra khỏi Thái Cực điện liền trông thấy một ngọn núi sụp đổ xuống, khói bụi cuồn cuộn mịt mù, vô số các cá thể linh thú ở phụ cận xung quanh đều bị cả kinh mà bay chạy tán loạn.
Văn Nhân Ưu thấy thế trong mắt lóe lên kinh dị, chỉ vào trong màn đêm có mấy đường hồng quang đang không ngừng qua lại mà nói với Chưởng môn Kiếm tông:
“Chỗ đó hình như là Trích Tinh phong.”
Chưởng môn Kiếm tông gật đầu, không nhiều lời nữa, hai người bước nhanh về Trích Tinh phong.
Cùng lúc đó, trên Trích Tinh phong. Độ Ách lão tổ liếc mắt nhìn ngọn núi sụp đổ phía sau, xoay đầu mắt nổ như đom đóm mà nhìn Kỷ Hành. Mấy hơi thở trước, ngọn núi nổ tung, sau đó người trẻ tuổi này từ trong đá vụn đi ra, trường đao trong tay biến hóa thành một cây thương!
Khi đó Độ Ách lão tổ đã không còn dám xem thường Kỷ Hành, thậm chí dự định truyền tin toàn tông, đưa tới trưởng lão trong tông môn vay công Kỷ Hành, song đối phương hiển nhiên không cho lão cơ hội này. Tay phải hắn vừa nhấc, trên đầu thương sắc bén vang lên một tiếng sau đó bắn ra một quả cầu lửa, Độ Ách cơ hồ liếc mắt một cái liền nhận ra đó là mồi lửa Thiên hỏa!
Lão lập tức thôi thúc linh lực, triệu đến thủy linh hộ thể. Màu băng lam thủy linh cùng Thiên hỏa màu đỏ tươi đυ.ng vào nhau, phút chốc hóa ra sương trắng đầy trời….
Nhưng mà Độ Ách lão tổ chưa kịp thở một hơi, năm đạo hồng quang phá tan sương mù vọt tới, thần thức lão tổ tìm được trong đó ẩn chứa sức mạnh kinh khủng, có thể hay không sẽ lan đến các ngọn núi gần đó, cả kinh đến mức quên cả chính mình là Hóa thần Chí Cường giả của thế giới này, không chút nghĩ ngợi mà né tránh.
Nhưng mà hồng quang mà Kỷ Hành gọi là đạn đạp hạt nhân. Mỗi một cái thoạt hình chỉ có to bằng ngón tay, bên trong có cài đặt nano hướng dẫn, nếu mệnh lệnh Kỳ Hành khóa mục tiêu là Độ Ách lão tổ, làm sao có khả năng để đối phương tùy ý chạy thoát?
Vì vậy sau đó, vô luận là Độ Ách lão tổ có đem tốc độ thôi thúc nhanh bao nhiêu, vô luận là chạy đến chỗ nào, năm đạo hồng quan kia đều như hình với bóng, một đường mà chặt chẽ đi theo sau.
Ôn Trạch ngẩng đầu, nhìn lão tổ đang chật vật né tránh với cái hồng quang như du long theo sau sát, sắc mặt bình thản nhất quán rốt cục thay đổi. Không kịp cân nhắc nhiều, lòng bàn tay hắn lấp lóe linh quang, một cái pháp thuật như hô phong hoán vũ hướng về phía đối phương đập tới.
Nhưng mà pháp thuật hắn tạo ra với Kỷ Hành mà nói chỉ là năng lượng phân giải hấp thu, vấn đứng tại chỗ không nhúc nhích, đôi mắt đen kịt có chút ánh bạc chuyển động, nhìn chằm chằm Độ Ách lão tổ.
Ông Trạch nhìn nhìn Kỷ Hành từ lúc mới bắt đầu đến bây giờ đều là pháp khí sắc bén, liền suy đoán Kỷ Hành ngoại trừ thân thể có chút mạnh, rất có thể căn bản không có nhiều tu vi, nếu có thể tạm thời dời đi lực chú ý, có thể giúp lão tổ khỏi chút nguy hiểm. Một vòng pháp thuật đập tới, thấy Kỷ Hành không hề động một chút nào hắn lại nhanh như chớp nghiêng người mà lên.
Nhưng còn chưa chờ đến lúc hắn đến gần Kỷ Hành trong vòng ba bước, một thanh linh kiếm đánh tới làm cho hắn không thể không lùi về sau. Lại ngẩng đầu, Phong Thả Ngâm đã ở trước mặt, ánh mắt như điện bén nhọn nhìn hắn.
Không được, Ôn Trạch trong lòng nặng nề thầm nghĩ, Kỷ Hành người này không biết từ nơi nào nhô ra, trên tay thậm chí còn có pháp khí quái lạ đến Thiên Công môn đều không có, ngày cả lão tổ cũng không phải là đối thủ của hắn, còn tiếp tục như vậy lão tổ sớm muộn….
Trong đầu tính qua thực nhanh, hắn lùi người về sau, muốn tránh né không dây dưa với Phong Thả Ngâm, thông báo cho các bị trưởng lão trong môn phái đến giúp đỡ, nhưng sau một khắc, thân thể hắn liền bị một nguồn sức mạnh giơ cao trụ lại, lập tức trước mắt một mảnh trời đất quay cuồng, thời điểm giương mắt lần nữa, hắn đã thấy năm đạo hồng quang kia đang hướng về phía hắn lao tới.
Lão tổ dĩ nhiên… Bắt hắn làm bia đỡ đạn!
Ôn Trạch trong lòng khϊếp sợ cùng khó chịu khó có thể nói nên lời, coi như chính mình sẽ chết ở trong đạo hồng quang khủng bố thì lại nghe thấy tiếng lão tổ kêu lên thảm thiết từ phía sau. Nguồn sức mạnh giữ trụ hắn biến mất, Ôn Trạch quay đầu lại mới phát hiện chùm sáng kia vòng qua hắn mà xuyên vào thân thể lão tổ.