Máy Móc Nam Thần

Chương 85

“Sư huynh ngươi nói, ta sao lại không nghĩ qua chứ?”

Phong Thả Ngâm cười khổ nói:

“Chỉ là bây giờ, chúng ta đã không có biện pháp khác. Linh tông sẽ không bỏ qua ta, mà sau cái sự kiện bên trong Lưu niệm châu, các đệ tử Linh tông từ Đại Minh quốc đều bị người giám thị. Hai người hôm nay ta mang tới, đã phí hết tâm tư tạm thời thoát khỏi giám thị. Ngày xưa không có Tôn Giả Hóa thần mà Linh tông đã cực kỳ hung hăn, chưa bao giờ để Kiếm tông của chúng ta ở trong mắt, huống chi là sau này? Sư huynh ngươi nói ta tu thành Hóa Thần là chuyện sớm muộn, nhưng hiện giờ ta chỉ vừa mới Kết đan. Lão tổ Độ Ách Linh tông một ngón tay đều có thể bóp chết ta. Nếu như hắn miễn cưỡng không cần tên tuổi mà đuổi gϊếŧ ta, ai có thể bảo vệ được ta?”

Bùi Ngọc cau mày nói:

“Ngươi chớ suy nghĩ lung tung, có chưởng môn, coi như Độ Ách lão tổ tu vi cao đến đâu, cũng không tiện mà đường hoàng xuống tay với ngươi.”

Phong Thả Ngâm nói:

“Không có dễ như vậy đâu? Ai có thể ngăn cản một vị Tôn giả Hóa thn?”

“Ta sẽ bảo vệ ngươi.” (ko thương ko yêu đâu nhưng ko ai được đυ.ng tới nhé)

Kỷ Hành bỗng nhiên mở miệng nói một câu. Câu này vừa được nói ra, trong phòng nhất thời một mảnh yên tĩnh. Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào trên người Kỷ Hành. Kỷ Hành hỏi ngược lại:

“Làm sao? Có vấn đề?”

Dù như thế nào, nhiệm vụ của hắn không để bất cứ chuyện gì xảy ra với mục tiêu Bùi Ngọc ho khan một tiếng, lắc đầu nói:

“Không có. Nếu Kỷ huynh đệ nguyện ý che chở Phong sư đệ, vậy ta an tâm.”

Hắn liếc nhìn Phong Thả Ngâm, liền nhìn Kỷ Hành, nói:

“Cho nên, hai người các ngươi, tối nay cùng đi ?”

Kỷ Hành cùng Phong Thả Ngâm gật đầu.

Bùi Ngọc gật đầu nói:

“Được. Độ Ách lão tổ mới vừa vượt qua lôi kiếp, bây giờ còn đang suy yếu, sẽ không dễ dàng động thủ. Chưởng môn Linh tông cùng các trưởng lão khác, chút nữa tại tiệc tối sẽ do chúng ta cùng sư phụ cùng Nguyên Bình giả trang thành Phong sư đệ mà kiềm chế lại, tận lực đem những nhân vật trọng yếu Linh tông ở Thái Cực điện mà trông chừng. Vô luận các ngươi có phát hiện gì hay không, đều phải trở về trong vòng một canh giờ.”

Kỷ Hành cùng Phong Thả Ngâm gật đầu. Mấy người liền tính ra con đường hành động trên bản đồ xong mới tách nhau ra. Đêm đã khuya, trên trời một mảnh tím đậm, không trăng sao. Tiệc tối trong Thái Cực điện đã bắt đầu, những người đứng đầu các môn phái tụ tập một chỗ, trong bữa tiệc ăn uống linh đình, nói cười yến yến, còn trong lòng mỗi người là ý tưởng gì, chỉ sợ chỉ có chính họ mới biết.

Kỷ Hành cùng Phong Thả Ngâm đứng ở trong bóng tối, xa xa nhìn Thái Cực điện một cái, xác định Nguyên Bình ngụy trang không hề có kẽ hở, mới yên tâm rời đi. Hai người thuận thuận theo một đường vừa tính toán qua, tránh né từng đợt Đệ tử Linh tông tuần tra trong đêm, rất nhân đã đến phụ cận Trích Tĩnh phong.

Trích Tinh phong tuy rằng mười mấy năm không có ai cư trú, nhưng không thiếu người quản lsy, trên đỉnh núi không hề có bất kỳ Linh châu chiếu sáng nào, toàn bộ đều dùng linh thực phát sáng. Xa xa nhìn lại, những linh thực phát sáng trong đêm cũng giống như một viên dạ minh châu mà chiếu xuống các bậc ngọc thạch đi lên phía đỉnh núi, cho dù là người phàm không co cách nào nhìn vào ban đêm cũng có thể thuận theo ánh sáng này, bình yên vô sự mà đi theo con đường uốn lượn quanh co đi lêи đỉиɦ núi.

Phong Thả Ngâm cùng Kỷ Hành núp tại trong chỗ tối mà đệ tử Linh tông tuần tra không nhìn thấy được, đồng thời ngửa đầu nhìn lêи đỉиɦ núi Trích Tinh phong. Phong Thả Ngâm không có cách nào có thể xuyên qua kết giới bao phủ Trích Tinh phong mà nhìn ra bộ dạng chân chính của đồ vật ẩn giấu bên trong, Kỷ Hành lại nhìn thấy.

Tại trong mắt Kỷ Hành, chỗ này là trung tâm cao nhất ở Linh tông, chiếm cứ một đoàn năng lượng mơ hồ màu đỏ, ngoài ra còn có vô số đạo màu sắc khác nhau từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, ngưng ở một chỗ hình thành một cái phễu ở trên vùng trời của đoàn màu đồ vật màu đỏ ….

“Kỷ Hành.”

Kỷ Hành nghe đến âm thanh nhân loại bên cạnh. nghiêng đầu nhìn về phía đối phương. Hai mắt Phong Thả Ngâm ở trong màn đêm giống như phát sáng, ánh mắt sáng quắc mà nhìn hắn nhẹ giọng nói:

“Kỷ Hành, ngươi thật xác định coi như Độ Ách lão tổ đến, cũng có thể tại dưới tay hắn trốn chạy sao ?”

Kỷ Hành lắc đầu nói:

“Không phải tại dưới tay hắn trốn chạy, mà là mang theo ngươi đồng thời an toàn rời đi.”

Phong Thả Ngâm nhẹ nhàng nở nụ cười,

“Nói như vậy ngươi đánh thắng được Độ Ách lão tổ?”

Kỷ Hành liền là lắc đầu, lại nắm chặc tay của đối phương,

“Ta sẽ không cùng hắn đánh, ta chỉ bảo đảm ta có thể mang theo ngươi an toàn rời đi.”(Nhưng nếu hắn đánh ngươi ta sẽ đánh hắn =))))

Phong Thả Ngâm hơi run run, loại nhiệt độ ấm áp kia của Kỷ Hành như là từ bàn tay mà chảy xuôi vào trong lòng y, liền làm cả người y đều dần ấm lên. Trong lòng tâm tình phức tạp khôn kể, cuối cùng y vẫn là hỏi ra câu hỏi kia ở trong lòng từ lâu.

“Kỷ Hành, chờ ta báo xong thù hận sau đó… Ta là nói chờ ta báo xong thù hận sau đó, nếu ta còn sống, ngươi có thể nói cho ta thân phận của ngươi ?”

Kỷ Hành nắm lòng bàn tay Phong Thả Ngâm, thấy người hắn che đậy ngăn cách thần thức của người khác năng lượng đã không còn tràng ra như trước mà ổn định lại, liền gật đầu. Hai người núp trong bóng tối đợi đến một lượt tuần tra đi qua, liền nhấc chân bước vài bước đến dưới chân Trích Tinh phong.

Phong Thả Ngâm đang muốn bước lên thạch bậc Trích Tinh phong, không ngờ liền chạm tới một tầng kết giới kiên cố! Y dùng thần thức quét qua, liền nhìn ra tuyệt đối phải là tu sĩ từ Nguyên Anh trở lên mới có thể bố trí ra được,

“Trích Tinh phong này quả nhiên giấu bí mật, bằng không bọn hắn không cần phí công sức như vậy.”

Kỷ Hành gật đầu, hắn nắm tay Phong Thả Ngâm, nói:

“Ta có thể đi xuyên qua, ngươi theo sát ta, không được buông tay.”

Phong Thả Ngâm gật đầu. Vì vậy tựa như lần trước giống với tại Hải Yến phái, những tu sĩ này bố trí kết giới không đem sinh vật như Kỷ Hành cùng với năng lượng của Kỷ Hành phủ ở trên người Phong Thả Ngâm ngăn chặn, xem như là hai cục đá bị gió thổi vào bên trong, hai người rất nhanh liền tới được đỉnh núi Trích Tinh phong.

Đỉnh núi cũng như các tòa linh núi khác, đỉnh núi Trích Tĩnh phong cũng bị quét một khối lớn, dùng để kiến tạo thành một cái cung điện để thỏa mãn chủ nhân, có tổng cộng mười bốn tiểu viện lớn nhỏ, mỗi một cái đều bố trí một loại kết giới, không thể phân rõ được đến tột cùng là nơi nào giấu bí mật.

Phong Thả Ngâm đang muốn tra xét từng cái, Kỷ Hành lại lôi kéo y hướng về một chỗ sân có chút hẻo lánh đi tới. Kỷ Hành đó giờ phán đoán đều có thể tin tưởng, Phong Thả Ngâm thu hồi ánh mắt, cùng hắn đi tới tiểu viện kia.

Cái tiểu viện nhìn bình thường kia lại bố trí tầng tầng lớp lớp kết giới, coi như là cái tu sĩ Nguyên anh cũng phải mất rất lớn công phu, huống chi hai người hai người vừa mới xuyên qua các tầng kết giới, đã nhìn thấy được một đầu hung thú trong coi trong viện.

Hung thú không giống linh thú được người thuần dưỡng, chúng nó bạo ngược không hề ôn nhu, nhìn thấy bất kỳ vật gì còn sống đặc biệt là nhân loại đều sẽ đặc biệt hung tàn, con thú dữ này bị người dùng trận pháp vay ở chỗ này trong tiểu viện, hiển nhiên là không muốn để bất cứ ai đi vào nữa.

Nếu không có Kỷ Hành, coi như Phong Thả Ngâm có thể thuận lợi đi qua tầng tầng kết giới, cũng sẽ liền kinh động đến đầu dã thú đang rơi vào trầm miên kia, mà một khi y cùng hung thú đấu, sẽ kinh động đến người Linh tông, không thể lọt ra khỏi tầng phòng hộ.

Đáng tiếc Linh tông không ngờ tới sẽ xuất hiện một cái biến số Kỷ Hành. Chính Phong Thả Ngâm cũng không nghĩ tới năng lực Kỷ Hành lại cường đến mức này, nếu như không phải tin Kỷ Hành cùng Linh tông không có chút quan hệ gì, thiếu chút nữa cho là kết giới này đều do Kỷ Hành bày ra.

Mông lung trong bóng đêm, Phong Thả Ngâm ánh mắt nhanh chóng từ gò má Kỷ Hành lướt qua, tay phải không tự chủ được nắm thật chặt. Kỷ Hành nghiêng đầu nghi hoặc mà liếc mắt nhìn y. Phong Thả Ngâm lắc đầu, hai người nhanh chóng xuyên qua đạo kết giới, đi vào một cái tiểu viện bên trong chỉ có duy nhất một gian phòng.

“Chính là chỗ này.”

Kỷ Hành nói xong đẩy ra cửa phòng trước mặt. Một gian phòng nhìn như phổ thông, đẩy một cái một cỗ sát khí nhất trời phả vào mặt. Kỷ Hành vòng lấy vai Phong Thả Ngâm, vì y mà chặn lại sát khí lao tới, hai người cùng nhau bước qua ngưỡng cửa. Nhìn thấy thế giới sau cửa, đồng tử Phong Thả Ngâm đột nhiên co rút lại.

Nơi này hiển nhiên lại bố trí trận pháp càn khôn, bên trong phóng diện tích cực lớn hơn cả cái tiểu viện chính. Ba mặt vách tường đều vẽ kín phù văn đỏ sậm, mà ngay chính giữa lại đào một cái ao mười trượng, trong ao không phải có nước, mà là một loại chất lỏng như máu đỏ sền sệt. Chất lỏng này tản ra hồng quang chói mắt, thậm chí còn đem mặt hai người chiếu ra một tầng màu đỏ.

“Đây là cái gì?”

Kỷ Hành nói:

“Ngươi nhìn kỹ một chút, dưới đáy bể có thứ gì?”

Phong Thả Ngâm nghe vậy, híp mắt xuyên thấu qua chất lỏng đỏ tươi nhìn xuống đáy ao…

======

Tại Kỷ Hành cùng Phong Thả Ngâm bước lên Trích Tinh phong, Mặc Dịch Minh có chút thất vọng đi vào Thái Cực điện. Người biết hắn lập tức mà tránh ra một bên nhường lối, người không biết cũng thấy được đệ tử nội môn Linh tông lấy lòng thiếu niên này, cũng ý thức được thân phận thiếu niên không đơn giản, khuôn mặt tươi cười đón lấy. Mặc Dịch Minh mắt lướt qua những người trước mắt này, rất nhanh liền không chút nào để ý mà thu hồi mắt.

Trong ngày thường Thái Cực điện quạnh quẽ hiện lại vô cùng náo nhiệt, tiểu thiếu gia vốn đã đối mặt với nụ cười dối trá mãi thành quen, lại nhớ đến duyên phận xế chiều này gặp được, gặp qua Kỷ Hành, thấy được Kỷ Hành, sau lại gặp những người này, nhất thời miễn cưỡng mà ứng phó.

Trong tầm mắt tất cả đều là đủ loại xiêm y của các đệ tử các phái, Mặc Dịch Minh thập phần vô vị mà đem khay trong tay một thịt nữ đoạt đi, ăn sạch sẽ trái cây bên trong.

“Dịch Minh sư thúc.”

Âm thanh Ôn Trạch đột nhiên từ phía sau vang lên, làm cho Mặc Dịch Minh sợ đến làm rơi trái cây trong tay, lập tức đem khay cùng trái cây hủy thi diệt tích, sau đó nghểnh đầu, làm ra bộ dáng sư thúc, lạnh lùng hỏi:

“Chuyện gì?”

Ôn Trạch làm bộ không thấy vỏ nho bên mép sư thúc, mặt nghiêm nghị nói:

“Dịch Minh sư thúc, đệ tử có một chuyện muốn nhờ.”

Mặc Dịch Minh đem âm thanh bóp đặc biệt thanh lãnh,

“Nói.”

Ôn Trạch nhấc ngón tay chỉ người đứng ở bên Chưởng môn Kiếm tông là Phong Thả Ngâm,

“Đệ tử muốn mời ngài nhìn một chút cái người kia.”

Lúc này Chưởng môn Kiếm tông cùng Linh tông đứng ở một chỗ, Chưởng môn Linh tông ánh mắt lạnh nhạt, Chưởng môn Kiếm tông lại câu mày nói, bởi vì quanh hai người có kết giới, những người khác chỉ thấy bọn họ nói chuyện, lại không nghe thấy cái gì.

Mặc Dịch Minh thuận theo phương hướng của Ôn Trạch mà nhìn đệ tử Kiếm Tông kia, bởi vì đối phương có bộ da thực sự xuất sắc (ý là vẻ ngoài quá đẹp), sáng sớm nay tại Thái Cực điện Mặc Dịch Minh đã nhìn chăm chú qua, chỉ là hiện tại vừa nhìn, lại làm hắn sửng sốt một chút, hắn xem đi xem lại kỳ quái nói:

“Người này làm sao cùng sáng sớm thoạt nhìn không giống nhau lắm.”

Mắt Ôn Trạch sáng lên,

“Nói thế nào?”

Mặc Dịch Minh nói:

“Khí trên người không giống nhau, không có như sáng sớm. Thông thường mà nói, khí của một người không thể trong vòng một ngày mà biến hóa lớn như vậy, trừ phi, không phải là người sáng sớm kia.”

Mặc Dịch Minh liền nhìn chằm chằm “Phong Thả Ngâm” nhìn một phút chốc, lẩm bẩm nói:

“Càng xem càng không giống, dù đồng dạng là một lớp da nhưng hoàn toàn khác nhau.”

Ôn Trạch chắp tay cúi chào,

“Đa tạ sư thúc nhắc nhở.”

Dứt lời hắn quay người rời đi Thái Cực điện, hướng về động phủ Độ Ách lão tổ bước đi…