Phong Thả Ngâm đem tin tức Kết đan báo cho chưởng môn liền lập tức đến Liễm Phong các, tại đại môn liền gặp Hoa Thanh.
Hoa Thanh mười năm trước vào Kiếm tông, mới vừa nhược quán(20 tuổi), đã Trúc cơ, là đệ tử trọng điểm bồi dưỡng trong Kiếm tông. Dáng dấp tuấn tú, bởi vì quanh năm luyện kiếm mà thân nhìn thập phần kiên cường mạnh mẽ. Nhìn thấy Phong Thả Ngâm, hắn có chút bất ngờ, nhưng vẫn thủ lễ mà kêu một tiếng
“Sư huynh.”
Phong Thả Ngâm khẽ gật đầu, nói:
“Đến tìm A Bảo?”
Hoa thanh hơi ngượng ngùng mà gật đầu, ánh mắt cúi thấp xuống, bên tai đỏ lên. Phong Thả Ngâm thấy thế nhíu mày lại, đáy mắt lộ ra mấy phần hứng thú đến, lại không nói gì, chỉ nói:
“Vừa vặn ta tìm đến Kỷ Hành, cùng đi chứ!”
Hoa thanh hỏi:
“Là huynh trưởng A Bảo?”
Phong Thả Ngâm nói:
“Không sai.”
Chỉ là Kỷ Hành cùng A Bảo thoạt nhìn thực sự là không hề giống huynh đệ. Nhớ đến đây, Phong Thả Ngâm nhớ tới hình ảnh mà Hồi Quang kính chợt lóe lên hình ảnh, hơi nhíu mi phong, nhưng mà rất nhanh đã giãn ra. Hai người một đường vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đến ngoài phòng A Bảo. Nhưng mà còn chưa vào cửa, bọn họ đã nhìn thấy tình cảnh rõ ràng trong phòng qua cửa sổ mở toang.
Chỉ thấy Kỷ Hành thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm ở trên giường, mà A Bảo khóa ngồi ở trên người hắn, hai cái tay tại trước ngực hắn cùng trên mặt không ngừng xoa xoa. Chỉ nhìn một cái đã khiến cho hai vị Kiếm tu tức giận lòng ngực lăn lộn, cau mày đồng thời rống lên,
“Các ngươi đang làm gì?”
Cùng lúc đó, bị “Bắt gian tại trận” A Bảo cùng Kỷ Hành quay đầu nhìn hai người, sau đó, A Bảo cúi xuống thân nằm nhoài trên người Kỷ Hành, dùng thân thể chặn lại ngực Kỷ Hành hơi toả sáng, chuẩn bị hưởng ứng liên tiếp điểm đỏ. Nhưng không nghĩ là hành động này trực tiếp như đổ dầu vào thêm lửa. Phong Thả Ngâm còn có thể miễn cưỡng khắc chế, Hoa Thành lại liều mạng vọt tới đem A Bảo đang chặt chẽ víu trên người Kỷ Hành xuống, trong nháy mắt linh kiếm ra khỏi vỏ!
Hoa Thanh lửa giận bừng bừng trực tiếp sử dụng chiêu thức mạnh nhất của mình quất tới Kỷ Hành, kiếm khí mạnh mẽ hóa thành một hình trăng lưỡi liềm phóng tới Kỷ Hành trên giường.
“Ngươi dám!”
Phong Thả Ngâm mắt thấy Kỷ Hành ngồi trên giường không hề phòng bị sẽ bị Hoa Thanh làm bị thương, nhất thời phẫn nộ vọt tới chính tầng mây, y nhanh như chớp vọt tới trước mặt Kỷ Hành, dùng lưng chặn lại một kiếm kia. Linh lực hộ thể của Kim đan kỳ hơi lóe lên, liền đem một đòn của Hoa Thanh đỡ toàn lực. Y một tay ôn lấy vai Kỷ Hành, lạnh lùng mà nhìn về Hoa Thanh.
Hoa thanh một tay ôm vai A Bảo, lạnh lùng nhìn Kỷ Hành. Tất cả đều phát sinh quá nhanh, làm cho A Bảo làm cho bối rối. Nó nhìn Phong Thả Ngâm đang ôm Kỷ Hành, phát hiện y lạnh như băng nhìn chằm chằm sư huynh học bá, sư huynh thì lại như vậy mà nhìn Kỷ Hành, mà Kỷ Hành thì mặt đầy nghiêm túc mà nhìn chằm chằm ngón tay của Phong Thả Ngâm đang ôm lấy vai hắn.
Chuyện này……….. Ánh mắt mọi người hoàn toàn không hề có chút giao lưu a, thực lúng túng. A Bảo nhìn tới nhìn lui, đột nhiên trong lòng thông minh đột xuất lòng chợt sáng ra, la lớn:
“Các ngươi hiểu lầm! Ta và A Hành là huynh đệ thuần khiết, chúng ta tuyệt đối không có lσạи ɭυâи! Tuyệt đối không có!”
Vừa dứt lời, bên trong phòng tràng đầy lúng túng cùng trầm mặc, hiện mọi người đều dồn ánh mắt tập trung lên A Bảo. Nó vỗ vỗ cánh tay Hoa Thanh đang ôm lấy mình, vỗ mấy lần mà đối phương cũng không có bất kỳ động tĩnh gì, thẳng thắn mà dùng sức đẩy ra, giải thích:
“Là thực a, ta chỉ đang giúp Kỷ Hành kiểm tra thân thể.”
Hoa thanh cùng Phong Thả Ngâm không nói gì, mà trong mắt rõ ràng lộ ra hoài nghi. A Bảo không dám đối với mục tiêu nhiệm vụ của Kỷ Hành mà nói, nhưng khi đối mặt với Hoa Thanh lại không hề có chút sợ hãi, nó lườm Hoa Thanh đang đầy hoài nghi một cái,
“Ta và Kỷ Hành là huynh đệ, liền coi như chúng ta cởi hết nằm trên giường thì như thế nào? Ngươi cho rằng người người đều giống ngươi là đoạn tụ sao?”
Một câu này thực quả là một đòn trí mạng, lửa giận trong mắt Hoa Thanh tối sầm xuống, trên mặt tuấn tú lộ ra thương tâm. A Bảo thấy câu nói của mình đem một người trưởng thành làm cho sắp khóc, nhớ tới nơi này gần như là thủ tục nghiêm khắc, không khỏi chột dạ dời tầm mắt, nó nhìn về phía Kỷ Hành ra hiệu cho hắn giúp nó một tay đuổi người.
Kỷ Hành chính là đang quan sát ngón tay của Phong Thả Ngâm tại vai hắn, bỗng nhiên thu được cầu cứu của A Bảo. Hắn ngẩng đầu lên, đối với Hoa Thanh nói:
“Là A Bảo thất lễ, xin bao dung. Mà đây là chuyện của ta và A Bảo, huống hồ ngươi chưa được sự đồng ý của A Bảo liền xong vào trong phòng, đây là không đúng. Hiện tại thỉnh lập tức rời đi.”
Đặt tại thời đại tinh tế, chưa được chủ nhân đồng ý liền tự tiện xông vào nơi ở, chính là phạm pháp!
Hoa Thanh sắc mặt âm u, hình A Bảo một cái, kết quả lại khiến đối phương lùi lại phía sau vài bước. Hôm qua đã thất bại, hôm nay lại hùng hổ đến “Bắt kẻ thông da^ʍ” lại bị người không chút lưu tình oán trở lại, nhất thời mất tinh thần, hắn chắp tay nói:
“Hôm nay là ta lỗ mãng, hẹn ngày khác đến nhà xin lỗi.”
A Bảo lập tức nói:
“Không cần.”
Hoa thanh:
“…”
Hắn thần sắc ảm đạm mà quay người đi ra ngoài. Thấy Hoa Thanh đã đi ra ngoài, Kỷ Hành ngẩng đầu nói với Phong Thả Ngâm:
“Mới vừa rồi cám ơn ngươi đã cản một kiếm giúp ta, mà ta và A Bảo có chuyện muốn nói, xin ngươi có thể đi ra ngoài chút?”
A Bảo: Trời ạ A Hành thực có khí thế!
Phong Thả Ngâm cầm kiện trường bào phủ thêm cho Kỷ Hành:
“…”
Liền như vậy, Hoa Thanh cùng Phong Thả Ngâm một trước một sau mà bị đuổi ra. Hai người đứng ở bên ngoài, nhớ tới tình cảnh mới vừa rồi nổi giận đùng đùng xông vào, so với hoàn cảnh hiện tại, nhất thời đều không nói nên lời. Một lúc lâu sau, Hoa Thanh mới than thở một câu,
“Nói cho cùng, cũng chính là mong muốn đơn phương từ ta, vừa nãy nhất thời kích động, suýt nữa làm tổn thương huynh trưởng A Bảo.”
Hắn không đề cập tới hoàn toàn, hắn vừa nhắc Phong Thả Ngâm liền nghĩ tới một kiếm kia, trước đó y sợ đến hoang mang, giờ khắc này trong lòng vẫn còn chút sợ hãi, nhưng trên mặt lại không lộ ra mấy phần tức giận,
“Ngươi cũng là đệ tử Kiếm tông, cùng bái Ngọc Thanh sư thúc làm sư phụ, sao gặp sự lại kích động như vậy?”
Trên mặt Hoa Thanh lệ ra mấy phần hổ thẹn, chỉ có thể cúi đầu nghe dạy bảo, một lát sau, hắn mới ngẩng đầu lên nói với Phong Thả Ngâm:
“Sư huynh, ngươi cũng phải hiểu, tình sâu đậm thì khó kiềm chế. Ta mới vừa không thể khống chế được chính mình.”
Phong Thả Ngâm hơi run run, nhớ lại mười sáu năm trước thời điểm Kỷ Hành rơi xuống Thiên Kim phong, y rơi vào ma chướng. Trong lòng khẽ thở dài, nói với Hoa Thanh:
“Ngươi cảm thấy được, A Bảo cùng Kỷ Hành thoạt nhìn như huynh đệ?”
Hoa thanh sững sờ, hậu tri hậu giác nói:
“Xác thực không giống. Sư huynh ngươi lẽ nào hoài nghi…”
Phong Thả Ngâm thầm nghĩ, đâu chỉ không giống huynh đệ, y thậm chí hoài nghi Kỷ Hành căn bản không phải người. Y nói:
“Chỉ là cái suy đoán, liền coi như bọn họ không phải anh em ruột thì lại làm sao? A Bảo rõ ràng đối với ngươi vô ý, ngươi không cần quá dây dưa, bằng không đối với ngươi cùng hắn, đều không chỗ tốt.”
Hoa thanh sắc mặt âm u, lại vẫn gật đầu nói:
“Ta hiểu được, sư huynh.”
Nhìn hoa thanh đi xa, Phong Thả Ngâm liền quay đầu lại liếc nhìn gian phòng A Bảo, phù truyền tin trong l*иg ngực sáng lên. Âm thanh Bùi Ngọc ôn văn nhĩ nhã vang lên,
“Phong sư đệ, chưởng môn gọi, mau tới.”
Phong Thả Ngâm:
“Vâng.”
Tại thời điểm Phong Thả Ngâm đến Tuyệt Trần phong gặp Chưởng môn, Kỷ Hành mô phỏng theo linh lực tu sĩ, làm một kết giới che đậy gian phòng A Bảo. A Bảo nói:
“Như vậy được không? Vạn nhất Chưởng môn Kiếm tông rãnh rỗi đau “ bỉ” bỗng nhiên dùng thần thức nhìn một cái làm sao bây giờ?”
Kỷ Hành nói:
“Không biết. Mặc dù là mô phỏng linh lực bố trí ra kết giới, thế nhưng nguyên căn vẫn là sức mạnh khoa học kỹ thuật, người của nơi này tu luyện ra thần thức không nhìn thấy được bên trong.”
A Bảo khen:
“Bao thăng cấp thực uy vũ!”
Kỷ Hành:
“Như vậy hiện tại có thể bắt đầu kiểm tra?”
A Bảo kéo lên tay áo,
“Đến đến đến!”
Nửa giờ sau, A Bảo từ trên thân Kỷ Hành leo xuống nằm ở bên cạnh hắn. Hai người sóng vai nằm trên giường, biểu tình nhất trí nghiêm túc. A Bảo:
“Kiểm tra của ta kết quả giống với hệ thống tự kiểm của ngươi: Thân máy ngươi rất khỏe mạnh, không có bất kỳ nguy hiểm.”
Kỷ Hành mặt không thay đổi nghe. A Bảo lại nói:
“Cái bệnh độc này quả thực quá ẩn tàng. Chúng ta phân tích thực tốt, ba lần phát tán bệnh độc được ghi chép phân tích ra, ta nghiên cứu rất lâu. Phát hiện mỗi lần phát bệnh đều có liên quan đến Phong Thả Ngâm, mà cũng không có quan hệ đến có tiếp xúc thân mật hay không, chủ yếu là cảm xúc Phong Thả Ngâm tại thời điểm chấn động mãnh liệt.”
Kỷ Hành nói:
“Ta biết. Thế nhưng thời điểm cùng Phong Thả Ngâm tiếp xúc thân mật, tâm tình y sẽ gợn sóng khá lớn.”
A Bảo:
“Rất kỳ quái. Phong Thả Ngâm yêu thích ngươi đúng không?”
Nghe được câu này, Kỷ Hành dừng lại một giây, mới nói:
“Ta biết, mà ta không có trả lời y.”
A Bảo:
“Ngươi tại sao không thử đáp lại y một chút ? Dùng hình thức hành vi cùng nhân loại tình cảm giống nhau làm, nếu như ngươi đáp lại y, y nhất định sẽ sinh ra cảm xúc kịch liệt mừng rỡ như điên, như vậy liền có thể dẫn ra được bệnh độc. Trước đó ta liền liên tuyết tiến vào thân máy của ngươi ẩn bên trong, thời điểm đó cùng ngươi trong ngoài phối hợp, có thể có hơn bảy phần mười tỷ lệ bắt được bệnh độc!”
Kỷ Hành dừng lại một chút, cự tuyệt đề nghị này.
A Bảo:
“Tại sao?”
Kỷ Hành nói:
“Ta không thể lại lừa dối y. Phong Thả Ngâm đối với ta rất tốt. Y là nhân loại từ khi ta ra đời tới nay, ngoại trừ phụ thân ở ngoài, đối với ta chân thành nhất. Ta đã dùng khối thân thể này phỏng ra nhân loải thể xác lừa gạt nhận thức y, không thể lại vì bệnh độc mà lừa dối tình cảm y được. Phụ thân nói qua, lừa dối tình cảm người khác là tội không thể tha thứ. Này là ranh giới cuối cùng không thể vượt qua.”
A Bảo: Nhưng là đó là yêu cầu đối với nhân loại, A Hành ngươi là một cái người máy, đối với một cái người máy nói, chỉ có đặt ở hàng đầu chính là mục đích được chế tạo ra, người máy không có đạo đức đường giới hạn. A Hành lẽ nào ngươi không có ý thức được ngươi bây giờ càng giống như một nhân loại thực sự? Câu này A Bảo không có nói ra, nó chỉ đối Kỷ Hành nói:
“A Hành, ngươi biết tại sao bệnh độc trong người ngươi chỉ có phải ứng với Phong Thả Ngâm?”
Kỷ Hành điều ra ghi chép đã có từ trước đó ra xem một lần hồi đáp:
“Theo như phụ thân từng nói, tại thời điểm chế tạo ra thân máy của ta, có một vật liệu duy nhất không thuộc thời đại tinh tế, chính là lấy ra từ thế giới này. Phụ thân suy đoán, đồ vật giấu ở trong cơ thể ta, là tài liệu năm đó mang về.”
A Bảo:
“Bệnh độc chỉ đối Phong Thả Ngâm có phản ứng, nói cách khác, bệnh độc đến từ Phong Thả Ngâm?”
Kỷ Hành nói:
“Thời gian không chính xác.”
A Bảo:
“Đúng nha, nhưng là làm sao bây giờ?”
Kỷ Hành suy đoán nói:
“Thay cái góc độ nghĩ, kỳ thực bệnh độc cùng Phong Thả Ngâm không có bất cứ quan hệ gì, có vấn đề chỉ là thân máy ta.”
A Bảo:
“Nói thế nào?”
Kỷ Hành:
“Năm năm trước, đổi thành thời gian của ngươi là hai mươi mốt năm trước, ta mới vừa hạ xuống thế giới này, liền gặp Phong Thả Ngâm.”
A Bảo kinh ngạc:
“Sớm như vậy!”
Kỷ Hành nói:
“Khi đó Phong Thả Ngâm mới mười năm tuổi, cả nhà của y bị gϊếŧ, lúc đó đang trốn tránh truy sát liền được ta cứu, năm đó tâm tình y gợn sóng rất lớn, thế nhưng thân máy ta cũng không có bất kỳ phản ứng nào.”