Máy Móc Nam Thần

Chương 32

【 Toàn bộ phương vị dò xét kết thúc, tiêu hao năng lượng 20% 】

【 Điểm giải toán an toàn kết thúc, tiêu hao năng lượng 10% 】

【 Còn lại hao tổn có thể chương trình đóng, tiêu hao năng lượng 15% 】

【 Năng lượng tổng cộng bổ sung 40%, năng lượng tiêu hao 35%, năng lượng còn lại 5%... Mỗi phút bổ sung một điểm năng lượng, có hay không tắt máy để nâng cao tốc độ bổ sung ?】

"Không."

Sau Kỷ Hành từ chối , điều khiển vân thuyền ngừng lại. Trước mắt bọn họ đang ở vị trí biên giới toàn bộ Thiên Kim phong, liền ảnh hưởng của vụn lửa tới họ vô cùng thấp, mà hiện tại, theo thời gian trôi qua, thời gian bạo phát nguy hiểm nhất của Thiên Kim phong cũng đã trôi qua, thế nhưng từ trên thuyền may nhìn xuống, vẫn có thể thấy được dung nham đang lưu động. Vân thuyền ngừng lại, Thạch Sùng Chí lập tức đi tới trước mặt Kỷ Hành nói cám ơn. Cứu người vốn là chức trách của Kỷ Hành, cho nên hắn buông ra bánh lái, gật đầu nói:

"Không cần tạ ơn, đây là ta phải làm."

Nhưng mà sau một khắc, cái bánh lái vỡ thành hai mảnh, rơi trên đất.

Kỷ Hành trong nháy mắt quét qua biểu tình của người trước mặt này, hắn ngồi xổm xuống nhặt lên bánh lái, phát hiện không có cách nào sửa chữa, lập tức áy náy nói:

"Xin lỗi, xin hỏi cần phải bồi thường sao?"

Tại thế giới cũ của hắn, vì cứu người mà làm cho vật không có sinh mệnh tổn thất thì không cần bồi thường, chính là không biết tình huống đó trong thế giới này thế nào, tại trong quá khứ năm năm, cũng chưa bao giờ gặp qua tình huống như thế. Thạch Sùng Chí vội vàng nói:

"Không cần không cần."

Như thế chen vào, ngược lại đem hoài nghi lúc trước quên. Thạch Sùng Chí thỉnh Kỷ Hành trước về khoang tàu nghỉ ngơi, hắn lại chống đỡ thân thể mệt mỏi tiếp tục dàn xếp lại nhóm sư đệ trên thuyền, hắn cũng là cực kỳ mệt mỏi, lúc này thoát khỏi nguy hiểm, vốn là muốn đi tuần tra xem thử qua một chút trong khoang thuyền, lại không nghĩ tới Kỷ Hành không có đi nghỉ ngơi, trái lại còn dàn xếp người bị thương trên vân thuyền, Thạch Sùng Chí nhìn Kỷ Hành kiên kỳ cẩn thận thay người khác xử lý thương thế không khỏi than thở một tiếng ở trong lòng.

Liền một phàm nhân đều có thể kiên trì như vậy, hắn làm sao có thể lười biếng? Huống chi thương thế của hắn cũng không nặng. Vì thế Thạch Sùng Chí nuốt một viên đan dược, đem thương thế tạm thời đè ép xuống, bắt đầu liên lạc với tông môn bẩm báo sự tình phát sinh một đường.

Lại không biết trong nhận thức của Kỷ Hành : trở vào khoang tàu nghỉ ngơi = cách xa năng lượng Thiên Kim phong tỏa ra = không có cách nào bổ sung năng lượng.

====

“Cánh tay của ngươi trật khớp, xin hãy nhẫn nại một chút

Kỷ Hành ngồi xổm ở trên boong thuyền, thoáng cúi đầu đối người trước mặt nói. Vân thuyền đứng ở trên khu vực biên giới Thiên Kim phong, tuy rằng rời xa khu vực nguy hiểm, thế nhưng ánh lửa bạo phát như trước đem mặt mỗi người dát lên một tầng kim quang.

Mà lúc này ngồi ôm cánh tay trên boong thuyền chính là tiểu tử Bùi Tùng, vốn cánh tay bị trật khớp không tính là cái gì, thế nhưng nhìn thấy mặt Kỷ Hành đang chìm vào trong kim quan càng thêm tuấn mỹ đến kinh tâm động phách, làm cho hắn nhớ lại sự tình Kỷ Hành như thế nào thao túng vân thuyền đem bọn họ trốn ra…. Trên mặt hơi đỏ, Bùi Tùng gật gật đầu "Phiền phức..." "Ngươi" hai chữ này còn chưa nói ra, chỉ nghe xoạt xoạt một tiếng, khớp đột nhiên đau xót, sau đó mới ra rồi người còn đối hắn ôn nhu nói chuyện không lưu luyến chút nào mà đứng lên đi tới hướng một người khác.

Bùi Tùng: Chẳng biết vì sao, hơi cảm thấy thắt tâm.

Đứng ở cách đó không xa Phong Thả Ngâm đem tình cảnh này thu hết vào đáy mắt, y thấy thiếu niên tu sĩ kia trên mặt còn mang theo chút hồ đồ, đáy mắt hơi tối sầm lại, trong khoảnh khắc, loại tâm tình này bị y đè nén xuống. Y bóp bóp mi tâm, đáy mắt liền hiện lại ý cười cùng ngày thường giống nhau, liền đi đến bên Kỷ Hành.

Lại lúc này, một đạo thanh quanh từ xa cấp tốc bay đến, bất quá trong chớp mắt, đạo thanh quang kia liền rơi trên thân thuyền, hiện ra thân ảnh Bùi Ngọc tuấn dật.

"Sư huynh!"

"Đại sư huynh!"

"Quá tốt rồi! Đại sư huynh rốt cuộc đã tới!"

Bùi Ngọc mới vừa xuống đất,các đệ tử kiếm tông tại trên boong thuyền yên lặng tĩnh tọa lập tức vây lại, mỗi người thần sắc kích động, mong muốn nóng bỏng, phảng phất lập tức tìm về người tâm phúc. Sự thực cũng là như vậy, Bùi Ngọc vừa đến, nỗi lòng vẫn luôn lo lắng của bọn họ có thể coi là buông xuống.

Nhưng mà Bùi Ngọc không có lòng đi động viên nhóm sư đệ bên người, ánh mắt của hắn quét qua, nhìn thấy vân thuyền còn linh quang rạng rỡ lúc hắn rời đi hiện tại đã ảm đạm, rách nát bất kham, tại phù cầu cứu của Thạch sư đệ dẫn hắn tới đây, còn có nơi nào không hiểu? Thạch Sùng Chi chau mày:

"Đại sư huynh, lần này liên tiếp gặp nạn, xác định là có người ở giữa làm khó dễ, chúng ta..."

Thạch Sùng Chí nói được nửa câu, bỗng nhiên thấy Đại sư huynh giơ tay, ra hiệu hắn cấm khẩu.

Bảo kiếm bên hông Bùi Ngọc “Thanh Nhã” từ khi hắn rơi xuống vân thuyền vẫn luôn phát ra chấn động ong ong, tay phải hắn đặt ở chuôi kiếm Thanh Nhã động viên, ánh mắt từng chút từng chút đảo qua vân thuyền, chú ý được tới chiếu ở trên thân thuyền, mơ hồ một đạo hắc tuyến than tro mơ hồ liên thành, sắc mặt trầm ngưng. Hắn nhìn nhóm sự đệ vây quanh bên cạnh, thanh

"Các ngươi hiện tại linh lực khôi phục mấy phần rồi."

Thạch Sùng Chí đáp:

"Ba phần mười."

Bùi Tùng nói:

"Bốn phần mười."

Những người khác cũng tại ba, bốn tầng trên dưới. Bùi Ngọc hơi khẽ gật đầu,

"Này là đủ rồi."

Câu tiếp theo hắn lại không có nói ra, mà là dùng thần thức truyền âm,

"Hiện tại lập tức lấy ra phi hành pháp khí, mỗi vị sư đệ tận lực mang tới năm người bình thường, mau chóng dẫn bọn họ rút đi khỏi vân thuyền."

Bùi Ngọc tại này trong hàng đệ tử đời thứ nhất uy vọng cực cao, hắn lời nói ra khỏi miệng căn bản không có sư đệ dám phản bác, dù bụng đầy nghi vấn, mà không có ai hỏi ra lời, mà là rất nhanh liền đem trong người bị thương trong khoang thuyền đều mang ra ngoài. Cùng lúc đó, Kỷ Hành cũng phát hiện dị thường.

Mắt hắn cùng với nhân loại không giống nhau, cũng không như nhân loại cao cấp dùng thần thức tra xét đồ vật, nhưng mà năng lực “Quan sát” của hắn trong tất cả mọi người ở đây là cường hãn nhát. Bùi Ngọc có thể chú ý tới dị thường là vì Thanh Nhã kiếm vốn có năng lực trừ tà, hắn lại là tu sĩ trúc cơ đỉnh phong sắp tiến vào cảnh giới Kim đan, tại cẩn thận tra xét, tự nhiên liền có thể phát hiện ra trong ánh sáng sáng loáng trước mắt mọi người, lại đem tới một đồ vật tà khí ngột ngạt tận cùng.

Mà Kỷ Hành một đường tới nay phong ba không ngừng, hơn nữa hiện tại thân mấy được bổ sung thêm năng lượng từ Thiên Kim phong, năng lượng hao tổn cũng đã được bổ sung, tính toán qua lượng tiêu hao, cân nhắc đến an toàn liền đem phạm vi quanh vân thuyền dò xét, trên thuyền nếu có bất kỳ động tĩnh nào hắn liền có thế thu nhận được dữ liệu, đưa cho hệ thống phân tích.

Ở tình huống như vậy, vị trí than tro chiếu lên trên boong thuyền chậm rãi biến ảo liền bị hắn phát hiện. Loại chầm chậm biến ảo dưới mắt thường của nhân loại khó có thể phát hiện nỗi, huống chi luân phiên gặp nạn, căn bản không có người chú ý tới than tro này.

Tuy rằng đẳng cấp trí năng của Kỷ Hành đủ cao, thế nhưng thế giới này nguyên lai cũng không giống với thế giới khoa học kỹ thuật của hắn, có rất nhiều thứ hệ thống không thể phân tích ra, cho nên ngay từ đầu không thể tra xét ra được than tro có độ nguy hiểm.

Thế nhưng liền sau thời điểm người trên vân thuyền rút đi hơn một nữa, than tro vẫn luôn biểu hiện thập phần vô hại bỗng nhiên chợt lóe lên một tia huyết quang, chỉ một thoáng, huyền phù ở phía trên của vân thuyền bị cắt ra giống như một miếng đậu phụ bị chia năm xẻ bảy, mảnh vỡ ngọc thạch ầm ầm từng khối từng khối rơi xuống, rơi vào phía dưới dung nham đang chảy.

Người còn lưu lại trên boong thuyền mất đi chống đỡ, từng người trừng lớn hai mắt rơi xuống không trung, sau một khắc, từng chuôi phi kiếm xẹt qua, đệ tử kiếm tông đem những người này từng người vớt lên.

Bùi Tùng điều khiển linh thuyền nho nhỏ, trước tiên xong lên kéo Kỷ Hành lại, tay phải Kỷ Hành bị Bùi Tùng lôi kéo, tay trái kéo lại Phong Thả Ngâm.

Dùng lực cánh tay của tu sĩ luyện khí kỳ đỉnh phong, lôi kéo hai người phàm vốn là một chuyện thập phần dễ dàng, nhưng mà tình huống của Phong Thả Ngâm lại hết sức không ổn.

Một thân huyền sắc áo trường bào của y đều bị thấm ướt, áo ướt áp sát vào người, hiện ra thân hình thon dài gầy gò. Nhưng mà hai chân y bị một vòng màu đen quấn chặt lấy, như là một vòng địa ngục duỗi ra, lôi kéo y không ngừng rơi xuống.

Này vòng đen chính là than tro do quái điểu bị chết biến thành, một vòng chặt chẽ quấn ở trên người Phong Thả Ngâm, một đầu khác buông xuống dưới dung nham đang chảy. Rõ ràng vừa chạm liền đoạn, lại như không thể nào lay động sức mạnh lôi Phong Thả Ngâm, phải đem y kéo vào bên trong dung nham đang cuồn cuộn chảy ở dưới.

Bùi Tùng không nghĩ được chính mình không chỉ không kéo lên Kỷ Hành cùng Phong Thả Ngâm, ngược lại còn bị kéo tới lảo đảo suýt nữa thì bị té xuống, may mà sư huynh kéo hắn mộ cái. Hắn nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy hắc tuyến đang quấn ở trên người của Phong Thả Ngâm liền sững sờ:

“Đó là vật gì?”

Lúc này ngoại trù Kỷ Hành cùng Phong Thả Ngâm, nhưng người khác đều đã được lôi lên, Bùi Ngọc chỉ huy mọi người tìm một nơi an toàn tạm thời thu xếp cho những người phàm kia. Vừng quay đầu liền trong thấy sư đệ Bùi Tùng cùng cái hắc tuyến kia đấu sức.

Hắn hơi nhăn mày, Thanh Nhã kiếm ra khỏi vỏ, ánh kiếm thanh lãnh lóe lên, liền đem cái hắc tuyến đang quấn lấy Phong Thả Ngâm chặt đứt. Hắc tuyến bị chém đứt hóa thành một vụ sương đen, lại tiếp tục ngưng tụ lại thành hình, biến thành một sợi dây thừng rắn chắc quấn tới!

Tay trái Phong Thả Ngâm bị Kỷ Hành lôi kéo, tay phải ngưng tụ nội lực, lấy tay vi đao, nỗ lực đem cái dây thừng đen quấn quanh người mình chặt đứt, nhưng mà một đao chém xuống, dây thừng đen kia bị chém ra một cái lỗ hổng, không chờ y tiếp tục một đao, lỗ hổng kia chớp mắt liền lại, không chỉ có như vậy, sợi dây thừng đen lại tăng thô thêm một phần, cuốn lấy y càng chặt!

Lực kéo từ phía dưới càng ngày càng lớn, hai chân Phong Thả Ngâm bị quấn ra đường rãnh thực sâu, mà người vốn đã lên được nữa người trên linh thuyền Kỷ Hành lại bị kéo rơi xuống.

Phong Thả Ngâm cúi đầu, nhìn đến phần cuối của dây thừng biến mất trong nhung nham, trong đầu chợt lóe lên câu nói của tu sĩ Linh tông:

“Phong Thả Ngâm, ngươi hôm nay không thể không chết!”