Rạng sáng ngày thứ hai, Phong Thả Ngâm làm một nồi cháo rau dưa, dùng khay bưng hướng đi về phía giang nhà Kỷ Hành. Nữa đường gặp đại hán đang thẫn thờ đứng ở một gốc cây, y liền cười ngoắc ngoắc tay:
"Vị đại ca này, ăn cháo không?"
Dáng dấp y lớn lên cực kỳ tuấn tú, nụ cười lại càng lộ vẻ phong lưu, chọc người yêu thích. Mà đại hán kia lại lắc đầu, biểu tình vẫn thẫn thờ như trước. Phong Thả Ngâm lấy làm quái lạ, lúc này có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, âm thanh Đổng Kính Chi đồng thời vang lên:
" Ngươi không cần phải để ý tới hắn, đây là lão phu dùng cành cây làm thành con rối, hắn không phải là người."
Dứt lời, tựa hồ thấy được đại hán kia đã vô dụng, Đổng Kính Chi vung tay lên, đại hán hình dáng cao lớn đứng ở bên cây liền biến thành một cành cây rơi xuống mặt đất.
Nhìn thấy cảnh này, Phong Thả Ngâm đáy mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc, tuy rằng đã sớm suy đoán Đổng tiên sinh cũng là tiên nhân, có các thủ đoạn siêu phàm, mà khi chân chính gặp được, mới biết tưởng tượng của y vền Đổng tiên sinh với hiện thực kém hơn nhiều. Nếu là... nếu là y có thể bái Đổng tiên sinh làm sư phụ, dù cho chỉ có thể học một phần bản lĩnh của hắn, cũng đã đủ cho Phong Thả Ngâm báo thù!
Trong lòng nghĩ như vậy, Phong Thả Ngâm nhìn Đổng Kính Chi với ánh mắt không khỏi thêm mấy phần nóng bỏng, nhưng mà Đổng Kính Chi tựa hồ hoàn toàn không có phát hiện, hai tay hắn chắp ở sau lưng, hơi híp mắt lại, chậm rải tán bộ trong hạnh lâm, tựa như một lão nhân bình thường.
Phong Thả Ngâm đang muốn thỉnh giáo hắn, bỗng nhiên thấy hai chân dẫm lên một nhánh cây, vang lên một tiếng vang nhỏ giòn giả, nhánh cây bị cắt thành hai đoạn, nghĩ đến nhánh cây kia vừa rồi còn là một đại hán cao to, là đại hán trầm mặt tối hôm qua đưa đồ ăn cho y, trong lòng khó giải thích được cảm giác không thoải mái, vì vậy chỉ hướng về phí Đổng Kinh Chi khom người, xong liền bưng cháo vào gian phòng của Kỷ Hành.
Thời điểm y đi vào, Kỷ Hành hoàn toàn ở trên giường nằm úp sấp, hô hấp đều đều, tựa hồ như còn chưa tỉnh. Y nhẹ nhàng đem cháo đặt ở trên bàn, mắt nhìn trên mặt đang tỏa ra nhiệt khí, đang muốn đánh thức Kỷ Hành. Ai biết vừa mới đi tới trước mặt Kỷ Hành, đối phương liền mở mắt ra.
Đột nhiên đối nhìn với cặp mắt màu đen tựa như lưu ly long lanh, Phong Thả Ngâm hô hấp cứng lại, nhưng mà trong khoảnh khắc liền phục hồi tinh thần, hồi tưởng lại thất thần trong chốc lát, chính y cũng không hiểu được ra sao, bất quá lúc này y cũng không có thời gian truy cứu. Thấy Kỷ Hành tỉnh lại, nhân tiện nói:
"Vừa vặn ngươi đã tỉnh, trước tiên rửa mặt súc miệng, sau đó liền tới ăn cơm đi!"
Kỷ Hành thần sắc nghiêm túc nói:
"Cảm tạ."
Phong Thả Ngâm tùy ý nở nụ cười,
"Giữa ngươi và ta còn cần khách khí làm gì a?"
Đợi sau khi súc miệng Kỷ Hành uống liền hai bát cháo. Phong Thả Ngâm cười nói
"Thế nào? Ta ngày hôm nay nấu cháo ngọt hay không? Ta thả không ít đường."
Kỷ Hành gật đầu nói:
"Rất ngọt, cảm tạ."
Nghe vậy, Phong Thả Ngâm trong lòng cảm giác nặng nề, thời điểm y nấu cháo chỉ thả không ít muốn, cảng bản không có bỏ đường.
Kỷ Hành tự nhiên cũng không biết suy nghĩ trong lòng Phong Thả Ngâm, nếu như là trước đây, hắn có thể lập tức phân tích bất kỳ thành phần đồ ăn nào, đương nhiên cũng có thể biết mùi vị là chua cay mặn ngọt, căn bản sẽ không lộ ra sơ sót, cho dù ngọt và mặn khác nhau đối với hắn cũng như 1 cùng 2 khác nhau không có gì bất đồng.
Thế nhưng bây giờ để tiết kiệm năng lượng, hắn đem tuyệt đại bộ phận công năng đều đóng, bao quát cả công năng phân biệt mùi vị cùng công năng phát hiện nói dối, tự nhiên không biết mùi vị là cái gì, cxng không biết Phong Thả Ngâm nói dối.
Phong Thả Ngâm thấy Kỷ Hành rõ ràng nếm khong ra mùi vị vẫn làm ra bộ dáng cháo kia ăn rất ngọt, trong đầu có chút trầm trọng, lại sợ Kỷ Hành nhận ra được dị dạng, làm tổn thương tự tôn của hắn, liền làm bộ không phát hiện chuyện này, cùng hắn tán gẫu như trước.
"Ta thực sự không nghĩ tới đại hán kia lại là một cành cây biến thành!"
Phong Thả Ngâm nói tới cái này vẫn như cũ thập phần khó tin nổi,
"Tuy rằng hắn không nói lời nào, mà cử chỉ bộ dáng, rõ ràng không khác người bình thường, ta thực không tưởng tượng ra được, một cành cây đến tột cùng như thế nào biến ra được như vậy?"
Kỷ Hành không nói gì, trong thế giới cũ của hắn, khoa học kỹ thuật phát đạt chưa từng có, các loại công dụng người máy tùy ý có thể thấy được, người máy hoàn toàn mô phỏng theo nhân loại mà làm hết sức phổ biến. Mà cũng chính vì cùng loài người chân chính phân chia, nên chúng nó trên người sẽ mỗi cái có riêng một cái tín hiệu khí cụ. Đồng thời vật liệu chế tác người máy có đến hơn ba ngàn loại, thực vật cũng có thể dùng trên người máy, không ai cảm thấy một cái gốc cây thực vật biến thành hình người sẽ kỳ quái. Thế nhưng lại cái thời đại này trong mắt Phong Thả Ngâm, có thể là một loại sự tình làm bọn họ chấn động.
Phong Thả Ngâm đã từ lâu quen thuộc Kỷ Hành trầm mặc ít nói, y tiếp tục nói:
"Chỉ là, Đổng tiên sinh đem cái người kia biến trở về cành cây, ở trên người hắn đạp một chân, đem hắn giẫm thành hai đoạn."
Phong Thả Ngâm nói đến chỗ này hai mắt hưng phấn liền phai nhạt, y nói:
"Ta nhìn, có chút khó chịu. Đều nói vạn vật có linh, trước giờ ta chỉ coi như lúc đó nói gở, một ngọn cây, một quyển sách, thậm chí một cái lược cũng có thể biến thành tinh quái, hoàn toàn giống với người có thất tình lục dục. Không biết cái cành cây thời điểm biến thành người, có phải cũng đã có linh tính. Hắn thời điểm bị đạp gẫy có thể hay không đau?"
Yêu tinh quỷ quái tồn tại không nằm trong phạm vi lý giải của Kỷ Hành, bất quá đối với con rối biến từ cành cây kia hắn có thể lý giải, Kỷ Hành ấn lại hệ thống ngôn ngữ giải thích sau đưa ra lời kịch:
"Không cần phải để ý hắn, Hắn chỉ là một con rối, ngươi không cần xem hắn là người."
Tại thế giới của hắn, người máy không còn cách này tu sửa sau sẽ bị tiêu hủy là chuyện bình thường, nếu như tay chân là linh kiện còn có giá trị lợi dụng, có thể tháo ra làm thành những công cụ khác.
"Ta đương nhiên biết đến hắn không phải là người a!"
Phong Thả Ngâm nói
"Chỉ là hắn hình dáng rất giống, ngày hôm qua giúp chúng ta, nhìn hắn cứ như vậy bị giẫm thành hai đoạn, tâm lý có chút không thoải mái thôi."
Kỷ Hành nói:
"Ta hiểu được, nếu như Đổng Kính Chi dùng cành cây không phải biến thành người mà là động vật, ngươi liền không như vậy."
Phụ thân sau khi chế tạo hắn, cũng không có đặt cho hắn tín hiệu khí cụ, đồng thời đem hình thức hành vi của hắn chỉnh ở mức cao nhất, điều này sẽ đưa tới, nếu như hắn không nói rõ thân phận, sẽ có rất ít người biết được hắn là người máy. Tại bên trong ghi chép của hắn, đã từng có có một nam nhân loại hiểu lầm hắn mà hướng hắn cầu mong muốn kết hôn, bị hắn từ chối cũng không hoàn toàn đuổi đi được, sau đó hắn tỏ rõ thân phận, cái nam nhân loại kia liền tiêu thất.
Phong Thả Ngâm nghe vậy sững sờ, suy nghĩ một chút, cười nói:
"Xác thực là như vậy. Bất quá Đổng tiên sinh đã cứu chúng ta, lại là một thế ngoại cao nhân, ngươi lại gọi thẳng tên húy như vậy quá thất lễ."
"Hảo."
Kỷ Hành đem "Đổng Kính Chi" thay mới bằng ba chữ "Đổng tiên sinh".
Nhìn thấy Kỷ Hành dễ dàng đáp lại, thái độ có thể nói là rất thuận theo, Phong Thả Ngâm có chút sững sờ, ánh mắt của y chuyển qua nhìn đến nữa người cùng nữa khuôn mặt bị băng của Kỷ Hành, có chút lo âu hỏi:
"Thương thế của ngươi hiện tại thế nào? Còn đau không?"
"Không đau."
Phong Thả Ngâm thấy trên mặt hắn không có nữa phần miễn cưỡng, mới yên tâm nói:
"Thương tổn như vậy nếu là đại phu bình thường, nhất định là không trị hết, thế nhưng Đổng tiên sinh nói nhiều nhất qua năm ngày, ngươi có thể khỏi rồi, thời điểm đó ngươi liền cùng trước kia giống nhau, không cần phải lo lắng."
Kỷ Hành không lo lắng, hoặc là nói hắn không có loại tâm tình lo lắng này. Vì để tránh cho nhân loại phát hiện thân phận, trước khi đi tới thế giới này, phụ thân đem mặt ngoài thân thể vật liệu che lấp đổi thành loại có thể tùy ý hoàn cảnh chuyển đổi hình thái đồng thời ngụy trang vật liệu kiểu mới càng thêm chân thực.
Thân máy hắn tại hai ngàn độ c đổ lại cũng không có bất kỳ tổn thương gì, mà bên ngoài "da thịt" tự động chuyển đổi theo nhiệt độ, tạo thành vết bỏng giả, sau hắn từ từ dựa theo tốc độ bình phục của nhân loại điều chỉnh lại.
Nghe Phong Thả Ngâm nói hắn sẽ khỏi hẳn trong vòng năm ngày. Kỷ Hành thầm điều chỉnh tốc độ hồi phục bên ngoài. Mới vừa điều chỉnh xong, liền nghe Phong Thả Ngâm nói:
"Chỉ là tóc của ngươi phải làm thế nào bây giờ? Tại thời điểm này tóc một bên có một bên bị trọc sẽ không tốt lắm? Ta phải đi hỏi Đổng tiên sinh một chút xe có thuốc giúp mọc tóc hay không."
Kỷ Hành nghe vậy nói:
"Cảm tạ. Thế nhưng không cần, tóc ta sẽ tự mọc lại."
Hệ thống hại nhân của hắn chia làm hai bộ phận. một phần mũ, một phần ở tim. Tóc tai cùng da dẻ sử dụng cùng một loại vật liệu, nếu như đặt dưới kính hiển vi, là có thể thấy những sợi tóc kia đều là cái ống rỗng màu đen, dùng để giải nhiệt.
Nghe đến Kỷ Hành nói không cần, Phong Thả Ngâm mặt ngoài đáp ứng, nhưng trong lòng vẫn thập phần bất đắc dĩ, người này tại sao lúc nào cũng đối với chính mình không chú ý như vậy?
Y thu thập xong nồi bát, dặn hắn nghỉ ngơi thật tốt liền đi ra ngoài, chỉ là đang đi ra cửa trước, bước chân y dừng lại chốc lát, tầm mắt cúi xuống nhẹ giọng nói:
"Chúng ta như cũng coi như chi giao, sau này "Cảm tạ" như vậy không cần nói nữa, coi như muốn nói, cũng phải là ta cám ơn ngươi."
Nói xong, y lưng thẳng tắp, sãi bước chân đi ra ngoài...