Phong Thả Ngâm hơi thay đổi sắc mặt, lập tức đẩy ra người ở bên cạnh, thân thể ngửa ra sau tránh né chiêu kiếm trí mạng kia.
Phi kiếm của tu sĩ xẹt qua trên người của Phong Thả Ngâm, kiếm khí lạnh lẽo cắt qua làm rách vài vết nứt trên áo bào huyền sắc trên người y, sau đó trong tiếng kinh hô của dân chúng vây xem xuyên qua 2 vách tường, đâm mạnh xuống mặt đất.
Phong Thả Ngâm ngồi dậy, ngón tay giật giật buông xuống bên người, Phong Ngũ đứng cách y vài bước bên ngoài mí mắt hơi động, thừa dịp lúc lúc tất cả mọi người đều đang chú ý trên người Phong Thả Ngâm lặng yên không một tiếng động lui ra.
Phong Thả Ngâm trên mặt hiện ra mấy phần giận dữ, cao giọng nói:
"Này bên trong thành Lâm Xuyên đều là bá tính vô tội, các ngươi ở đây động thủ không sợ tổn thương người khác sao? Nhóm tiên nhân các ngươi làm việc từ trước tới giờ không kiêng dè gì bách tính?"
Lời nói này của Phong Thả Ngâm là dùng nội lực, âm thanh truyền đi rất lâu, lần này liền gây chú ý tới những bách tính không hề chú ý tới tình huống cũng phải đều nhô đầu ra xem.
Chung quanh Phong Thả Ngâm để ra một khoảng trống khá lớn, bách tính ở xa xa vây quanh, không ai dám đến gần dù chỉ một bước, thực sự sợ hãi trước thị uy của "Tiên nhân", đều đã quên hết không còn một mống chuyện đám người của Phong Thả Ngâm đã liền mạng cứu người trước đó.
Chỉ có thành chủ Lâm Xuyên còn nhớ và cảm dộng ân cứu mạng của Phong Thả Ngâm trong lúc động đất, chủ động đứng dậy, hướng về phía Quân Trạch chấp tay nói:
"Hai vị tiên sư, vị Phong thiếu hiệp này là người tốt a, đêm qua trong lúc địa chấn xảy ra y đã cứu không ít bách tính trong thành, tình hình lúc đó rất hung hiểm, mà Phong thiếu hiệp vẫn như cũ quên mình cứu người, thực sự là trong số ít những hiệp nghĩa chi sĩ, làm sao có thể sát hại được sư đệ của hai vị tiên sư đâu? Trong này nhất định có hiểu lầm gì đó."
Thành chủ sắc mặt sầu khổ, vài sợi râu mép dưới cầm cùng run lên, bất đắc dĩ nói:
" Huống hồ, sư đệ của hai vị tiên sư tất nhiên cũng là thần thông quảng đại, Phong thiếu hiệp bất quá chi là người phàm, nơi nào có cái bản lĩnh sát hại sư đệ hai vị?
Hắn nói, nhìn một vòng bách tính xung quanh liếc mắt một cái. Không ít người quan sát nghe tới lời nói của chủ thành, nhớ lại lúc trước cứu người của bọn họ trên mặt không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ. Đối tượng bị ánh mắt thành chủ nhìn lại càng thêm khổ thẹn hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, bắt đầu có vài người đứng ra vì Phong Thả Ngâm nói chuyện.
"Phong thiếu hiệp quả thật là người tốt a, ngày hôm qua bà lão ta bị ngã nhào một cái, vẫn là Phong thiếu hiệp dìu ta lên ..."
"Phong thiếu hiệp tuy là võ công cao cường, thế nhưng không hề giống đám người trong giang hồ đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, xử sự mười phần hòa khí..."
"Tối hôm qua địa chấn, mái hiên nhà ta đều sụp, là Phong thiếu hiệp đẩy đồ vật ra cứu ta đi.."
"Ngày hôm qua ở trong khách điếm, vẫn là Phong thiếu hiệp nhắc nhở ta kêu người đi cứu người..."
Phong Thả Ngâm nói ra những lời trước đó chỉ là vì kéo dài thời gian, căn bản không có nghĩ tới có nhiều người như vậy vì y nói, nhìn một người lại tiếp một người đứng ra, lòng y đầy ấm áp, trong lòng y rõ ràng cái gọi là "Tiên nhân" bất quá chỉ là một đám ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, trong lòng y đầy ấm áp, lại không biết hay không nếu mọi người cứ tiếp tục nói, mà có thể hay không làm liên lụy tới những bách tính vô tội.
Y chắp tay cúi chào hướng những người đứng ra, thản nhiên nói:
"Đa tạ các vị hương thân phụ lão đã ủng họ và tín nhiệm, thế nhưng cái tên Lý Phi Tài, quả thực là ta gϊếŧ."
Lời này vừa nói ra, những người đứng ra dồn dập lấy làm kinh hãi, lộ ra biểu cảm không dám tinh tưởng. Phong Thả Ngâm tiếp tục nói:
" Thế nhưng tên Lý Phi Tài kia đáng chết, hắn ỷ vào tu vi cao, liền ỷ mạnh hϊếp yếu, bắt nạt nam nhân chọc ghẹo nữ tử, không biết đã hại hết bao nhiêu nữ tử vô tội, ta gϊếŧ hắn, cũng coi như vì dân trừ hại."
Phong Thả Ngâm giấu đi chuyện năm năm trước Lý Phi Tài dẫn người tới gϊếŧ cả gia đình y.
"Nói hưu nói vượn!"
Tu sĩ đứng phía sau Quân Trạch tức giận nói:
"Lý sư đệ tuy rằng tính tình không tốt, nhưng hắn cùng ta là đệ tự nội môn Linh Tông, nếu như nói hắn lưu luyến nữ sắc, chỉ cần vẫy tay liền có vô số nữ tu nhào lên, không cần đến mức đi bức bách mấy cái nữ tử thế gian?"
Khóe miệng Phong Thả Ngâm kẽ câu lên, tiếu phi tiếu nhìn hắn,
"Ngươi có thực như vậy hiểu cái kia Lý sư đệ của ngươi? Ngươi xác định hắn tới thế gian nhất định sẽ không làm việc này?"
"Ta..."
Tu sĩ kia nói một chữ liền không nói được, nhìn thấy bách tính xì xào bàn tán, sắc mặt đỏ lên, càng không nói ra lời, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía sư huynh của mình cầu viện. Quân Trạch hướng sư đệ cho hắn một cái liếc mắt động viên, hỏi:
"Xác định là người này sao?"
Sư đệ lập tức gật đầu nói:
"Đi điều ra nguyên nhân cái chết của Lý sư đệ, Triệu sư huynh vừa mới truyền tin lại đây, Lý sư đệ hắn... Bị chết mười phần thê thảm."
Quân Trạch gật đầu, sau đó nhìn về phía đứng ở cách đó không xa, áo bào huyền sắc, tướng mạo diễm lệ nam tử, lạnh lùng nói:
"Bất luận Lý sư dệ làm gì, hắn đều là đệ tử Linh Tông, hắn phạm lỗi, chỉ có trưởng bối trong tông môn mới có tư cách trừng phạt, không tới phiên một phàm nhân như ngươi.
Quân Trạch còn chưa nói xong, trong đám người bỗng nhiên một cái nha dịch hét lớn:
"Tiên nhân, các ngươi đều bị lừa rồi! Cái tên Phong tiểu tử này kéo dài thời gian cho đồng bọn hắn chạy!"
Nghe vậy, Phong Thả Ngâm đột nhiên quay đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra, đôi mắt vốn bình tĩnh dần ánh lên sát ý.
Quân Trạch thả ra thần thức, lúc này mới phát hiện ba người trước đứng bên cạnh Phong Thả Ngâm đã chạy cách xa mấy dặm. Hắn cơ bản không hề chú ý tới mấy người phàm này, cũng tự kết luận là những người phàm tục này không có lá gan dưới mí mắt hắn bắt đầu đấu trí, lại càng không nghĩ rằng trước mặt nhiều người như vậy bị trêu đùa, trong lòng hắn đột nhiên dựng lên một trận tức giận. Chỉ tay một cái hướng về phía những người kia bỏ chạy, đầu ngón tay tập hợp một đoạn ánh sáng đánh tới mấy người ở phía xa.
Đoạn ánh sáng kia to bằng cái nắm tay, màu trắng nhũ, ánh sáng chiếu rạng rỡ, bắn khỏi ngón tay như một mũi tên bắn ra ngoài, đi qua chỗ nào, bất kỳ vật thể gì tiếp xúc đều bị xuyên thủng ra một lỗ to bằng nắm tay, nếu là bắn qua cơ thể người, chỉ sợ là lục phủ ngũ tạng đều bị xuyên thủng!
Phong Thả Ngâm muốn rách cả mí mắt, y không giống tu sĩ có thể phóng ra thần thức, cũng không thể nào nhìn thấy mấy người Kỷ Hành đã đi ra được bao xa, nhưng y biết những "Tiên nhân bẩn thiểu này, nếu mà đoạn ánh sáng quái lạ kia thực sự đuổi kịp, thì hậu quả khó mà lường được!
Những ý niệm này nhanh như chớp từ trong đầu y chợt lóe, sau một khắc, y hung hãn rút kiếm ra khỏi vỏ, chạy vài bước liền nhảy lên một cái, cả nội lức trong người nháy mắt dâng lên, càng muốn dùng sức một người chống lại phép thuật tiên nhân!
Phong Thả Ngâm đem hết toàn lực, một kiếm bổ trúng đoạn ánh sáng, trong lòng bàn tay nội lúc dâng trào, mạnh mẽ đè lên đoạn ánh sáng ra khỏi nguyên bản quỹ đạo! Mà chính bản thân Y cũng không dễ chịu, lại thời điểm bổ trúng đoạn ánh sáng giống như chọc vào một con mãnh thú đang nổi giận, y chỉ cảm thấy một lực phản cực kinh khủng truyền từ kiếm trong tay mình, trước mặt ánh sáng chói , đau đớn kịch liệt làm cho y như trong nháy mắt mất đi tri giác. Hết lực, y từ giữa không trung rơi xuống mặt đất lăn hai vòng mới dừng lại.
Mà thanh kiếm đã làm bạn với y nhiều năm bây giờ chỉ còn dư lại mội cái cán kiếm bị y nắm chặt trong tay, vải trước ngực bị lửa thiêu đốt, lộ ra nhuyễn giáp bị xuyên thủng cùng với da thịt bị nóng mà cháy đen.
Thành Lâm Xuyên gần nhất mưa to không ngừng, đêm qua còn bị một hồi địa chấn, mặt đất tràn đầy vết bẩn lầy lội, Phong Thả Ngâm bị thương rất nặng, còn lăn hai vòng trên mặt đất, trên người trên đầu dính đầy bùn bẩn, vô cùng chật vật, đã không còn dáng dấp phong lưu tiêu sái, nhưng con mắt y cực kỳ sáng, như bên trong đang giấu hai ngọn lựa rực cháy, làm cho những người nhìn qua phía y đều rùng mình trong lòng, cứ như bị cặp mắt mạnh mẽ kia đâm một chút.
Mà lúc này Kỷ Hàng đang bị Phong Ngũ Phong Lục mang theo chạy quay đầu, đã sớm đem mắt trái điều thành viễn thị trạng thái vừa vặn ghi chép lại tình cảnh này.
Trong 0.1 giây, tựa hồ có một dữ liệu bị thứ gì đó nghẹn lại, mà bây giờ không có thời gian tự kiểm, hắn ra lên hai chân đình chỉ vận động, làm cho Phong Ngũ Phong Lục lo lắng nghi hoặc mà nhìn lại.
Đôi huynh đệ này tướng mạo cũng không phải rất tương tự, tính tình thì tuyệt nhiên bất đồng, thế nhưng một số động tác sắc thai thường thường lại đồng nhất kinh người. Phong Lục lo lắng hỏi:
"Những "Tiên nhân" kia không biết lúc nào sẽ đuổi theo, Kỷ công tử ngươi làm sao đột nhiên ngừng lại?"
Phong Ngũ cũng lộ ra mấy phần nghi hoặc. Kỷ Hành đem tình huống thực chất báo cho:
"Phong Thả Ngâm bị thương, tương đối nghiêm trọng, mà không đề nghị trở về cứu viện."
"Cái gì!"
Vừa nghe nói lâu chủ bị thương nặng. Phong Ngũ Phong Lục cùng nhau thay đổi sắc mặt. Trước lâu chủ ám chỉ bọn họ mang Kỷ Hành đi, hai người xuất phát từ tính nhiệm cùng trung thành với lâu chủ, cũng không chần chờ, mà điều kiện tiên quyết là lâu chủ nhất định phải bình an vô sự, mà hiện tại, lâu chủ hiển nhiên vì yểm trợ Kỷ Hành mới bị trọng thương, làm sao mà họ không lo lắng? Cơ hồ là cùng một giây, Phong Ngũ Phong Lục đồng thời cùng quyết định trở về cứu lâu chủ, mặc dù lâu chủ bảo bọn họ bình an đưa Kỷ Hành đi, nhưng so với Kỷ Hành mới vừa nhận thức một ngày, lâu chủ an toàn mới là quan trọng nhất.
"Lâu chủ một lòng nhớ tới ngươi, thậm chí nhượng chúng ta trước tiên mang ngươi đi ra, hiện tại lâu chủ gặp nguy hiểm, ngươi cũng không nhượng chúng ta đi cứu? Ngươi an tâm cái gì?"
Phong Lục vừa nghe đếm Kỷ Hành nói không muốn trở ề cứu lâu chủ liền tức giận. Phong Ngũ không giống Phong Lục như vậy kích động, nhưng ánh mắt nhìn Kỷ Hành thêm mấy phần cảnh giác. Kỷ Hành đem lúc Phong Ngũ Phong Lục giao lưu thu vào đây mắt, đêm kết quả hệ thống tính toán nói cho bọn họ biết:
"Sức mạnh và số lượng chênh lệch cách xa, các ngươi đi cũng không cứu lại được Phong Thả Ngâm, còn có khả năng lớn mà mất thêm hai mạng."
Mà Kỷ Hành đi đến thế giới này thời điểm, không hề được phép lắp đặt trang bị vũ khí sẽ ảnh hưởng tới thế giới này, trước kia hắn được phân phối dùng, coi như năng lượng thiếu thốn hiện tại cũng đủ đẻ ứng phó nhân tố nguy hiểm của thế giới này, thế nhưng lúc này lại nhiền thêm năng lượng siêu cao cấp nhân loại... Cứ việc giám hộ nhân loại là chức trách duy nhất của hắn, nhưng đó là đang đảm bảo cho bản thân người máy an toàn là điều kiện tiên quyết, mà thủ tục cũng không cho phép hắn tham gia nhân loại phân tranh.
Nói cách khác, Kỷ Hành có thể đem về chăm sóc cho một nhân loại ngã bên đường, nhưng khi hai phe nhân loại tàn sát nhau thời điểm, thủ tục đối yêu cầu của hắn, là tránh thật xa, người máy không có tư cách tham gia nhân loại phân tranh, trừ phi trong đó có một người là chủ nhân của hắn. Mà Phong Thả Ngâm cũng không phải là chủ nhân của hắn, nếu như đi cứu viện, không chỉ có thể làm cho hai người trước mắt này mất đi sinh mệnh, mà còn có thể làm cho hắn bại lộ thân phận người máy, cái giá phải trả cũng là quá cao.
Phong Ngũ Phong Lục lại không thể lý giải được pháp tắc người máy của Kỷ Hành băng lãnh tàn khốc. Đói với bọn hắn mà nói, cho dù liều mạng cũng nhất định phải cứu được Phong Thả Ngâm ra.
"Lâu chủ vaaxn luôn khen ngươi tâm địa lương thiện, không nghĩ tới hắn cũng có ngày nhìn nhầm!"
Phong Lục tức giận liếc mắt trừng Kỷ Hành một cái, quay người muốn tìm hướng đi về phía đường cũ, lại bị Phong Ngũ ngăn cản lại.
Không giống với Phong Lục, Phong Ngũ lại biểu hiện ra bộ dáng thành thục hơn nhiều, hắn nói:
"Cách xa nhau như vậy, Kỷ công tử lại có thể biết được tình huống bây giờ của lâu chủ, nếu như lời của Kỷ công tử là thật, thì theo ta đoán võ công của Kỷ công tử đã đạt được đến mức độ đăng phong tạo cực, lâu chủ nói Kỷ công tử tâm địa lương thiện, ta tin tưởng ánh mắt lâu chủ nhất định sẽ không nhìn nhầm người, Kỷ công tử cũng thực sự lo cho tính mạng của hai người bọn ta. Nhưng mà Kỷ công tử lại không biết, đối với ta và Phong Ngũ mà nói, chúng ta tình nguyện hi sinh tính mạng cũng phải cứu được lâu chủ đi, kính xin Kỷ công tử giúp đỡ."
Kỷ Hành mặt không thay đổi nhìn hắn.
"Cho nên an toàn của Phong Thả Ngâm là thứ nhất, các người nguyện ý hi sinh tính mạng cứu y? Ta hiểu được."
Nhân loại có lúc sẽ làm ra quyết định hi sinh nhiều người để cứu một số ít người, hắn hoàn toàn có thể lý giải.