Tăng Trường Chí vừa đi, hai tỷ đệ vô cùng cao hứng khóa cửa phòng lại, rồi lấy củi nhóm lửa, quan sát những lễ vật được các phú gia tặng dưới ánh sáng mờ.
Đầu tiên là hòm gỗ của Vương đại gia, quả nhiên không ngoài dự đoán của Lư Oanh, mấy thùng này đều chứa vải dệt, tuy rằng chỉ là những loại vải dệt bình thường, nhưng với kẻ bần hàn như hai tỷ đệ họ mà nói, đó cũng là một phần hậu lễ.
Liếc nhìn những tấm vải đã để lâu như vải tồn bị bỏ không này, khóe môi Lư Oanh khẽ nhếch, thấp giọng: “Quả nhiên.”
Lư Vân nghe không hiểu, đôi mắt trở nên trong suốt, tò mò hỏi: “Tỷ tỷ nói gì?”.
Lư Oanh mỉm cười nói: “Tỷ nói, quả nhiên không có vải tốt”. Nàng quay đầu nhìn đệ đệ, dịu giọng giải thích: “Vương đại nhân có gia tài bảo vật vô số, theo lý thì tỷ có ân cứu mạng con trai ông ta, nói thế nào thì lễ vật cũng cần có tiêu chuẩn, cho dù là trăm lượng hoàng kim cũng đáng. Có điều chúng ta không cha không mẹ, tỷ chỉ là một nữ nhân yếu đuối, cho dù mình đối với người khác là có ân, nhưng họ thấy không cần thiết phải hậu tạ.”
Nàng nhìn Lư Vân, nói nghiêm túc: “Cho nên, A Vân à, dù đệ có ân với người khác, nếu vị thế của đệ không đủ, phần ân tình kia của đệ cũng không được bao nhiêu người coi trọng.”
Điều này Lư Vân chưa từng nghĩ đến, hắn ngẩn người, mím môi gật đầu. Chỉ trong chốc lát, cảm giác hưng phấn ban đầu đã giảm đi nhiều.
Nhìn đệ đệ có vẻ ấm ức không vui, Lư Oanh cười một tiếng. Nàng đưa tay xoa xoa tóc đệ đệ, nào ngờ tay nàng vừa chạm vào đầu, Lư Vân liền đỏ mặt kêu: “Tỷ tỷ, đệ là nam tử hán, không cho phép tỷ sờ đầu đệ. Hừ, cũng không cho cười.”
“Được, được, đệ là nam tử hán”. Lư Oanh cười cười, rút tay về, “A Vân, chúng ta cần vui mới phải! Đệ nghĩ xem, lúc ấy tỷ ra tay không phải vì họ. Cho nên tuy nói tỷ có ân với họ, ân tình cũng không hơn gì việc này. Bọn họ có thể mang lễ vật tới là tốt rồi. Hơn nữa, những lễ vật này đổi ra tiền, giúp chúng ta có cuộc sống yên lành”.
Lư Vân biết tỷ đang muốn khuyên mình nghĩ thoáng hơn, hắn gật gật đầu.
Sau khi đóng nắp rương gỗ, hai tỷ đệ tiếp tục mở bốn hộp gỗ của Thường phủ đưa tới.
Hộp gỗ không lớn, bên trong đặt những trang sức bằng bạc, nhìn kỹ, còn có một chiếc trâm cài. Lễ vật không khác lắm so với thùng gỗ của Vương đại nhân, thoạt nhìn có vẻ nhiều, nhưng thực ra không đáng giá mấy. Đương nhiên, nói không đáng giá là đối với kẻ có tiền, còn đối với tỷ đệ hai người, đây vẫn là những đồ hữu dụng.
Lư Vân đứng lên, sau khi ngắm nghĩa lễ vật một lần, thầm nói: “Lúc mang đồ đến thì rõ khí thế, hừ, đồ đưa đến cũng không hơn gì nhau.”
Lư Oanh cúi người, xếp những lễ vật gọn vào một góc, chép miệng nói: “Sở dĩ bọn họ cố tình tỏ ra khí thế như vậy là muốn cho mọi người biết, đây là họ đang tri ân báo đáp. Đưa tới lễ vật tầm thường bởi chúng ta bần hàn, không đáng để họ lễ trọng, xem ra thánh nhân nói đúng, thế gian đều dựa vào lợi ích. Muốn cho người khác không coi thường, mình phải có địa vị tốt.”
Sau một tháng đọc sách thánh hiền, nàng vui mừng khôn xiết khi những ẩn ý sâu xa trong đó nàng chỉ cần nhìn thoáng qua đã hiểu thấu. Khó trách tục ngữ nói, tú tài không ra khỏi cửa sao biết được chuyện thiên hạ. Thực ra, thiên hạ rộng lớn phức tạp như vậy, mỗi việc làm mỗi hành động đều có thể tìm được nguyên nhân dấu vết.
Hai người bận rộn hơn nửa canh giờ, mọi lễ vật đều được kiểm kê cẩn thận, rồi cất gọn, xong việc, trời đã muộn.
Nhìn ra bên ngoài, qua khe cửa thấy gió xuân phơi phới, Lư Oanh tính toán: “Mấy thứ này đổi thành tiền chắc được mười hai nén vàng. A Vân, ngày mai tỷ mang đi bán, sau đó mua một căn phòng được không?” Hán Dương gần Thành Đô, cũng coi như là trung tâm giao thương, giá nhà không hề rẻ. Bán những lễ vật này cùng miếng ngọc vị lang quân kia tặng, hẳn có thể mua được một căn nhà nho nhỏ.
Lư Oanh từng nghĩ, có thể tỷ đệ bọn họ phải ở phòng của Bình phủ nhiều năm nữa, không ngờ, nhanh như vậy, nàng đã có nhà của riêng mình.
Nghe tỷ tỷ nói, Lư Vân hỏi: “Tỷ, có nhiều tiền như vậy chúng ta không giữ lại sao?” Hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng có nhiều tiền như vậy, thực sự không nỡ tiêu hết ngay.
Lư Oanh thản nhiên nói: “Không thể. Mọi người đều biết chúng ta được các phú gia tặng lễ vật. Nếu không tiêu ngay, nói không chừng, tính mạng chúng ta sẽ gặp nguy hiểm”. Nói tới đây, nàng thẳng lưng lên: “Cho nên, chúng ta chẳng những phải tiêu hết mà còn phải cho mọi người nhìn thấy mình đã tiêu. Ngày mai, tỷ sẽ gọi Tiền thúc mang xe ngựa đến, vải vóc trang sức không cần giữ lại, mang đi bán hết!”
“Vâng, nghe tỷ”. Nghĩ đến mình có thể có nhà cao cửa rộng hơn, Lư Vân không giấu được nụ cười. Sau khi vui mừng, hắn chợt nhắc nhở: “Tỷ, tỷ thật muốn giải trừ hôn ước với cái gã họ Tăng? Có vẻ như hắn ta không muốn thì phải.”
Lư Oanh trầm ngâm một hồi, chậm rãi nói: “Lúc đầu hắn có thể đã đồng ý, nhưng đến hôm nay, sợ là trong lòng đã thầm hối hận”. Nàng cũng không để ý, phất phất tay, ý bảo đệ đệ đừng quan tâm, “Trước mắt đệ không cần phải để ý. Dù hắn không muốn, tỷ cũng tìm được cách khiến hắn phải chấp nhận!”.
“Vâng!”. Lư Vân nói rõ ràng, quay đầu nhìn tỷ tỷ, vui vẻ nghĩ: Tỷ tỷ sau khi vụ đυ.ng đầu khỏe hẳn, thật sự đã thay đổi nhiều, nhưng cậu thích sự thay đổi này.
Ngày hôm sau, Lư Vân không đến trường, mà ở nhà giúp Lư Oanh dọn lễ vật hôm qua ra xe ngựa của Tiền thúc. Lúc dọn lễ vật, hai người mở rộng cửa, Dương thẩm cùng những người khác đang đứng xung quanh xem xét.
Dương thẩm đi lại quanh phòng, đến bên xe ngựa, vỗ vỗ vào thùng gỗ lớn, kìm không được hỏi: “A Oanh, trong này có những gì thế? Để thẩm nhìn chút được không?”.
Lư Oanh đang chờ những lời này, nghe vậy cười nói: “Được, A Vân, đệ mở nắp ra cho Dương thẩm xem.”
“Vâng”, Lư Vân vừa đáp lời, những người xung quanh vội ùa vào hóng hớt.