Ông Xã, Đói Bụng, Đói Bụng, Cơm Cơm

Chương 75: Ông xã, chúng ta sắp được gặp em bé rồi!

Tề Trừng Trừng quay một đầu đầy chấm hỏi sang nhìn Lộ Dương.

Là sao?

"Không có gì, anh đừng đọc bình luận nữa, xấu hổ quá." Lộ Dương cảm thấy phản ứng vừa rồi của bản thân quá lớn, rõ ràng là chẳng có gì, thế mà y lại làm như là đã có chuyện gì đó xảy ra vậy. Y đút một tay vào túi, bày ra gương mặt lạnh lùng ngầu lòi như thường ngày.

Ò ò, hiểu rồi, Tiểu Lộ đang giận dỗi đây mà.

Tề Trừng vừa thấy Lộ Dương tay đút túi là biết ngay, cậu gật đầu tỏ ra hiểu rõ, ngoài miệng cười hì hì nói: "Tiểu Lộ của chúng ta đẹp như vậy, mọi người đều khen cả mà, này thì có gì mà phải xấu hổ chứ." Nhưng cậu cũng không đọc bình luận nữa.

Lộ Dương thở phào nhẹ nhõm, quan tâm xấu hổ hay không làm gì, chỉ cần không đọc nữa là được rồi.

Trình độ chụp ảnh của Lão Khách thật sự rất tốt, cộng với đầu óc của Tề Trừng, sắc đẹp của Lộ Dương và kỹ thuật của chuyên gia trang điểm Châu Châu, không phải Tề Trừng cậu thổi phồng đâu, nhưng mà nó đẹp lắm ấy, thật sự rất hấp dẫn ánh mắt người nhìn, đâu đó còn thể hiện được cảm xúc nữa.

Đương nhiên một phần cũng là vì Hán phục được may cắt rất đẹp.

【 Quá đẹp rồi! @HoaLongĐường @ĐaBảoCác @XuânTiCư mau tới nhận hàng xịn xò về này!】

Hoa Long Đường là xưởng chuyên may Hán phục, Xuân Ti Cư thì chuyên về khoản tơ tằm. Áo bào cổ tròn mùa hè, áo bào thời Tống, áo váy ngực thời Đường, tất cả những hoa văn của bọn họ đều là kiểu thoạt nhìn thì đơn giản, nhưng mà vừa khoác lên người là hiệu quả trông thấy sẽ cực kỳ tốt.

Bộ đạo bào cổ tròn mà Lộ Dương mặc đến từ nhà Xuân Ti Cư, mang đến cảm giác thuần khiết xinh đẹp.

Đa Bảo Các nổi tiếng với đồ trang sức được làm thủ công, từ vàng, bạc, mã não, bảo thạch, tất cả đều được làm theo kiểu xưa. Mũ của bộ cổn phục mà Lộ Dương mặc cũng đến từ nhà Đa Bảo Các, còn có một vài món trang sức khác nữa.

Có thể để ý rằng trong số những fan của Lộ Dương, ngoại trừ những fan được mua ra thì cơ bản bọn họ đều ở trong giới Hán phục, có người nhận ra đây là kiểu của nhà nào, tag @ đối phương đến nhận hàng, có khi cách này còn hiệu quả hơn những phương thức quay chụp tuyên truyền thông thường nhiều.

Những cửa hàng này đều là mấy cửa hàng lớn, bọn họ không chú trọng về lượng tiêu thụ mà chú trọng về chất lượng nhiều hơn, đều là những cửa hàng đắt tiền, thế nên thái độ bình thường cũng rất cao ngạo, rất ít khi nào tìm người mẫu về quay chụp những mẫu tuyên truyền, cơ bản đều là chụp ma nơ canh, hoặc là quay những chi tiết trọng yếu trên trang phục.

Trang chính thức của Hoa Long Đường nhận được tin nhắn riêng của người hâm mộ, riêng hôm nay lại có rất nhiều người tag cô vào, sau khi nhấn vào xem thì bị ảnh chụp của blogger nọ làm cho kinh ngạc, cô vội vàng cầm điện thoại đi tìm ông chủ.

[Ông chủ mau nhìn đi này, Hán phục nhà chúng ta, thật đẹp quá đi.]

Đồng thời cũng chia sẻ bài viết kia.

Hoa Long Đường Official: Đồ thật là đẹp, Duệ Tát* mà cậu ấy mặc là của ông đây đó [kiêu ngạo]

Người hâm mộ của Hoa Long Đường cũng không nhiều lắm, được hai trăm ngàn, nhưng fan nhà cô hầu hết là độc lập về mặt kinh tế. Bốc đại một bộ Hán phục thôi cũng đã bốn, năm ngàn, lại còn phối hợp với áσ ɭóŧ bên trong, váy xếp ly mặt ngựa,... cả một bộ hoàn chỉnh, chưa nói đến trang sức phụ kiện thì cũng đã trên dưới mười ngàn, thế cho nên nhóm khách hàng của cửa hàng nhà cô đều là những người có tiền cả.

【Trông đẹp thật đó, quá đỉnh luôn, cửa hàng nhà cô nên tìm cái cậu người mẫu này đi, bây giờ nhìn mấy tấm hình đó là hiểu.】

【Đúng đó, phải tầm cỡ như này mới được, lượng tiêu thụ nhất định sẽ tăng đột biến luôn.】

【Cũng đừng lên nữa, hình của cậu trai này vừa ra, tôi cảm giác như thời gian chế tác của nhà Đường Đường lại kéo thêm rồi.】

Khách hàng có tiền, nên nói cách chuyện cũng cứng. Vừa đề nghị xong đã chạy qua bên Weibo của Lộ Dương ngó một chút, phát hiện đạo bạo của y chụp cũng rất đẹp, thế là lại đồng loạt thả tim, bình luận, cũng có người hỏi rằng có thể chia sẻ bài đăng này sang nơi khác không.

Giai đoạn đầu lấy tuyên truyền là chính, ngoại trừ không được dùng để thương mại ra thì còn lại đều có thể. Tề Trừng trả lời lại người ta.

Có Hoa Long Đường chia sẻ, Xuân Ti Cư và Đa Bảo Các cũng lần lượt chuyển tiếp. Phạm vi thoắt cái đã mở rộng ra khắp giới, chẳng qua là chỉ là một ngọn lửa nhỏ trong vòng Hán phục mà thôi,

【Bảo sao quen mắt như thế, đây không phải là người mẫu Lộ Dương bên phường XX à?】

【Là cậu ấy đó, lúc chụp ảnh tuyên truyền cho phường XX thì trông cũng đẹp lắm, toàn thân xinh đẹp tiên khí, nhưng giờ so với loạt hình mới này thì mới thấy thẩm mỹ của phường XX thật sự kém ghê, đúng là chỉ được cái danh. Mà cái bộ này thật sự đẹp quá đi.】

【Lần đầu tiên nhìn đã get được cái sự xinh đẹp này này rồi, đạo bào kia đẹp chết tôi, ui ui ui chồng emm.】

Tề Trừng dự định chờ một lúc, cuối cùng mới đăng bộ cổn phục kia lên. Cậu còn muốn ghép mấy bức ảnh đó thành video, l*иg nhạc cổ trang vào, sau đó sẽ đăng lên Hương Tiêu Video. Gần đây ứng dụng đăng tải video này rất nổi, một video chỉ ngắn khoảng mười giây đến một phút, nhìn cũng không thấy mệt, tiết tấu cũng nhanh.

Mãi cho đến khi ăn cơm tối xong, Tề Trừng mới lên mạng nhìn một cái, khá lắm, fan của Tiểu Lộ đã tăng lên năm mươi ngàn rồi.

Thế là vui sướиɠ tự thưởng cho mình một cái bánh Daifuku dâu tây to thật to.

Bánh Daifuku là do dì Trịnh làm. Vì bình thường, việc nấu cơm trong nhà đều bị chú Quyền giành lấy, tay nghề cũng rất đỉnh, thế nên dì Trịnh không có đất dụng võ, thỉnh thoảng bà chỉ nấu vài món mì đơn giản, chuyện này mang đến cho dì Trịnh một loại cảm giác cấp bách, nếu như chỉ là quét dọn vệ sinh thì chẳng phải nhà họ Bạch thuê ai cũng được sao, thậm chí thuê công ty vệ sinh còn dọn dẹp chuyên nghiệp hơn bà.

Loại cảm giác cấp bách này thúc đẩy dì Trịnh không an nhàn nổi, thậm chí còn cân nhắc đến học tập. Con gái của bà thích uống trà sữa, ăn bánh tart trứng, bánh gato các thứ,... dì Trịnh hỏi rồi mới biết được một ly trà sữa cũng hơn hai mươi tệ, bánh gato và tart trứng cũng không hề rẻ, bà lại nghĩ, sở trường của chú Quyền là ẩm thực Trung Quốc, các món tráng miệng phương Tây thì ông lại không biết, thế là bà xắn tay áo tự mua sách tự mình học tập.

Trong nhà bà cũng có một cái lò nướng, chẳng qua là không chuyên nghiệp như của nhà họ Bạch thôi.

Sau khi đến nơi này, trà sữa hay các món tráng miệng của Tề Trừng đều là do dì Trịnh làm cả. Hôm nay bánh Daifuku cậu ăn cũng rất ngon, bơ không bị ngấy, hương sữa ngọt dịu, đường cũng không bị ngọt quá, thêm vào đó là vị chua của dâu tây.

Tề Trừng gặm một miếng bánh Daifuku dâu tây, rồi lại cắn một miếng Daifuku xoài, sau đó còn ngon lành liếʍ kem sữa trên ngón tay, rồi cậu được ông xã bưng ly trà gừng nóng ấm lên đút cho một ngụm để giải ngấy, nhưng hai mắt vẫn cứ trông mong nhìn phần bánh còn lại trên đĩa.

"Oa! Fan của Tiểu Lộ lên năm mươi lăm ngàn rồi."

Người nào đó tên Trừng chớp mắt lẩm bẩm khen ngợi: "Hôm nay chúng ta thật lợi hại, cũng rất khổ cực nữa, thế nên chúng ta phải tự thưởng cho mình thêm một cái bánh nữa thôi."

Bạch Tông Ân sờ lên mái tóc xoăn xoăn mềm mềm của thiếu niên, chân tóc xoăn của Trừng Trừng đã thành màu đen, sau một lần cắt tỉa kia, tóc cậu đã không còn xoăn tít như trước nữa, độ cong rất tự nhiên, nhìn qua thì thấy như nửa đen nửa vàng, ở trên đầu thiếu niên lại không hề xấu, mà ngược lại còn rất đặc biệt.

Được ông xã xoa xoa tóc như đang khích lệ, Tề Trừng lập tức ăn xong Daifuku dâu tây trong tay. Bây giờ cậu đang xoắn xuýt không biết nên ăn dâu hay ăn xoài, cuối cùng lựa chọn dâu tây. Cậu sợ mình sẽ thèm thuồng cái còn lại, thế nên nhét miếng Daifuku xoài vào miệng ông xã bên cạnh.

Như vậy thì cái đĩa đã sạch sành sanh rồi, cậu cũng không cần phải nuối tiếc nữa!

Tề Trừng rất biết khống chế lượng đường bột và những thứ có hàm lượng calo cao, cậu chỉ ăn một chút cho đỡ thèm là được rồi.

Đặc biệt là vào buổi tối. Chỉ cần là món dì Trịnh nấu thì đều là tốt hết, bà chỉ toàn dùng đường không calo mà thôi.

Bạch Tông Ân ăn sạch sẽ miếng Daifuku xoài mà thiếu niên đút cho mình, sau đó lấy khăn lau tay, tay của thiếu niên cũng được anh lau sạch sẽ.

"A ông xã chờ chút, để em đăng video lên đã, sau đó chúng ta đi dạo sau." Tề Trừng phồng má nói.

Trong miệng toàn là vị bơ và dâu tây, thật sự hạnh phúc lắm luôn.

Tề Trừng đăng video lên, thấy số lượng người hâm mộ trong Weibo của Lộ Dương lại tăng thì có cảm giác thành tựu lắm, cảm thấy mình giỏi cực kỳ, cũng làm việc ra trò phết, làm cá mắm cũng tốt mà làm việc cũng tốt, chỉ cần làm việc mình có hứng thú, sau khi nhận được phản hồi thì sẽ vui sướиɠ vô cùng.

"Tụi anh đi dạo đây, Tiểu Lộ ở nhà nhớ viết văn đó nha, không được chừa lại đâu."

Lộ Dương: ...

Ai đó nghe vậy thì giống như một chú cá bị vớt khỏi mặt nước, nửa sống nửa chết gật đầu nói mình biết rồi.

Y không thích ngữ văn, trước đây không có ai quản y, bây giờ ngốc bạch ngọt muốn quản, Lộ Dương trái lại còn cảm thấy như vậy cũng rất tốt.

Ngốc bạch ngọt còn viện cớ công việc mà hỏi y về số điện thoại của chủ nhiệm lớp. Sao Lộ Dương có thể không hiểu được tâm tư của cậu chứ, cùng nhau quay video chụp ảnh, căn bản không cần liên lạc với giáo viên chủ nhiệm làm gì.

Tề Trừng muốn quan tâm đến chuyện học của y...

Cá con nằm phơi trên bờ chưa được hai giây, sau đó đã lập tức ngoan ngoãn trở về phòng làm bài tập môn ngữ văn.

À, còn có một chuyện, y phải mắng ông chú kia nữa, chạy đến Weibo của y nói một câu như thế là có ý gì, xém chút nữa đã bị ngốc bạch ngọt nhìn thấy rồi.

Vừa vào phòng, Lộ Dương đã mở tin nhắn cá nhân trên Weibo ra, y không có số của ông chú đấy.

[Chuyện lần trước thật sự cám ơn chú, nhưng mà chú đừng có chủ ý gì khác, cũng đừng có nói những câu như thế trên Weibo của tôi.]

Đối phương trả lời rất nhanh: [Cậu vẫn còn là một bạn nhỏ chưa thành niên, tôi biết mà. Cậu cứ nghĩ về tôi như thế, lúc chúng ta ở chung, cử chỉ của tôi hẳn là chưa từng mạo phạm đến cậu.]

Đúng thật.

Ba lần gặp gỡ, lần thứ nhất là hôm ấy y giúp Đậu Đen, đang lúc vội vã chụp ảnh thì bị Đậu Đen cào cho một nhát, Lưu Tư Niên còn đưa thuốc cho y.

Lần thứ hai là Lộ Dương đi đưa bánh trôi nguyên tiêu, lúc đó đối phương đang vẽ tranh, tay dính màu nên bảo y để bánh vào trong tủ lạnh, sau đó không nói một câu, Lộ Dương đã lập tức bỏ chạy.

Lần thứ ba chính là hôm Tề Trừng kết hôn, khi lễ cưới kết thúc, Lộ Dương đang muốn hỏi về nhà kiểu gì bây giờ thì đối phương đã chủ động chào hỏi nói có thể tiện đường, lái xe đưa y đi. Lộ Dương lại tránh hắn giống như tránh ôn thần vậy, lập tức đi tìm chú Quyền.

Rõ ràng người ta rất lịch sự, chưa bao giờ nói chút lời không sạch sẽ nào cả. Như trước đây Lộ Dương làm thuê ở quán bar, có rất nhiều cậu ấm hoặc mấy ông chủ có chút tiền, mở miệng ra là ám chỉ xx y hoặc là cái gì đó khác.

Nghĩ đến đây, đúng là Lưu Tư Niên chưa từng làm gì cả.

Lộ Dương thiếu chút nữa đã thuyết phục bản thân, chờ đến khi y trả lời lại thì đã lập tức kêu dừng.

[Ánh mắt chú nhìn tôi không đúng, với lại làm gì có ai vô duyên vô cớ giúp đỡ một người mới gặp mặt ba lần chứ. Mà nói gì đi nữa thì tôi cũng cám ơn chú. ]

Sau đó, đối phương cũng không có đáp lại, Lộ Dương cũng lười nói thêm, ném điện thoại di động sang một bên rồi chuyên tâm viết bài tập ngữ văn. Chưa được mười phút, y đã vò đầu bứt tóc, bắt đầu đau khổ nhe răng trợn mắt.

Cùng với bức ảnh Hán phục tuyệt mỹ kia, có thể nói là như hai người khác nhau.

...

Tề Trừng và ông xã đi dạo không mang theo điện thoại, bình thường khi ở bên cạnh anh, điện thoại cậu cũng đều được tắt âm hoặc là để chế độ rung, vì bạn cậu ít nên không có hoạt động gì quan trọng cả, chẳng qua là mấy ngày nay có công việc nên có hơi bận rộn mà thôi.

Điện thoại di động được đặt trên bàn trà ở phòng khách, thông báo tin nhắn trên màn hình vẫn liên tục nháy, chưa lúc nào là dừng lại.

Video mà cậu đăng được đẩy lên trang đầu của Hương Tiêu, có thể là phúc lợi của người mới, nhưng mà chín mươi chín phần trăm là bởi vì Tề Trừng đã mua trọn hội viên kim cương một năm, nguyên nhân chính là vì một tháng được hai mươi video ở vị trí giới thiệu.

Cún con động lòng. jpg

Mua! Lập tức mua!

Lượng truy cập của Hương Tiêu Video rất lớn, có thể nhìn thấy nội dung bình luận chạy trên màn hình.

Ui ui ui, a a a a, đẹp trai quá đi, liếʍ chủ bức ảnh. Còn có nhiều bình luận hỏi tài khoản này là chủ video luôn sao, có tài khoản mạng xã hội nào khác không, điên cuồng tag @ những cửa hàng khác thất bại bla bla...

Video Tề Trừng đăng lên trước khi đi dạo chính là bộ ảnh cổn phục kia.

Mỗi một tấm đều mang đến cảm giác ẩn đằng sau là cả một câu chuyện, Tề Trừng đăng mười tấm, tấm nào cũng rất đẹp. Tiểu Hoàng đế mặc cổn phục đội mũ trông tuấn mỹ nghiêm túc biết bao, cũng có vài tấm không đội mũ, từng sợi tóc khẽ bay lên, xung quanh có đèn l*иg, phía sau còn có sông. Mặt sông tối đen, bóng người bên dưới toát lên vẻ bi thương.

Một bức ảnh đẹp có thể hấp dẫn người nhìn, nhưng mà một bức ảnh có thể đánh tan cả sự đẹp đẽ ấy thì càng khiến người ta có ấn tượng sâu sắc.

Quả nhiên bộ ảnh này còn nổi hơn cả những bộ trước.

【Ui ui ui ui tôi la hét tuyệt vời mà mệt mỏi quá.】

【@HoaLongĐường @HoaLongĐường @HoaLongĐường】

【Đây mới là Hán phục tình yêu trong mơ của tôi nè, quá đẹp rồi trời ơi.】

Sau đó, Tề Trừng đi dạo trở về rồi cũng không xem điện thoại di động ngay, bởi vì điện thoại của cậu hết pin nên đã tự tắt nguồn. Sau khi cầm điện thoại đi sạc pin, cậu cùng ông xã đi luyện tập phục hồi chức năng.

Hiện tại Bạch Tông Ân vẫn không đứng lên được, đều chỉ dùng sức của hai cánh tay, hoạt động chân từng chút từng chút một.

Dù chỉ như vậy nhưng anh vẫn đổ ra một thân mồ hôi. Tề Trừng và ông xã cùng tắm uyên ương, ngâm chân, sau đó cậu thay váy ngủ rồi một mặt vui sướиɠ nằm lên giường, ngày hôm nay lại là một ngày thật vui vẻ và phong phú.

Chủ yếu là được ăn Daifuku dâu tây á!

Bạch Tông Ân tiến lại gần hôn lên môi thiếu niên.

"Ngủ ngon."

"Ngủ ngon, ông xã."

...

Sáng sớm ngày hôm sau, Tề Trừng thức dậy rồi chuẩn bị xong xuôi, lúc này mới mở điện thoại lên, thấy Weibo đầy ắp tin nhắn riêng, còn có mấy tài khoản khác nữa. Fan tung hoa nhắn tin riêng rất nhiều, Tề Trừng chưa trả lời ngay, bỗng thấy được hai tin nhắn...

"Tiểu Lộ!!! Chúng ta có một vụ làm ăn này, có thể kiếm tiền đó!" Tề Trừng cực kỳ cao hứng nói.

Một cái là của Hoa Long Đường, đối phương khen ảnh chụp của Lộ Dương rất đẹp, hỏi rằng có thể dùng để đăng trên trang chính thức của nhà cô hay không, thù lao như thế này thế nọ. Còn một tin khác là đến từ Xuân Ti Cư, cửa hàng chính của Xuân Ti Cư nằm ở thành phố Tô, xưởng gia công tơ lụa cũng có rất nhiều, cách Ma Đô khá gần, đường đi cũng thuận tiện.

Xuân Ti Cư muốn tổ chức hoạt động ở thành phố Tô, có ý định mời Lộ Dương làm người mẫu, thù lao có thể thương lượng.

Tề Trừng hỏi Lộ Dương có muốn đi hay không, Lộ Dương đồng ý ngay. Tề Trừng thì không đi được, đi đường phải chịu nhiều dằn vặt, hoạt động còn kéo dài đến hai ngày, bụng của Tề Trừng đã lớn rồi, đeo khẩu trang đi ra ngoài một chút ở Ma Đô còn có thể miễn cưỡng lừa người được.

Miễn cưỡng cảm thấy cậu là một "chị gái" trung tính đáng yêu xinh đẹp.

Hai chữ xinh đẹp kia là Tề Trừng Trừng bí mật tự thêm vô đó.

"Em đến đó thì phải chuẩn bị đồ đạc cẩn thận vào, đừng có quên cái gì nha."

"Nếu như còn xảy ra loại chuyện tương tự vụ việc phường XX lần trước thì em không phải nhịn, bây giờ tụi mình là một phòng làm việc siêu nghiêm túc, sau lưng còn có người chống, còn có cả luật sư đứng hàng đầu luôn!"

Luật sư Đoạn là một trong những luật sư đứng hàng đầu của ngành.

Tề Trừng suy nghĩ một chút, vẫn không yên lòng nói: "Có muốn anh tìm cho em một trợ lý không?"

Nhưng cậu lại thấy được ánh mắt khinh thường của Tiểu Lộ.

... Phản rồi. Tề Trừng lén lút nói trong lòng. Không muốn cũng không sao, còn tiết kiệm tiền nữa là đằng khác.

Nhưng cậu lại bày ra một vẻ người cha già "đứa nhỏ phản nghịch làm mình đau lòng quá", khiến Lộ Dương không còn lời gì để nói, cuối cùng đành đổi chủ đề: "Lúc về em sẽ mang quà về cho anh."

"Được rồi được rồi, an toàn là số một, thuận lợi trở về." Tề Trừng thu lại biểu tình người cha già đau xót.

Tiểu Lộ vẫn rất ngoan đó!

Từ Ma Đô đến thành phố Tô có giao thông thuận tiện, đường sắt cao tốc chỉ cần đi một chút là tới. Tề Trừng và Xuân Ti Cư đã bàn bạc với nhau rồi, Hán phục trong lần hoạt động này sẽ được đối phương cung cấp, có một ngày là hình mẫu thương mại nghiêm túc, một ngày khác là tự mình đi dạo chơi tuyên truyền, thế nên tốt nhất là theo một bộ của riêng mình.

Vì vậy nên Tề Trừng bảo Lộ Dương mang đạo bào theo, vì chất liệu tơ tằm mát mẻ. Còn mấy món trang sức phục kiện thì sẽ khấu trừ khi Tiểu Lộ kiếm được tiền. Trang điểm các thức thì đối phương cung cấp.

Sau kiễn Lộ Dương đi, Tề Trừng Trừng lại biến thành cá mắm nhỏ.

Cậu nằm ườn ở nhà hai ngày, không có chuyện gì là bị ông xã đè mặt ra, xoa nắn một chút. Mái tóc dài của cậu cũng được anh cắt ngắn đi, làm cậu đang ngủ cũng cảm thấy thoải mái.

Ngày thứ hai sau khi Lộ Dương đi.

Xuân Ti Cư lên hotsearch Weibo, tuy rằng chỉ ở khúc phía dưới, nhưng hình xuất hiện ở ngay đầu video trên Weibo chính là Lộ Dương! Người cha già Tề Trừng Trừng kiêu ngạo lắm!

Thì ra là thành phố Tô có xây dựng một cổ trấn làm địa điểm tham quan dạo chơi, đặc biệt cho hoạt động, Xuân Ti Cư chỉ là bên được mời mà thôi, bên cạnh đó còn có đài truyền hình quay tin tức địa phương nữa. Thế nên tất nhiên là bọn họ đều lên hot search rồi.

Tề Trừng mở video ra xem.

Là một đoạn tin tức địa phương ở thành phố Tô nói về việc dạo chơi cổ trấn này và hoạt động Hán phục, có rất nhiều nam nữ trẻ tuổi mặc Hán phục, trọng điểm là Lộ Dương, vì xung quanh y có rất nhiều cô gái mặc Hán phục xin chụp ảnh cùng.

Phóng viên còn phỏng vấn Lộ Dương nữa, Lộ Dương vẫn là vẻ mặt lạnh lùng cool ngầu ấy, nhìn qua rất bình tĩnh, khí chất rất thích hợp với một thân đạo bào hiện tại. Cuối cùng, vị phóng viên kia có hỏi rằng: "Tại sao cậu lại thích Hán phục thế? Mọi người trong nhà có cổ vũ cậu không?"

Tề Trừng rất sợ bạn Tiểu Lộ của mình mở miệng nói là vì tiền.

Tuy rằng mục đích làm công vẫn không đổi, nhưng mà vẫn phải giả bộ một chút chứ ha.

Tề Trừng Trừng hồi hộp lắm, chỉ thấy Lộ Dương quét mắt nhìn ống kính, dùng kiểu giọng điệu cool ngầu nói: "Có người nói tôi đẹp, mặc Hán phục rất hợp."

"..."

Nói, nói vậy cũng không sai!

Bạn nữ cùng trường với Lộ Dương từng nói rằng Lộ Dương mặc Hán phục thì nhất định có thể làm người mẫu.

"Anh của tôi rất ủng hộ tôi." Lộ Dương vừa dứt lời thì ánh mắt ngầu ngầu kia khẽ lảng đi, hơi nghiêng một chút.

Tề Trừng ôm điện thoại di động cười khà khà hai tiếng: "Đang mất tự nhiên đây mà." Thằng nhóc thúi.

#người mặc Hán phục trông rất đẹp#

Đã lên hot search. Là cái đoạn video phỏng vấn Lộ Dương kia, cùng với đó là một loạt hình ảnh được đăng trước đó. Tề Trừng thề là cậu không hề bỏ tiền ra mua, mặc dù cậu là một phú cam (Trừng) chính hiệu.

Lộ Dương nổi tiếng, fan cũng tăng lên rất nhanh, nhiều tin nhắn riêng tư gửi đến hỏi hoạt động thương mại, ảnh tuyên truyền cũng nhiều hơn, to to nhỏ nhỏ, Tề Trừng lựa chọn đến những kiểu hoạt động có quy mô và danh tiếng không tồi, còn vấn đề tiền bạc thì để sau.

Còn có rất nhiều cửa hàng tiểu nhân dùng chiêu "tình yêu" để thương lượng với Lộ Dương, nếu như Lộ Dương không tham gia, không chụp ảnh cho bọn họ thì đồng nghĩa với việc y không thật sự yêu thích Hán phục, hoặc không nung nấu ước mơ.

Tề Trừng nghĩ thầm, thằng nhóc này chỉ mơ đến kiếm tiền thôi.

Thế là cậu trực tiếp viết lên phần giới thiệu tóm tắt trên trang chủ rằng: Là học sinh, chỉ có mùa đông và mùa hè mới nhận được các hoạt động thương mại, còn những thời gian khác thì không.

Sắp lớp mười hai, cuối tuần vẫn phải được thắt chặt, bọn họ có thể chụp ảnh, cũng có thể để cho Lộ Dương nghỉ ngơi thư giãn, thế nên nhận vào mùa đông và mùa hè là được rồi. Tề Trừng sắp xếp rất có trật tự.

Dù gì cậu cũng là một người đã lăn lộn trong xã hội đó!

#người mặc Hán phục trông rất đẹp #

【 A a a a thật sự tuyệt quá đi, cậu người mẫu này hoàn toàn nằm gọn trong lòng tui rồi.】

【 Đây không phải là cái cậu Lộ Dương kia sao, vậy mà còn nói là không tiền không vốn. Lúc trước kéo giẫm Dịch Nhiên là tui đã biết rồi, cậu ta muốn bú fame Dịch Nhiên, tui nói rồi mà còn bị mọi người mắng, bậy giờ thì thấy chưa, cái cậu này muốn nổi, có kịch bản hết cả rồi đấy. Khi trước Dịch Nhiên thật sự vô tội, bây giờ còn bị mắng là trà xanh.】

Có vài fan của Dịch Nhiên kéo đến hot search bình luận mấy câu đổi trắng thay đen.

Nhưng nhiều hơn vẫn là những bình luận khen ngợi Lộ Dương đẹp trai, Hán phục triều Minh là nhất, đại khí, kiểu cách cũng tuyệt đẹp, yêu yêu. Một số người còn châm biếm lại, nói Dịch Nhiên thì tính là gì? Cái danh người mẫu Hán phục hàng đầu ấy cũng là tự phong, kiểu cách trang phục cũng bị sai, đồ có mặc đúng đi nữa cũng là của studio mà thôi.

Tề Trừng bây giờ không thấy tức giận nữa rồi, sau này Tiểu Lộ sẽ còn sáng chói hơn nữa, không cần phải so sánh với người khác.

Suy nghĩ một chút, cậu viết một bài đăng lên.

Đại Lộ Dương Quang: Sau này Tiểu Lộ sẽ không chỉ chụp ảnh Hán phục, mà còn có cả lolita và cosplay nhân vật yêu thích nữa. (Tui là anh trai có tiền của cậu ấy đó nha.)

【? ? ? 】

【 Anh ơi, anh còn cần em gái không ạ? Cái loại đã học đại học ấy.】

【 Cô gái Song Khanh* tôi đây tự dưng hưng phấn, muốn nhìn thấy Tiểu Lộ mặc Õji Lolita!】

(*Song Khanh: Chỉ những người vừa thích văn hóa Hán phục, vừa thích cả Lolita và đồng phục JK.)

【 Chao ôi chao ôi chao ôi, mặc đồ nữ có được không ạ? Chân của Tiểu Lộ dài quá à, tỉ lệ đẹp muốn chết.】

【 Tự nhiên bình luận dưới bài viết này biến thành bầy quỷ mất rồi, em bé sợ hãi. jpg】

Vốn dĩ Lộ Dương ở trong trường học được xưng là anh Lộ, kết quả vì một bài viết đăng lên của Tề Trừng ấy mà anh Lộ bỗng chốc biến Tiểu Lộ.

...

Hơn một tháng sau đó, Tề Trừng và Lộ Dương có chụp ảnh thêm một lần nữa, lần này bọn họ đã mua Õji Lolita (Lolita gay dress). Thợ chụp ảnh vẫn là Lão Khách, chuyên gia trang điểm vẫn là Châu Châu.

Phong cách trang trí trong nhà quả thật có chút đơn giản, không mang lại cảm giác tráng lệ như phong cách Châu Âu thời Trung Cổ, thế nên bọn họ đã đặc biệt thuê những ngôi nhà cũ trong thành phố, chụp ngoại cảnh thì đi đến nhà thờ. Và tất nhiên là lần này mọi người đã quay lại video mở hộp. Trang phục được mua có thương hiệu quốc gia, giá cả luôn luôn đắt.

Tề Trừng Trừng: Có là gì đi nữa thì cũng đắt muốn chết!

Phong cách chụp có hơi hướm hắc ám của quỷ hút máu, cũng có xa hoa tráng lệ như một vị vương tử, thậm chí là nét hoang dã của người sói. Tề Trừng nhìn quần áo của cửa hàng, cảm thấy đều rất đẹp, cậu còn lén lút mua một bộ Lolita nữ, đương nhiên là không dám đưa Tiểu Lộ mặc thử rồi, đến hộp còn chưa mở ra cơ mà.

...

Cuối tháng tám, Lộ Dương trở về Danh Thành. Trường chuẩn bị khai giảng.

Hai tháng này Tề Trừng bận rộn, ngày nào cũng chạy tới chạy lui, tinh lực tràn đầy. Lúc đi bệnh viện làm kiểm tra, bác sĩ nói cân nặng của cậu được khống chế rất tốt, còn khen thân thể của Tề Trừng trông khỏe mạnh hơn nhiều rồi.

Trước kia là một cá mắm nhỏ trạch nam, bây giờ cậu đã cảm thấy mình khỏe hơn nhiều lắm.

Tiểu Chính Thái được mợ của mình đón về, trước khi đi còn tới tìm Tề Trừng. Tề Trừng và Tiểu Chính Thái cùng ngồi trước sofa chơi game, trông Tiểu Chính Thái như đang có tâm sự, thế là Tề Trừng cố ý nhường nhóc, để cho Tiểu Chính Thái thắng, mà thắng rồi cậu bé cũng không hề vui chút nào.

"Em phải đi rồi, em phải lên tiểu học."

Tề Trừng sờ sờ mái tóc ngắn ngủn của Tiểu Chính Thái, tóc của Tiểu Chính Thái đen nhánh, xoăn xoăn bẩm sinh, da dẻ trắng nõn đáng yêu như hoàng tử bé vậy. Mà trong khoảng thời gian này, cậu cũng đã biết được đại khái tình huống trong nhà của Tiểu Chính Thái.

Ba mẹ của Tiểu Chính Thái đã mất, bọn họ xảy ra tai nạn khi đi du lịch ở nước ngoài. Mẹ của Tiểu Chính Thái là con gái duy nhất của nhà họ Chu, phía trên còn có ba người anh trai, trước đây lấy chồng cũng là gả cho người mình yêu, trong nhà cũng không có cưỡng bách gì.

"Đừng sợ, người nhà của em rất yêu thương em đó." Tề Trừng nói.

Tiểu Chính Thái sợ đến nhà của mợ nhóc, nhóc không có ba mẹ, ở nhờ nhà người khác sẽ khiến người ta cảm thấy phiền phức.

Tề Trừng cảm thấy Tiểu Chính Thái biết nhiều quá, tâm tư cũng mẫn cảm, cậu suy nghĩ một chút rồi nói: "Trường học ở Ma Đô rất khó để vào, trước khi chọn trường học cho em thì cậu mợ của em đã điều tra qua rồi, lợi hại lắm luôn, chứng tỏ cô ấy rất quan tâm đến em đó. Đợi đến sắp khai giảng mới đến đón em về có lẽ là vì sợ em nhớ ông ngoại, thế nên mới từ từ đón, cho em thời gian vui chơi đấy."

"Chính Thái, đừng sợ nha."

"Môi trường mới, bạn bè mới, có lẽ em sẽ thấy sợ hãi, nhưng mà em cũng có thể cảm nhận được những niềm vui mới nữa nè."

Tề Trừng sờ sờ bụng của mình, nở nụ cười.

Tiểu Chính Thái nhìn thấy bụng của anh Tề Trừng, nhóc đã biết rồi, con trai không thể mang thai sinh em bé, đây là bí mật của anh Tề Trừng. Tiểu Chính Thái nhìn Tề Trừng đến là chăm chú, thế là Tề Trừng lập tức để cho cậu nhóc sờ bụng mình một chút.

Bé con lại động rồi.

"Em không sợ đâu, em sẽ cố gắng." Chính Thái có dũng khí.

Còn Tề Trừng cũng đã không còn sợ từ lâu rồi, ban đầu cậu có thấy sợ, sau đó lại nghĩ đông nghĩ tây, nhưng vừa nhìn thấy ông xã là cậu sẽ không còn sợ nữa. Bây giờ, bụng cậu đã càng lúc càng lớn, ngày nào bé cưng cũng tương tác với cậu hết.

Thế nên trong lòng cậu chỉ còn lại dũng khí mà thôi.

Thật sự rất mong đợi bé cưng ra đời.

Lộ Dương và Tiểu Chính Thái vừa đi, đầu tháng chín, mưa đổ xuống một trận, thời tiết Ma Đô trở nên mát mẻ, căn biệt thự cũng rất yên tĩnh. Bụng của Tề Trừng đã lớn hơn một vòng, gần tám tháng rồi, đêm ngủ cũng không được say, nhất định phải đệm thêm gối mới thoải mái, nhưng mà chân cậu cũng không còn bị chuột rút nữa, có lẽ là vì trước đó cậu có vận động và cũng được bổ sung thêm canxi.

Với lại hình như cậu đã cao hơn trước một chút xíu rồi thì phải.

Tề Trừng không có đo, cậu muốn chờ đến khi sinh xong em bé rồi tính sau.

Lần khám thai này, sau khi ba vị bác sĩ cùng nhau thương lượng, nói: "Thai nhi phát triển rất tốt, tình huống của tiểu Tề tiên sinh, nếu như sinh đủ tháng thì nguy hiểm sẽ khá lớn, chúng tôi kiến nghị nên mổ sớm hai tuần."

Tề Trừng tính tính, đó không phải là ngày hai mươi hai tháng này sao.

Sắp được gặp bé cưng rồi!

___

*Bánh Daifuku*Duệ Tát________