[Snarry] Hy Vọng Giữa Những Kẽ Tay

Chương 19: Nguyện vọng của Chúa tể Hắc Ám

"Bầu bạn bên người ấy, đừng để nhiều năm sau mới tiếc nuối. Bầu bạn bên người ấy, như ta vẫn mong được làm với Albus."

———

Thấy Harry chỉ nhìn đăm đăm vào mình bằng ánh mắt mông lung, Grindelwald nghiêng đầu hỏi với giọng khó hiểu: "Cậu không biết Albus Dumbledore ư? Ông ấy là hiệu trưởng của trường phép thuật Hogwarts, cậu không biết sao?"

Đương nhiên là y biết. Nhưng những câu chuyện cũ về thầy Dumbledore mà y từng được biết qua người khác bỗng trào dâng trong lòng y. Vào năm thứ bảy Harry nhớ thầy Dumbledore bao nhiêu, thì cũng oán trách bấy nhiêu bởi cụ chưa từng nói cho y bất kỳ chuyện gì. Khi đó y vẫn bốc đồng hệt như một đứa trẻ, cho rằng nếu như vị hiệu trưởng tóc bạc coi trọng y thì không nên giấu y toàn bộ những chuyện ngày xưa của cụ. Giờ chính y lại ở ngay đây, đối mặt trực tiếp với Grindelwald. Tim y bỗng đập hơi nhanh, y có cảm giác như cơ hội sẽ không bao giờ đến thêm lần nữa.

"Tôi từng học ở Hogwarts, tôi biết giáo sư Dumbledore."

Grindelwald lập tức vui vẻ trở lại, giống như tiếng "giáo sư" ấy là đang gọi ông ta. "Giờ ông ấy vẫn khỏe chứ? Ý ta là, ông ấy..."

Grindelwald ngừng thở, nghẹn ngào trong thoáng chốc. Dường như ông ta có quá nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng không biết nên hỏi cái nào trước.

Trong bóng đêm, y có thể cảm nhận được rất rõ ràng dao động cảm xúc của Grindelwald. Điều này khiến y mềm lòng. Y lên tiếng một cách bình tĩnh: "Giáo sư Dumbledore rất thích ăn đồ ngọt, thích mặc áo chùng sặc sỡ, thích đội những chiếc mũ có hình thù kỳ quái. Thầy ấy vừa cao vừa gầy, nhưng lại vẫn thích đeo giày cao gót khiến mình cao hơn. Chữ viết của thầy ấy cũng vừa dài vừa mảnh, như là đang vẽ vòng tròn ấy. Món quà Giáng sinh mà thầy ấy mong nhận được là bít tất, cho dù người ta sẽ luôn tặng sách cho thầy."

Grindelwald nghe đến mức say mê, sau một lúc lâu mới nói với giọng xa xăm: "Ông ấy không thay đổi, bất cứ điều gì. Cậu hiểu ông ấy rất rõ đấy, cậu bé."

Y hiểu rõ thật sao? Ngoài những chi tiết chỉ cần quan sát là biết được này, thầy Dumbledore gần như không cho mọi người cơ hội để hiểu về con người thật của cụ. Có lẽ điều mà Kẻ Được Chọn ôm đầy oán trách năm mười bảy tuổi mãi vẫn không hiểu được là, dưới đáy lòng bất cứ ai cũng đều có một cách cửa tự mình khóa kín, chỉ mở ra vì một người đặc biệt. Thầy Dumbledore là thế, Snape cũng vậy.

Nghĩ đến Snape, lòng dạ Harry lại bắt đầu rối loạn. Y bắt ép mình phải mở miệng, dời sự chú ý đi.

"Ngài Grindelwald này, thật ra tôi đến từ tương lai." Harry không rõ vì sao mình lại muốn nói thế. Y nhận ra mình chẳng thể nào căm thù Grindelwald như vẫn căm thù Voldemort, cho dù bọn họ đều từng tàn sát những người vô tội. Hoặc có lẽ do y biết Grindelwald sẽ vĩnh viễn bị giam trong khoảnh tối tăm này, không thể vạch trần bí mật của y.

"Trong tương lai có một quyển sách tên là "Cuộc đời Albus Dumbledore và những lời nói dối", trong đó có nhắc tới ngài, và cũng suy đoán mối quan hệ giữa hai người. Tôi biết thế này là không lịch sự, nhưng... Ngài quả thật là...?"

Ông lão trong bóng tối trở nên im lặng. Harry biết cách nói ấy quả thực có phần khó bề tưởng tượng. Y đang định rút lại câu nói của mình thì Grindelwald bỗng nhiên lên tiếng, mang theo sự lãnh đạm được nghiền ép ra bởi tháng năm.

"Ta không muốn biết quyển sách đó nói thế nào, nó sẽ chỉ vấy bẩn lên tình cảm của ta dành cho Albus." Giờ phút này ánh mắt ông ta sáng lên rạng rỡ trong bóng đêm, hoàn toàn không giống với một ông lão tiều tụy tựa lá khô, trái lại giống như chàng thanh niên tóc vàng đẹp đẽ trong bức ảnh cũ ấy.

"Hai ta nhờ hai tháng để hòa tan trái tim nhau, dùng một trận quyết chiến để mang đi chút hồi ức dịu dàng cuối cùng và duy nhất, mất trên trăm năm để quên đi và chai sạn cỗi cằn. Mà sau trăm tuổi, ta vẫn tin tưởng vững chắc rằng, ta yêu ông ấy."

Harry bị rung động trước sự dứt khoát và thẳng thắn của Grindelwald, đồng thời lại kinh ngạc nhận ra rằng mình cũng không thấy chuyện này quá đỗi khó tin. Thông qua mối liên kết trí não với Voldemort, y đã thấy Grindelwald giấu Voldemort về cây đũa phép Trưởng Lão, ông ta không muốn Voldemort tiến vào phần mộ của thầy Dumbledore. Từ khi đó y đã đoán được ít nhiều.

"Cái mũi của Albus vẫn nghiêng vẹo à?" Grindelwald cười hỏi.

Harry gật đầu: "Nghe nói là bị ông Aberforth đánh gãy trong lễ tang của em gái họ. Giáo sư Dumbledore chưa từng chữa trị nó."

"Trước giờ Aberforth luôn không thích ta." Grindelwald lắc đầu, nhưng giọng điệu lại rất vui sướиɠ: "Chú ta cho rằng ta vẫn luôn lợi dụng anh trai chú ta, còn Albus thì bị ta mê hoặc nên dự định đi cùng ta, bỏ lại em trai và em gái."

"Nhưng ông không..."

"Ta đã." Ánh mắt của ông ta lóe lên, sáng ngời khác thường trong bóng đêm. "Lúc ấy đúng là ta đã lợi dụng Albus. Sao lại không cơ chứ? Albus rất hùng mạnh, đầu óc thông minh, cũng có lòng hiếu kỳ và dã tâm không thể che giấu. Ông ấy ghét bỏ hiện thực, chán ngán những người thân và bạn bè tầm thường, và ông ấy thích ta, ta vẫn luôn biết điều ấy. Bọn ta có rất nhiều kế hoạch, bọn ta sẽ đạt được thứ trong truyền thuyết, bọn ta sẽ cùng nắm giữ quyền lực. Ông ấy, Albus Dumbledore, nên thuộc về ta. Thật thần kỳ biết bao, ta vừa căm ghét những kẻ đã bức bách Albus, lại vừa muốn tự tay ép ông ấy vào đường cùng."

Dưới bầu trời xanh trong ngày ấy, hai thiếu niên ngồi song song trên một nhánh cây. Những sợi tóc vàng kiêu ngạo phất phơ theo gió, dưới mái tóc nâu sậm một đôi mắt xanh thẳm mang ánh nhìn chăm chú thật dịu dàng và tĩnh lặng, bên trong hiện rõ niềm mến thương quyến luyến.

"Không biết em gái ông ấy bị ai trong bọn ta lỡ tay gϊếŧ chết. Lúc ấy ta cảm thấy sợ hãi, ta sợ nhìn thấy ánh mắt của Albus. Ta độn thổ về Đức gần như ngay tức khắc. Ta an ủi chính mình, rằng đó chẳng qua là một kẻ trợ giúp không thể đưa theo được, là một sản phẩm thất bại mà ta đã tốn hai tháng dụ dỗ nhưng lại chẳng thể góp sức cho ta."

Đôi mắt xanh thẳm ấy đã để lộ ra nỗi bi thương và đau đớn đến nhường nào, kẻ thiếu niên chạy trốn sẽ mãi mãi không hiểu thấu.

"Sau đó ông ấy đã vĩnh viễn chôn ta trong nấm mồ dưới đáy lòng, cùng với Ariana. Ta dốc hết sức lực lừa dối chính mình, quên ông ấy đi. Mãi cho đến khi ta gặp lại ông ấy một lần nữa, Albus bình tĩnh hệt như chưa bao giờ quen biết ta, mỉm cười cúi đầu chào ta theo lễ nghi hoàn mỹ nhất, và giơ đũa phép của ông ấy lên... Ta bỗng nhiên cảm thấy, toàn bộ quyền lực và lợi ích đều không còn quan trọng nữa, ta chỉ muốn ông ấy mà thôi."

Hai thiếu niên từng đối chiến tập luyện với nhau không biết bao nhiêu lần ở thung lũng Godric, lại chẳng có một lần nào, xa lạ và hờ hững như lần ấy.

"Ông ấy quyết định giam cầm cả cuộc đời của mình ở Hogwarts, làm một vị giáo sư lòng dạ thanh tịnh chẳng mong cầu gì, để chuộc lại tội ác khát khao quyền lực năm xưa. Còn ta, lúc trước ta lựa chọn trốn tránh, lừa gạt bản thân, lợi dụng lòng quý mến của ông ấy dành cho ta. Tình cảm thuần khiết của Albus khi đó, ta đã không thể nào có được nữa."

Ở chỗ nào cũng đâu có gì khác biệt chứ? Sự hành hạ của rét lạnh và đói khát cũng đâu hề chi. Ông ta chờ đợi ngày qua ngày, cuối cùng Albus đã tới một lần, không biết là vào bao nhiêu năm sau. Ông ấy ẩn mình trong bóng đêm nhìn chăm chú thật lâu, chẳng nói lời nào đã rời đi, rồi không bao giờ quay trở lại nữa.

Harry ngẩn người nghe Grindelwald kể về quá khứ của họ, thấy cơn đau âm ỉ trong lòng. Đêm đen đã qua đi, mặt trời ngày mới rải nắng vàng khắp tòa tháp cao. Y đã nhìn thấy Grindelwald được rõ ràng. Mái tóc bạc đón ánh mặt trời biến thành màu vàng kim, trên khuôn mặt gầy gò vẫn có thể thấy được đường nét của chàng thiếu niên tuấn tú năm xưa.

"Thầy Dumbledore..." Harry nói khe khẽ: "Thấy ấy ngã xuống từ nơi cao nhất của Hogwarts..."

Một nụ cười tươi tắn hiện lên trên gương mặt già nua của Grindelwald, trong đôi mắt xanh lam như bùng lên ánh lửa: "Bọn ta không e sợ cái chết, cậu bé à. Trái lại, ta chờ mong nó đến."

Harry nhớ ra biểu cảm này. Vào khoảnh khắc Voldemort gϊếŧ ông ta, vẻ mặt ông ta cũng điên cuồng mà tràn ngập hy vọng thế này.

L*иg ngực y bỗng căng tràn, chẳng lời nào có thể diễn tả rõ. Y bật thốt lên: "Tôi... Nếu như tôi yêu một người, cho dù chỉ là tôi đơn phương thì sao. Người ấy từng là thầy của tôi, tôi hết sức tôn kính, đồng thời cũng cực kỳ khát vọng hắn... Người ấy, vô cùng hùng mạnh, hùng mạnh đến mức không cần tôi bảo vệ..."

"Vậy thì hãy bầu bạn bên người ấy!" Grindelwald vừa nói với giọng vui vẻ, vừa nhìn chăm chú vào vệt sáng chiếu rọi qua những song sắt loang lổ gỉ sét. "Bầu bạn bên người ấy, đừng để nhiều năm sau mới tiếc nuối. Bầu bạn bên người ấy, như ta vẫn mong được làm với Albus."

– TBC –