Mấy ngày kế tiếp, Thang Tứ Viên phát hiện tình nhân nhỏ không bình thường.
Mỗi ngày Yến Tần Dã đều như thói quen lên giường với cậu, không thô bạo giống ngày ấy, mấy ngày nay Yến Tần Dã vẫn luôn rất dịu dàng, thậm chí dịu dàng quá mức, có lúc sẽ còn dừng lại hỏi một chút cảm giác của cậu, nếu như cậu chịu không được hô ngừng, Yến Tần Dã sẽ thật sự dừng lại, để lại cậu một thân mồ hôi nhễ nhại trên giường, sau đó đứng dậy đi tắm.
Yến Tần Dã giống như đang thực hiện một cách nghiêm túc nghĩa vụ của một vị tình nhân được bao dưỡng.
Chẳng lẽ đây là cuồng hoan trước khi chia tay?
Thang Tứ Viên rốt cục cảm nhận được đãi ngộ vốn có của một kim chủ, thế nhưng cậu không cảm thấy vui vẻ một chút nào.
Làm sao lại có thể làm nửa đường rồi dừng lại chứ? Lời nói trên giường đương nhiên không thể là thật! Tình nhân nhỏ thật sự không hiểu chuyện.
Cậu càng nghĩ càng giận, nhịn không được hầm hừ ngồi dậy trên giường, ngẩng đầu trừng mắt về phía nhà tắm.
Yến Tần Dã đang ở bên trong tắm rửa, cách vách tường, cậu có thể nghe thấy tiếng nước ào ào bên trong. Lúc đầu cậu muốn tìm Yến Tần Dã lý luận một chút, nói cho Yến Tần Dã cái gì là "đạo đức nghề nghiệp" chân chính, thế nhưng lúc này nghe thấy tiếng nước, trong đầu của cậu không khỏi hiện ra hình ảnh dòng nước chảy qua cơ bụng của anh...
Cậu không khỏi nuốt nước miếng một cái, thành thành thật thật nằm lại trên giường, suy nghĩ, còn để lộ cái chân dài trắng nõn từ trong chăn ra, chuẩn bị kỹ càng nghênh đón tình nhân nhỏ hầu hạ, mặc dù eo rất mệt mỏi, nhưng tình nhân nhỏ thực sự quá mê người, kim chủ lúc này không chịu được cám dỗ.
Thời điểm Yến Tần Dã đi ra, lập tức thấy trong mắt kim chủ lóe ra ánh sáng hưng phấn cùng mong đợi, anh không khỏi mỉm cười, đi qua ôm Thang Tứ Viên vào trong lòng, hôn một cái trên môi cậu.
Thang Tứ Viên đưa tay ôm vai anh, dưới tay là da thịt còn chút ẩm ướt khi vừa tắm rửa xong, mềm mại mang theo hơi nóng, Thang Tứ Viên có thể cảm nhận được cơ bắp đang sẵn sàng hoạt động của anh.
Răng môi giao hòa, không khí càng ngày càng loãng, hơi thở của hai người đan xen vào nhau, dần dần trở nên khô nóng.
Thang Tứ Viên rất nhanh liền bị hôn cho choáng váng, lúc này Yến Tần Dã ngừng lại, áp cái trán vào trán cậu, thanh âm trầm thấp, hỏi: "Thìa nhỏ, em thích tôi không?"
"Thích..." Thang Tứ Viên dán vào môi anh mơ hồ đáp một câu, kịp phản ứng bản thân vừa nói cái gì, động tác hơi cứng nhắc, sau đó mỉm cười, bình tĩnh nói: "Anh là tình nhân nhỏ mà tôi bao dưỡng mà, đương nhiên là tôi thích."
Trong mắt Yến Tần Dã sáng lên ánh sáng, lại đột nhiên tối đi, anh nhìn chăm chú vào Thang Tứ Viên hồi lâu, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, nhếch miệng lên, lui lại một bước đứng lên.
Thang Tứ Viên hơi kinh ngạc nhìn Yến Tần Dã.
Yến Tần Dã cũng nhìn lại cậu, ánh mắt tĩnh mịch bình tĩnh, giọng nói lạnh nhạt: "Tôi dọn ra ngoài sống một thời gian, khoảng thời gian này em về nhà ở đi, tôi đã dặn dò bác trai, bác sẽ phái người bảo vệ em, em ra ngoài cẩn thận một chút, cố gắng không nên đến những địa phương hỗn tạp như hộp đêm."
Thang Tứ Viên sững sờ, còn có chút không kịp phản ứng, vì cái gì giây trước còn đang nhu tình mật ý, một giây sau Yến Tần Dã đã muốn dọn ra ngoài ở.
Yến Tần Dã quay người cầm lấy vali từ trong góc đi ra, ra ngoài phòng thu thập hành lý, ánh mắt Thang Tứ Viên bi thương, giống như bỗng nhiên bừng tỉnh, lập tức hoảng hốt, cậu nhanh chóng bước xuống giường, chân trần giẫm lên thảm, đi theo sau lưng Yến Tần Dã, vội vàng hỏi: "Vì sao?"
Yến Tần Dã dừng bước quay đầu, nhìn thấy đôi chân trần của cậu, trong mắt anh có chút bất lực, anh đặt vali xuống, quay trở lại ôm ngang cậu bước lên giường.
Thang Tứ Viên ngồi lên giường, nắm chặt cánh tay anh, cố chấp truy hỏi: "Vì cái gì?"
Băng giá tụ lại trong ánh mắt Yến Tần Dã, bị ánh mắt sốt sắng kia của cậu khuấy động đến tan sạch, ánh mắt dịu đi, giọng nói không khỏi dịu dàng đi mấy phần: "Trong khoảng thời gian này sẽ phát sinh một số chuyện, tôi lo lắng em ở cùng với tôi sẽ có nguy hiểm, chúng ta trước hãy tách ra ở một thời gian ngắn, khoảng thời gian này nếu như không có chuyện gì, em không cần gọi điện cho tôi, chờ tôi xong liền liên lạc lại em."
"Tôi không sợ!" Thang Tứ Viên vội vàng nói, vẻ mặt có sự hoảng loạn cùng quyết tâm mà chính mình cũng không có phát hiện ra.
Nếu để Yến Tần Dã dọn ra ngoài ở, liệu anh có còn trở về không?
Vẻ mặt Yến Tần Dã có chút mỏi mệt sờ đỉnh đầu cậu, "Ngoan nào, đừng để tôi lo lắng."
Thang Tứ Viên sững sờ nửa giây, sau đó khẽ gật đầu.
"Đi ngủ sớm một chút." Yến Tần Dã vỗ cái đầu của cậu, đứng dậy thu dọn hành lý.
Yến Tần Dã bảo cậu phải ngoan ngoãn chút, vì vậy cậu ngoan ngoãn nằm trên giường, ngoan ngoãn đắp chăn lên, sau đó chớp mắt ngoan ngoãn chờ Yến Tần Dã trở về phòng.
Cậu ngơ ngác nghĩ, có lẽ đợi đến lúc Yến Tần Dã trở lại phòng, cậu sẽ có dũng khí hỏi Yến Tần Dã, anh sẽ còn chuyển về sao? Còn nguyện ý tiếp tục để em bao dưỡng không?
Đêm càng ngày càng tối, Yến Tần Dã vẫn chưa trở về, cậu đợi mãi cũng không được, cuối cùng không chống đỡ nổi, bất giác ngủ thϊếp đi, mấy ngày này cậu vì thỏa mãn tình nhân nhỏ, thực tế có chút vất vả.
Yến Tần Dã chỉ đơn giản thu dọn một ít quần áo vào trong vali, có chút bực bội ngồi trong thư phòng, rút ra một điếu thuốc kẹp trong tay, nghĩ đến Thang Tứ Viên ở phòng ngủ bên cạnh, cuối cùng cũng không châm lửa, chỉ kẹp điếu thuốc trong tay, một mình anh ở trong thư phòng hồi lâu, chờ lúc anh trở về phòng, Thang Tứ Viên đã ngủ thϊếp đi trong chiếc chăn mềm mại, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn vô hại.
Anh ngồi bên mép giường, dùng ngón tay xoa xoa hai má non mềm của Thang Tứ Viên một chút, Thang Tứ Viên vô thức dùng khuôn mặt nhẹ nhàng cọ vào ngón tay anh, anh không nhịn được cong khóe miệng, bất tri bất giác cứ nhìn như vậy thật lâu, cho đến khi ánh nắng sớm mai dần cao lên, anh mới đứng dậy đặt lên trán Thang Tứ Viên một nụ hôn, sau đó xách vali đi ra ngoài.
Lúc Thang Tứ Viên tỉnh lại, trong phòng sớm đã không thấy bóng dáng Yến Tần Dã, cậu giật mình tỉnh táo lại, đứng dậy từ trên giường, tìm kiếm xung quanh phòng, sau đó mất mát mở tủ quần áo ra, phía bên tủ treo quần áo thuộc về Yến Tần Dã, chỉ còn lại vụn vặt lẻ tẻ mấy bộ, toàn bộ tủ quần áo trông có vẻ hơi trống trải.
Cậu không biết tại sao lại bị cảnh tượng này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhất thời cảm thấy l*иg ngực cực kỳ khó chịu, phảng phất như sắp nghẹt thở.
Cậu xoay người nhanh chóng mở cửa sổ đón không khí trong lành, chớp chớp đôi mắt chua xót rồi miễn cưỡng giữ bình tĩnh ngồi xuống ghế sô pha.
Xu nhỏ đi tới ngao ngao gọi vài tiếng, cậu đều không hề động chút nào.
Cậu cứ ngồi đó bất động cho đến khi người của Thang Bá Đặc phái tới đón cậu về nhà, cậu mới cử động, chỉ gói ghém đơn giản vài bộ quần áo rồi mang theo Xu nhỏ lên xe, toàn bộ hành trình chẳng hề nói một câu, thân tín Thang Bá Đặc kì quái nhìn cậu qua gương chiếu hậu mấy lần, cậu cũng không hề để ý đến.
Xu nhỏ dường như nhận ra tâm trạng của ba ba mình không ổn, chỉ cọ đầu vào bên chân cậu, rồi thành thành thật thật đứng ở một bên.
Một lát sau, Thang Tứ Viên rốt cục có phản ứng, cậu cầm điện thoại di động lên xem tin tức ngày hôm nay, không ngoài dự tính khi cậu nhìn trên các tiêu đề xuất hiện tin tức Trương Tông Lương bởi vì lạm dụng chức quyền bị bắt, vụ án chính thức bắt đầu thẩm tra xử lí, luật sư bào chữa là Yến Tần Dã, toàn bộ vụ án còn liên quan đến vụ án tham nhũng của ba Yến năm đó, liên luỵ rất rộng.
Những năm này mối quan hệ của Trương Tông Lương trong giới chính trị rất phức tạp, Yến Tần Dã muốn đẩy ngã hắn cũng không phải là chuyện dễ, cho nên Thang Tứ Viên có thể rõ ràng Yến Tần Dã đang lo lắng cái gì, cũng có thể hiểu tại sao Yến Tần Dã phải phân rõ giới hạn với cậu tại thời điểm này, cho nên cậu không muốn cho Yến Tần Dã thêm phiền phức, ngoan ngoãn nghe Yến Tần Dã về Thang gia, không để Yến Tần Dã có bất kì nỗi lo lắng nào.
Nhưng khi mọi chuyện kết thúc, liệu họ còn có thể quay lại lúc ban đầu không?
Cậu tắt trang web, đặt điện thoại di động xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, xe tình cờ đi ngang qua tiệm kem quen thuộc, cậu bất giác liếc nhìn nhiều chút, sau đó lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong tiệm kem.
Yến Tần Dã cùng Ngụy Hân Nhiên đang ngồi trước cửa sổ kính của tiệm kem, ngồi đối diện nhau, vẻ mặt của Yến Tần Dã lạnh lùng không nhìn ra cảm xúc, Ngụy Hân Nhiên cúi đầu xem cái gì đó, cười duyên, nhìn qua tâm trạng rất tốt.
Cảnh tượng vụt qua, chiếc xe nhanh chóng chạy xa, Thang Tứ Viên cười khổ thu tầm mắt lại, giơ tay chạm vào Xu nhỏ bên cạnh, xúc cảm ấm áp khiến đầu ngón tay lạnh lẽo của cậu cảm thấy ấm áp hơn một chút.
Yến Tần Dã hình như có nhận thấy ngẩng đầu nhìn qua dòng xe cộ ngoài cửa sổ, bất giác nhíu mày, nhưng cái gì cũng không thấy.
Ngụy Hân Nhiên xem hết tài liệu trong tay, thu lại tài liệu, ngẩng đầu cười với Yến Tần Dã, nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ giao những tài liệu này cho ba tôi, nếu hồi đó bác trai thực sự oan uổng, tôi tin tưởng ba tôi cũng muốn nhanh chóng khiến người xấu phải nhận trừng phạt, trả lại sự trong sạch cho bác trai, nhất định ông sẽ đồng ý phối hợp, hợp tác với anh."
Yến Tần Dã thu tầm mắt lại, quay đầu nhẹ gật đầu với cô, giọng nói lạnh nhạt: "Cảm ơn."
Nụ cười trên mặt Ngụy Hân Nhiên thoáng mất đi, cô mềm mại nhìn về phía đối diện: "Tần Dã, tôi với cậu đã quen biết nhiều năm, không cần khách khí như vậy, với lại đây chỉ là công vụ bình thường, dù người bị oan uổng không phải ba cậu, tôi cũng sẽ làm như vậy, và tôi tin rằng cậu cũng vậy."
Yến Tần Dã hơi gật đầu, nhưng không có lên tiếng.
Ngụy Hân Nhiên đã quen với sự kiệm lời của anh, cúi đầu nghịch hoa tai, cô nhìn thấy ly kem trước mặt mình, lại ngẩng đầu nhìn nước trước mặt Yến Tần Dã, không khỏi khẽ cười nói: "Thật là bất tiện, rõ ràng cậu không ăn kem, nhưng bởi vì chỗ này gần chỗ làm việc của tôi, cuối cùng lại hẹn cậu nói chuyện ở đây, nếu không lần sau tôi cùng cậu đi uống cà phê?"
Yến Tần Dã lắc đầu, "Không sao, không cần đâu."
Ngụy Hân Nhiên thất vọng mím đôi môi mềm mại, lúc đầu cô chỉ là muốn tìm cơ hội hẹn Yến Tần Dã mà thôi, Yến Tần Dã lại hoàn toàn không cho cô cơ hội.
Cô nghĩ, ngẩng đầu thử hỏi: "Tôi nhớ lần trước cậu mua kem mang về, lần này không mua sao?"
Yến Tần Dã nghe vậy, khuôn mặt vẫn luôn không có cảm xúc gì hiện ra một vòng ánh sáng dịu dàng, anh hơi cong môi nói: "Không, nhóc con nhà tôi không có ở nhà."
Dịu dàng trong mắt Yến Tần Dã hiện rõ ràng đến nỗi Ngụy Hân Nhiên muốn xem nhẹ cũng khó.
Cô triệt để thất vọng rũ mắt, há miệng nhiều lần mà không phát ra âm thanh, rốt cuộc cô cũng không hỏi người kia là ai, cô cũng không tiếp tục tìm tòi nghiên cứu "nhóc con" trong miệng Yến Tần Dã là chỉ người yêu hay là người nào khác, cô chỉ biết nhất định người kia rất quan trọng với Yến Tần Dã.
Máy lạnh trong quán kem mở vừa đủ, rõ ràng là mùa hè, cô lại có chút lạnh ôm tay, cô nhìn kem trước mặt, trong đầu bất giác nghĩ, nếu như năm đó thời điểm Yến gia xảy ra chuyện, cô không lựa chọn nghe theo lời ba mà rời xa Yến Tần Dã, ra nước ngoài du học mà ở lại để giúp Yến Tần Dã, vượt qua khó khăn, thì bây giờ, lúc này khi Yến Tần Dã về nhà, có phải cũng sẽ mang cho cô một hộp kem không?
Đáng tiếc không có nếu như, lúc cô về nước, Yến Tần Dã đã công thành danh toại có thể một mình đảm đương, chẳng những không cần trợ giúp của cô, mà còn đạt đến vị trí mà cô phải ngước nhìn.
Dù cho cô có thể hỗ trợ Yến Tần Dã khi lật lại vụ án cho ba mình, nhưng phần lực này cũng cực kỳ bé nhỏ, ngay cả ba cô cũng chỉ có thể nói rằng ông ấy đang hợp tác với Yến Tần Dã, mà không phải trợ giúp.
Bởi vì Yến Tần Dã cũng sớm thu thập đầy đủ bằng chứng và nắm chắc phần thắng, hơn nữa ba cô có thể thu lợi từ đó mà nhân cơ hội đánh bại đối thủ trên chính trường nên Yến Tần Dã không hề nợ cô bất cứ ân huệ nào. Ngược lại Yến Tần Dã cũng sớm đã đoán ra ba cô chắc chắn sẽ hợp tác với anh, cuối cùng đạt thành đôi bên cùng có lợi, cô và ba cô chỉ là một quân cờ trong kế hoạch trả thù của Yến Tần Dã mà thôi, không hơn không kém.
Cô không cam tâm thăm dò hết lần này tới lần khác, cuối cùng cũng rõ ràng thái độ của Yến Tần Dã, quan hệ của cô và Yến Tần Dã vĩnh viễn không có khả năng tiến thêm một bước.