Thời gian mà Vân Niệm Niệm thích nhất, chính là sáng sớm mỗi ngày, sau khi rời giường.
Nhóm ma ma rửa mặt sẽ hỏi nàng muốn chải kiểu tóc gì, mặc y phục dạng nào, phối cùng trang sức nào.
Nhưng bởi vì Lâu Thanh Trú chỉ chọn y phục màu tím, dần dà, y phục của Vân Niệm Niệm, cũng là màu sắc tương tự như thế.
Chính nàng cũng thật thích, mặc quen rồi, đổi lại màu sắc khác, cũng sẽ cảm thấy khó chịu, đối với việc Lâu Thanh Trú chung tình với màu tím, Vân Niệm Niệm đã từng hỏi qua lý do, Lâu Thanh Trú chỉ đáp: "Phú quý, thích, bớt việc."
Hắn nói bóng gió, là bởi vì không muốn giống như nàng, mỗi sáng sớm còn phải lựa chọn mặc quần áo như thế nào. Thiên quân lười nhác cực kì, có thể không lo lắng, sẽ không lo lắng.
Ngay từ đầu, Vân Niệm Niệm đối với kiểu dáng quần áo, kiểu tóc cùng trang sức không biết gì cả, chỉ có thể dựa vào giác quan thứ sáu đến chọn, về sau có ma ma nhanh trí đem, cách thức kiểu tóc đều vẽ ra, thuận tiện để nàng nhìn, từng tờ từng tờ chọn.
Hôm nay, Vân Niệm Niệm tiếp nhận đồ ma ma đưa tới, linh cảm chợt lóe: "Lâu Thanh Trú, ta có chút ý tưởng, có thể khiến cho hàng thợ may của chúng ta bán chạy!"
Lâu Thanh Trú nằm trên giường quý phi sau tấm bình phong, chỉ có thể thấy bóng người mông lung, nhàn nhã.
Bóng người nhẹ giọng cười một tiếng, miễn cưỡng nói: "Nói nghe một chút."
"Chúng ta có thể cùng gánh hát hợp tác, cả hai cùng có lợi, cả hai cùng có lợi ngươi lý giải đi? Ý trên mặt chữ!" Vân Niệm Niệm một bên trang điểm, vừa nói, "Gánh hát dựng kịch, khẳng định phải là có người đến xem, chúng ta trước hết làm ra một bộ sách nhỏ, tìm họa sĩ đáng tin cậy đến, tựa như cuốn sổ nhỏ trên tay của ta này, vẽ ra dáng người mặc y phục, kiểu tóc khác biệt, nhất là y phục, chuẩn bị nhiều thêm mấy bộ, làm ra vài kiểu dáng khác nhau, tìm vài người gánh hát đến mặc rồi để người xem chọn, còn có thể bỏ phiếu, náo nhiệt cũng từ đó mà tới a”
"Thiếu phu nhân kỳ nghĩ diệu kế!" Ma ma chải tóc là một bà già mê hí kịch, nghe hiểu ý nghĩ của nàng, nói, "Ta nha, đã sớm cảm thấy kiểu tóc của đào kép bên trong《 Hương Lan truyền 》nên thay đổi, y phục liền chỉ có mấy kiểu dáng, chuyện xưa nhìn không chán, người lại nhìn phát chán."
"Lâu Thanh Trú, ngươi đang nghe sao?"
"Một chữ không sót." Lâu Thanh Trú cười khẽ một tiếng, "Ngươi không chỉ có cứu tiệm thợ may, nói không chừng còn có thể cứu sống vài gánh hát."
Vân Niệm Niệm cao hứng nói: "Vậy ngươi cảm thấy ý tưởng này của ta thế nào? Có thể làm sao?"
Lâu Thanh Trú phủ thêm áo ngoài, chậm rãi từ sau tấm bình phong đi tới, thuận tay từ bên trong khay nhặt lên một cây trâm trân châu tường vân, nhẹ nhàng trâm vào mái tóc nàng vừa mới chải kỹ: "Nếu như thế, hôm nay liền bồi phu nhân đi dạo một vòng gánh hát."
Vân Niệm Niệm kéo xuống đuôi tóc lung lay sắp đổ của hắn, một lần nữa giúp hắn buộc tốt, còn thuận tay sờ lên đầu của hắn, giống như dỗ tiểu hài. Đối với cái này, Lâu Thanh Trú cũng không ghét, thậm chí còn có chút thích.
"Vậy liền quyết định như vậy!" Vân Niệm Niệm bóp lấy ngón tay tính toán, nói, "Cách phó bản Kinh Hoa thư viện còn có một đoạn thời gian, chúng ta liền làm chút chuyện khiến bán thân thoải mái."
Đối với tuyến tiểu thuyết chính, nàng cũng không có chủ ý gì, không pha trộn, không tham dự, đều nghe Lâu Thanh Trú, chuyên tâm cùng hắn ngày đêm ở cùng một chỗ, tranh thủ sớm một chút chữa khỏi hồn phách tổn thương của hắn, cầm lại tu vi, đưa nàng trở về.
---
"Gánh hát?" Lúc ăn điểm tâm, nghe được ca tẩu muốn dạo gánh hát, Lâu Chi Ngọc nói, "Hiện tại sao? Gánh hát không phải đều là ban đêm mới mở?"
"Không phải đi nghe diễn, là đi nói chuyện làm ăn." Vân Niệm Niệm đem bản vẽ kiểu tóc kia đưa cho song sinh tử, nói ra ý nghĩ của mình.
Song sinh tử ngửi được hương vị của tiền, nắm vuốt cuốn sổ không buông tay.
"Ý của tẩu tử, là muốn giúp gánh hát kiếm tiền, đồng thời, cũng làm sống của tiệm thợ may?”
"Không chỉ thế." Vân Niệm Niệm thần thái sáng láng, đầu ngón tay điểm điểm trên sổ, nói, "Đầu tiên, là để thu hút người xem trước, trước tiên ở nơi hát hí khúc dán lên mấy loại nhân vật cùng mấy bộ quần áo, trang sức, mỗi một bức vẽ đều làm một tên hay, sau đó làm cho khán giả bỏ phiếu tiền, phiếu tiền phải rẻ. Về sau để cho nhóm quan to hiển quý đưa đi loại sách nhỏ bìa cứng, nặng một chút là tốt nhất, mỗi một bức tranh trong đó đều phải thật xinh đẹp."
Lâu Chi Ngọc: "Chúng ta làm sao không nghĩ tới!"
Vân Niệm Niệm: "Các ngươi ở đây không có quan niệm làm truyền thông, kỳ thật những thứ này rất đơn giản, một bộ phim cũng nên có mấy diễn viên, mỗi một nhân vật đều nghĩ ra mấy loại trang phục khác nhau, mọi người sẽ tiến hành bỏ phiếu tiền, cuối cùng, bộ nào được bỏ phiếu nhiều hơn thì diễn viên sẽ mặc bộ đó.”
Lâu Chi Lan gật đầu nói: "Hoàn toàn chính xác có thể kiếm một chút tiền, về sau cũng có thể những thứ này là sinh ý lớn."
"Không chỉ là bỏ phiếu tiền, mục đích của chúng ta không phải kiếm phiếu tiền, mà là. . ." Vân Niệm Niệm nói, "Mượn bầu không khí này, đem quần áo bán cho người bên ngoài gánh hát! Những bộ mà nhóm quan to hiển quý thích, nếu như không có trở thành bộ cuối cùng được chọn, bọn hắn cũng có thể đem mua về nhà, tự mình thu. Nếu người muốn mua nhiều, chúng ta còn có thể ra bán thêm mấy bộ, đương nhiên là có giới hạn, về sau sẽ dạy các ngươi sau."
Lâu Chi Ngọc dùng âm thanh vang dội, lớn tiếng tán thưởng: "Tẩu tử là kỳ tài!"
"Nhưng, có ba điểm mấu chốt." Vân Niệm Niệm dứt khoát cơm cũng không ăn, để đũa xuống nói, "Một, nhất định phải cam đoan, gánh hát chỉ cùng cửa hàng chúng ta hợp tác, còn lại đều không tiếp. Điểm ấy kỳ thật rất dễ giải quyết, y phục được chọn có thể cho bọn hắn, không cần tiền nhưng tiền bỏ phiếu sẽ do chúng ta thu”.
Lâu Chi Ngọc: "Đại tẩu là sợ tiệm khác đoạt chủ ý của ngươi sao? Không cần phiền phức như thế, nhà ta có nuôi gánh hát trong nhà."
Vân Niệm Niệm: ". . . Ài?"
Suýt nữa quên mất Lâu gia phú giáp thiên hạ cái gì cũng có!
Lâu Chi Ngọc lại nói: "Với lại gánh hát trên phố, mỗi một nhà đều là dùng cửa hàng sân bãi nhà ta, sẽ không bội bạc, tìm người khác làm ăn."
"Vậy liền quá tốt rồi!" Vân Niệm Niệm xoa tay, "Vậy liền nói điểm thứ hai, tìm họa sĩ, nhất định phải tìm người vẽ thật xinh đẹp, lại không thể thuê một ông cụ non, tốt nhất là để ta đi chọn người đi."
Lâu Chi Ngọc chỉ vào Lâu Chi Lan, Lâu Chi Lan mỉm cười, tự tin nói: "Tẩu tử, muốn nói họa sĩ, họa sĩ bên ngoài cũng không bằng ta."
Vân Niệm Niệm: ". . . A, nhớ lại, ngươi có tài năng này, mười phần am hiểu chuyện hoạ tranh."
"Đã thiên thời địa lợi đều có, vậy liền còn lại điểm thứ ba." Vân Niệm Niệm vỗ bàn, "Có kịch bản kí kịch mới hay không? Kinh điển cũng được, chỉ cần diễn tốt, tìm đến cho ta nhìn một chút!"
Vì thế, song sinh tử mời gánh hát trong nhà cho Vân Niệm Niệm cùng Lâu Thanh Trú nhìn, gách hát là Lâu gia nuôi dưỡng trong nhà, ra hình ra dáng.
"Tổ mẫu thích xem diễn, nhà ta chọn đều là những người hàng đầu." Lâu Chi Ngọc.
Vân Niệm Niệm nghe một trận, phát hiện cùng cổ diễn trong tưởng tượng của nàng có chỗ khác biệt, tiết tấu rất nhanh, diễn nhiều hơn hát.
"Cái này tốt hơn." Vân Niệm Niệm hưng phấn đem nắm đấm đập vào trên đùi Lâu Thanh Trú, "Ta quả thực là thiên tài a!"
Trên đỉnh đầu truyền tới một tiếng cười lạnh, Lâu Thanh Trú tay cầm kịch bản, che miệng, rũ mắt nhìn nàng cười, Vân Niệm Niệm thuần thục liếc mắt nhìn hắn.
"Muốn kịch bản kinh điển nghe trăm lần cũng không chán, có loại này." Lâu Chi Lan điểm phiến quạt, đại khái là kể chuyển xưa một hiền thê lương mẫu khi còn sống đau khổ tìm phu quân.
Vân Niệm Niệm: "Quả nhiên chuyện xưa đều như thế. Có hay không chuyện về tiên nữ?"
Lâu Thanh Trú dừng một chút, nhìn về phía Vân Niệm Niệm.
Vân Niệm Niệm nói: "Là muốn loại có nhiều cô nương xinh đẹp, mỗi người đều có tính cách không giống nhau, tiên nữ hạ phàm, cho nên quần áo vật trang sức đều có thể tùy tâm sở dục, đẹp mắt."
"Có." Lâu Chi Lan nói, "Có một màn kịch gọi Vương sinh cưới ba tiên, kể về một người thư sinh cưới ba vị tiên tử."
Lâu Chi Ngọc đem toàn bộ chuyện xưa nói lại một lần, đại khái chính là Vương sinh là cái tú tài thi rớt nghèo túng, một ngày tại bên trong đất tuyết nhặt được ba vị tiên tử hạ phàm gặp chuyện không may, sau đó cùng các nàng kết làm phu thê, các nữ nhân vì hắn tranh giành, cuối cùng cùng làm phu nhân của hắn.
Lâu Chi Ngọc nói xong, hừ một tiếng, nói: "Trong mắt người đang đi học, xem loại kịch bản này đều là muốn bị khinh bỉ."
Vân Niệm Niệm như có điều suy nghĩ, hỏi: "Cốt truyện này có thể thay đổi sao?"
"Có thể a, chuyện xưa này là nhà ta mời tiên sinh viết kịch đến viết." Lâu Chi Lan nói, "Bất quá nhắc tới cũng kỳ quái, mặc dù bị người mắng, nhưng mỗi lần lên đài hát 《 vương sinh cưới ba tiên 》, phiếu xem luôn bán hết.
Vân Niệm Niệm bình tĩnh nói: "Bình thường thôi, ta hỏi các ngươi, diễn loại này, có phải là nam nhân đến xem là phần nhiều?"
"Đương nhiên." Lâu Chi Ngọc bĩu môi nói, "Các cô nương cũng không nguyện xem."
"Sửa lại." Vân Niệm Niệm nói, "Ghi lại, ta muốn làm bản kịch này đến cả các cô nương cũng thích xem!"
Chi Lan Chi Ngọc còn đang ngơ ngác, liền thấy Lâu Thanh Trú đem giấy bút đưa cho hai huynh đệ, dùng tay làm dấu mời.
Chi Lan Chi Ngọc giờ mới hiểu được: "Tẩu tử nói."
Vân Niệm Niệm chắp tay sau lưng đi lại vài vòng, dựng thẳng ngón tay nhìn trời nói: "Đầu tiên, muốn sửa lại người Vương sinh này."
Lâu Chi Ngọc nhỏ giọng hỏi: "Sửa lại cái gì?"
Lâu Chi Lan lắc đầu.
Lâu Thanh Trú nhàn nhạt mở miệng: "Ước chừng là tính nết cùng với những chuyện hắn trải qua."
Song sinh tử tỏ vẻ lắng nghe chỉ dạy.
Vân Niệm Niệm nói: "Ghi lại, Vương sinh, cái tên này cũng phải đổi, đổi êm tai một chút. . . Trong tính cách, người này không thể đáng khinh, phải nói là có nghĩa khí, đàn ông một chút."
"Là người đọc sách nghèo túng, nhà gặp biến cố, nhưng phẩm hạnh cao khiết." Vân Niệm Niệm nói, "Một ngày lúc sắp chết cóng trong gió tuyết, được ba vị tiên tử hạ phàm cứu. Ba vị tiên tử này không thể đều yêu hắn, cho nên chúng ta lại muốn thiết kế thêm hai nhân vật nam khác, đã có văn, sẽ thấy võ, thiếu một vị tướng quân đi, một người nữa, làm cho hắn . . . thương, là một thương hộ."
Chi Lan Chi Ngọc: "Tẩu tử?"
Chỉ nghe Vân Niệm Niệm nói: "Ba nam nhân đều có các tính cách khác nhau, nhưng không có ngoại lệ, đều là thẳng thắn cương nghị, là nam nhi tốt, chúng ta cứ như vậy mà viết, nhân gian gặp nạn, ba tiên hạ phàm trợ giúp mọi người, gặp được ba vị nam nhân tốt cùng nhau cố gắng, sáu người dùng diệu kế diệt trừ ác bá ức hϊếp bách tính, cứu được bách tính. Bởi vì ba vị nam nhân tốt tâm tư thiện lương, phẩm hạnh cao thượng, cảm thiên động địa, vì thế ba tiên hóa thân phàm nhân lưu lại nhân gian, cuối cùng hoàng đế tứ hôn, ba cặp hữu tình thành hôn, hoàn thành!"
Vân Niệm Niệm nói xong, đập bàn nói: "Như thế nào? Có thể tìm người chiếu theo viết kịch bản không?"
Lâu Chi Lan trầm mặc hồi lâu, nói: "Trong nhà tiên sinh viết kịch có rất nhiều, mỗi người viết một màn, chỉ cần tẩu tử muốn, hôm nay liền có thể ra!"
"Từ từ đã, tính cách nhân vật theo như ta nói."
Vân Niệm Niệm tự mình cầm đao, định ra cốt truyện của ba cặp nhân vật, cũng dạy cho Chi Lan Chi Ngọc một cái phương pháp: "Mỗi người đều có một thứ đại biểu cho người, tỉ như ca ca ngươi, chỉ mặc xiêm y màu tím, cho nên nhìn từ xa trông thấy tử sắc, ngươi liền biết là hắn."
Chi Lan Chi Ngọc: "Hiểu được!"
"Đại tiên tử, mẫu đơn trắng. Nhị tiên tử, phấn hoa đào, Tam tiên tử, tuyết hồng mai. Thư sinh nghĩa khí nghèo túng, áo lam. Thiếu tướng quân võ nghệ cao cường, y phục đỏ son. Thương nhân tâm địa thiện lương, hay nói đùa, y phục liền hoa mỹ một chút, cẩm tú nhiều một chút."
Vân Niệm Niệm nói như vậy, Lâu Chi Lan trong đầu lập tức có hình tượng, hạ bút phác thảo một bản nhân vật.
Lâu gia đồ vật nhiều, thấy qua y phục trang sức cũng nhiều, Chi Lan Chi Ngọc ngâm mình ở khố phòng ròng rã nửa ngày, nghe các quản sự khố phòng cùng đán nô bộc miêu tả lại mấy loại trang phục, vẽ ra vài bản thảo.
Lúc song sinh tử đi vẽ tranh, Lâu Thanh Trú nắm tay Vân Niệm Niệm, dạo bước đến cửa hàng.
Vân Niệm Niệm đem bản phục sức đồ thứ nhất cho thợ may may vá, quay người liền trông thấy cửa đối diện người mua nối liền không dứt, nói: "Hẳn là cũng đem bọn nó mở cùng luôn đi."
Tay Lâu Thanh Trú cong lại, gõ nhẹ đỉnh đầu nàng: "Bên trong đầu ngươi lại nghĩ đến gì rồi, lại có trò mới?"
"Đã có trang phục, chờ khi bắt đầu diễn, theo như phân tích, son bột nước tự nhiên cũng có thể lây dính chút nhiệt độ mà buôn bán tốt." Vân Niệm Niệm lẩm bẩm nói, "Nhưng, cái này có thể hay không hơi quá phận?"
Lâu Thanh Trú dù nghe không hiểu từ ngữ của nàng, nhưng ý tứ luôn luôn có thể hiểu được, lên tiếng nói: "Làm ăn, chính là kiếm lợi, chỉ cần hàng thật giá thật, lại có gì quá phận?"
Vân Niệm Niệm được an ủi: "Thần tài, ngươi nói đúng. Ta phát hiện ngươi ở phương diện tiền tài, nói chuyện luôn thực triết học."
Lâu Thanh Trú mò mẫm, tạ nàng khích lệ.
Vân Niệm Niệm một chân rảo bước tiến lên của hàng son trải, trông thấy ba vị cô nương vây quanh ở trước quầy chọn hương phấn, nhanh chóng kéo ống tay áo Lâu Thanh Trú
Lâu Thanh Trú phối hợp cúi người, nghe nàng kề tai nói nhỏ, "Các nàng là khuê mật của Vân Diệu Âm, rõ chưa?"
Lâu Thanh Trú: "Hiểu được."
Hắn quét qua tư thái uể oải, kéo tay Vân Niệm Niệm qua, mười ngón đan nhau, đi vào.
Vân Niệm Niệm: ". . . Uy, hòa khí sinh tài a!"
Nhóm khuê tú đang chọn hương phấn trong lúc vô tình ngắm nhìn son phấn, quét mắt thấy một vị cô nương cao quý bước vào, đảo mắt nhìn liền thấy là Vân Niệm Niệm.
"Vân Niệm Niệm!" Cô nương cầm đầu, làn da trắng nõn, thân thể nở nang, ánh mắt khinh thường còn chưa rút, lộ ra tính khí trẻ con.
Vân Niệm Niệm nhận ra nàng, nhỏ giọng cùng Lâu Thanh Trú giới thiệu: "Trình Điệp Tuyết, nữ nhi nhà lễ bộ thượng thư, bản tính không xấu, nhưng đần."
Cho nên, bị Vân Diệu Âm lợi đùa bỡn xoay quanh, bị lợi dụng còn hỗ trợ kiếm tiền, gào to.
Một cô nương mặc váy vàng hừ một tiếng, dậm chân quay người tiếp tục chọn son phấn.
"Nàng là Hạ Viễn Thúy, nữ nhi đại lý tự khanh, chỉ nghe lệnh của Vân Diệu Âm."
Nói ngắn gọn, so Trình Điệp Tuyết còn dễ lợi dụng hơn, mỗi nơi trong sách này đều không thiếu những nhân vật mất não.
Còn có cô nương học theo Vân Diệu Âm mặc bạch y, tư thái thanh cao, ngay cả hừ cũng không thèm, thậm chí còn liếc mắt khinh bỉ cùng ô lườm Lâu Thanh Trú một cái.
Vân Niệm Niệm giới thiệu: "Vị này là Tần Hương La, nữ nhi thị lang bộ hộ, bắt chước Vân Diệu Âm, đáng tiếc bắt chước sai cách, ai."
Lâu Thanh Trú: "Nói ngắn gọn, đều không thích ngươi?"
"Ân." Vân Niệm Niệm nhỏ giọng nói, "Nhưng bản tính đều không xấu, ta xem các nàng là tuổi còn nhỏ, tâm nhãn lại quá nhiều, đều chưa thành thục."
Lâu Thanh Trú bỗng nhiên đối với tuổi của nàng sinh ra hứng thú, lôi kéo Vân Niệm Niệm lui xa chút, hỏi: "Niệm Niệm, ngươi bao nhiêu tuổi?"
Vân Niệm Niệm: ". . . bên trên thϊếp canh không phải có viết sao? Chính ngươi tự nhìn."
"Ta là hỏi tuổi tác thật của ngươi." Lâu Thanh Trú cười nói, "Ngươi nói các nàng tuổi còn nhỏ, nghĩ đến, tuổi của ngươi, nhất định sẽ không nhỏ."
"Có ý tứ gì, chê ta già?" Vân Niệm Niệm nói, "Ngươi sao không hỏi một chút chính ngươi bao lớn đâu? Chỉ sợ mấy ngàn mấy vạn cũng có thể, ta còn không chê ngươi già đâu!"
Lâu Thanh Trú cười nói: "Có lý, ta không hỏi."
Theo nguyên tắc, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Vân Niệm Niệm cũng không có tiến lên trêu chọc gây sự ba khuê mật, nàng cùng Lâu Thanh Trú xa xa đứng, càng không ngừng kề tai nói nhỏ nói thì thầm, kiên nhẫn đợi các nàng rời đi.
Ba khuê mật kia lại là nghi thần nghi quỷ, thần kinh căng thẳng, Vân Niệm Niệm lần nào thấy các nàng mà không đến trêu chọc? Làm sao lần này không đến?
Sau đó, ba khuê mật tìm được đáp án -- Vân Niệm Niệm đây là khoe mình có phu quân!
Bằng không, nàng vì cớ gì ý đứng sau lưng các nàng, tại trước mặt mọi người, chẳng biết xấu hổ cùng phu quân anh anh em em cười cười nói nói!
Nàng chính là đang khoe khoang!
Ba khuê mật lửa giận nóng ruột, mua đồ xong, đen mặt rời đi, cũng lưu lại ba câu mắng.
Trình Điệp Tuyết: "Phi, không có mặt mũi."
Hạ Viễn Thúy: "Gả cho thương nhân bênh quỷ có cái gì tốt mà khoe ra!"
Tần Hương La: "Hừ."
Nhìn các nàng rời đi, Lâu Thanh Trú khóe miệng có chút cong lên, hỏi Vân Niệm Niệm: "Tức giận sao?"
Vân Niệm Niệm: "Cửa hàng này là của ta sao?"
Lâu Thanh Trú ngữ khí bình tĩnh nói: "Đúng, phụ thân cho ta, ta cho ngươi, hiện tại, nó hẳn là ngươi."
"Vậy còn tức cái gì, kiếm lời là được." Vân Niệm Niệm nói như vậy.