"Em hỏi chị..... Chị sẽ không tức giận sao?"
Trình Tô Nhiên khép mắt lại, giống như một chú mèo nhỏ cuộn lại thân mình, nhẹ ngửi mùi hương quen thuộc trên người cô ấy, cảm thụ cô ấy ôn nhu âu yếm, vết thương bên trong lòng ngực chưa khỏi hẳn lại cầm lòng không được muốn làm nũng.
Nụ hôn dày đặc ở bên tai dừng lại một chút, nghe thấy Giang Ngu ngữ khí thương tiếc nói: "Sẽ không."
Người trong lòng ngực nhẹ nhàng ứng thanh, ngoan ngoãn bất động.
"Nói cho tôi biết, em muốn biết cái gì?" Cô ấy hôn xuống vành tai cô gái nhỏ.
Môi chạm vào độ ấm mềm mại, dọc theo đi xuống, nhỏ vụn hôn lên, cách một làn da mỏng cảm nhận được dòng máu nóng bỏng chảy xuôi, nơi đi qua đều bốc lên lửa cháy.
Trình Tô Nhiên bị hôn đến cả người mềm nhũn, mở mắt ra, có chút thất thần.
Cô muốn biết, chị ấy thích dạng cô gái gì, vì cái gì chị Ngôn Ngôn tốt như vậy lại biến thành bạn gái cũ, so sánh với cô chỗ nào cũng tốt hơn rất nhiều, có phải căn bản là cô không có hy vọng hay không.....
Quá nhiều lời muốn hỏi, từng cái từng cái vấn đề một, đều là lôi được chôn trên đường.
Cho nên cô không thể hỏi.
Cô phải ngoan ngoãn.
"Hửm?" Giang Ngu cúi đầu xuống, môi ngậm lấy đào tiêm mềm mại.
Trình Tô Nhiên run rẩy, phát ra một tiếng rên nhẹ, nhất thời chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, gian nan hừ nói: "Chờ, chờ em nghĩ đến lại hỏi chị."
Đào tiêm thủy nhuận chậm rãi đứng lên.
Không biết có phải ảo giác hay không, Giang Ngu cảm nhận được cô tiểu tâm cùng phòng bị, có chút hối hận, nhưng rất nhanh bởi vì thơm ngọt mê người trong miệng mà quên mất, ném ra sau đầu.
Cô ấy thật sâu mê luyến hương vị của bạn nhỏ.
Bóng đêm vô biên là đất ấm của dục niệm, tùy ý ngọn lửa rừng thiêu đốt, đem hai người từng chút từng chút một cắn nuốt....
Đêm nay Giang Ngu ôm Trình Tô Nhiên ngủ một giấc an lành.
.......
Thời điểm sáng sớm hôm sau tỉnh lại, vị trí bên cạnh đã không còn bóng người.
Trình Tô Nhiên từ trong ổ chăn bò dậy, vươn tay, sờ tới sờ lui vị trí bên cạnh, sớm đã không còn nửa điểm độ ấm, bên trong không khí vẫn còn tàn lưu thanh hương diên vỹ quen thuộc.
Cô ôm đầu gối ngồi dựa vào đầu giường phát ngốc.
Có chút mất mát. Không biết đến khi nào mỗi buổi sáng tỉnh dậy mở mắt ra đều có thể nhìn thấy chị ấy, tưởng tượng có thể ở bên trong lòng ngực ấm áp của chị ấy tỉnh lại, tóc dài nhẹ phất qua mi mắt của cô, một chiếc hôn mềm nhẹ rơi xuống.... Rồi lại hoảng hốt nghĩ đến người nọ đêm hôm qua thay đổi sắc mặt cực nhanh, khi thì hung ác lạnh băng vô tình, khi thì ôn nhu tựa xuân phong mềm mại như nước, trong lòng không khỏi một trận chua xót lại một trận ngọt ngào, rất là mâu thuẫn.
Cô thật sự rất tiện.
Nhưng mà một chút biện pháp cũng không có.
Trình Tô Nhiên thở dài, xuống giường mang vào dép lê, thoáng nhìn thấy một tấm thẻ ngân hàng màu xám được đặt trên tủ đầu giường, cô cầm lấy nhìn nhìn, hình như là một tấm thẻ tín dụng.
Mặt trái ký tên viết "Giang".
"!"
Cô ngẩn ra, cầm lấy điện thoại ấn mở Wechat, quả nhiên có tin nhắn của chị ấy.
[ Tấm thẻ đầu giường cầm đi dùng, mật mã là 827930, hạn ngạch là hai mươi vạn, tùy tiện muốn mua cái gì thì mua, không cần hỏi ý kiến của tôi.]
[ Một phân tiền không dùng sẽ bị đét mông.]
Còn có một cái chuyển khoản ba vạn tệ.
[ Tiền tiêu vặt.]
Thời gian gửi đi là hai mươi phút trước.
Năm vạn kia ngày hôm qua cô chuyển khoản vẫn chưa gửi qua, an an tĩnh tĩnh nằm ở bên trong tin nhắn chờ 24 giờ sau bị rút trở lại.
Trình Tô Nhiên yên lặng mà nhìn những văn tự kia, bọt biển mềm mại trong lòng vô tình bị chọc vỡ.
Cô biết, cô cùng chị ấy là mối quan hệ không thuần túy, nhưng tình cảm của cô là thuần túy, những khoản tiền đó giống như đang rõ ràng nói cho cô biết, cô ngoan ngoãn nghe lời, cô tiểu tâm cẩn thận, bất quá đều là bởi vì đổi lấy những thứ này.
Chẵng lẽ đây là phương thức dùng để trấn án của chị ấy sao?
Mũi Trình Tô Nhiên chua xót, chậm rì rì đánh chữ trả lời: [ Cảm ơn ý tốt của chị, em ]
Còn chưa đánh xong tin nhắn, không cẩn thận đã gửi đi, cô tiếp tục đánh những văn tự phía sau "Nhưng là em không dùng được...." Còn không chờ gửi đi, Giang Ngu đã gửi tin nhắn đến.
Chị: [ Bạn nhỏ phải nghe lời.]
Hoàn toàn nhìn thấu tâm tư của cô.
Ngón tay Trình Tô Nhiên dừng lại, trong nháy mắt kia, cô cảm thấy bản thân quả thực không biết tốt xấu, rồi lại tự giễu cười cười, xóa đi đoạn văn tự phía sau, nhận lấy số tiền chuyển khoản cùng thẻ tín dụng.
Rời giường rửa mặt, ăn bữa sáng, chuẩn bị đến trường.
Điền Lâm đột nhiên đi vào.
Nàng có thẻ phòng, trực tiếp có thể mở ra cửa phòng, trên tay xách theo hai cái túi lớn, phía sau đi theo là Tiểu Chu cùng bốn năm người phục vụ, kéo một chiếc xe đẩy lớn, mặt trên chất mấy cái rương hành lý.
"Trình tiểu thư, buổi sáng tốt lành." Nàng cùng Trình Tô Nhiên đối diện nhau, mỉm cười gật đầu, sau đó chỉ huy những người khác đem đồ vật sắp xếp vào phòng ngủ chính.
Một kiện rồi lại một kiện, vô cùng bận rộn.
Trình Tô Nhiên ngơ ngác mà nhìn các nàng, trong lòng cũng đoán được đại khái bảy tám phần là có quan hệ với chị ấy, cô muốn tiến lên hỏi, nhưng nghĩ đến trước đó mới cùng trợ lý Điền sinh ra chút hiểu lầm, lại ngượng ngùng mở miệng.
Dọn xong mọi thứ, nhân viên phục vụ từng người đi ra ngoài, Tiểu Chu lưu lại tại phòng thu thập sửa sang lại, Điền Lâm một bên đi ra ngoài một bên gửi tin nhắn qua cho Giang Ngu, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Trình Tô Nhiên.
Trên mặt cô gái nhỏ tràn ngập tò mò, bộ dáng muốn hỏi lại không dám hỏi trông thật sự rất buồn cười.
"Trợ lí Điền....."
"Những thứ đó đều là đồ vật của Giang tổng, quần áo cùng đồ dùng sinh hoạt cá nhân, bởi vì yêu cầu của công việc, chị ấy tính toán sẽ ở lại bên này, cho nên tôi dọn một ít hành lý qua đây." Điền Lâm cười cười, chủ động giải thích với cô.
Trình Tô Nhiên lẩm bẩm lặp lại nói: "Ở lại đây?"
"Ừm."
"Nói cách khác, chị ấy mỗi buổi tối đều sẽ trở lại?"
"Đúng vậy."
Trình Tô Nhiên mở to hai mắt, khóe môi cầm lòng không được giương lên, hai má lúm đồng tiền nhỏ tràn ra độ cung ngọt nị sung sướиɠ.
Cái này được xem như chính thức ở chung sao?
Cô không chút nào giấu nổi vui mừng như điên, bên trong đầu bốc lên phấn hồng ngâm ngâm.
Điền Lâm nhìn cô, âm thầm thở dài.
Lại là một hồi chú định bi kịch.
"Trình tiểu thư, lần trước hiểu lầm cô, thật ngại quá." Điền Lâm kéo suy nghĩ trở về, nghiêm túc nói.
Trình Tô Nhiên cũng phục hồi tinh thần, có chút sửng sốt, thụ sủng nhược kinh mà lắc đầu, "Không có việc gì không có việc gì, em cũng có trách nhiệm trong đó... Ừm, vết thương trên đầu chị ấy em đã xem qua, đã đỡ hơn rồi, còn về chuyện chụp quảng cáo kia...."
Trong tiềm thức của cô có điếm sợ hãi trợ lí Điền, không thể nói được là nguyên nhân gì, hiện tại đối phương đột nhiên xin lỗi, ngược lại khiến cho cô cảm thấy có chút vô thố, so với lúc ban đầu khi ở chung với Giang Ngu còn muốn không tự nhiên hơn.
Điền Lâm tươi cười như cũ, ôn hòa nói: "Đã cùng bên phía nhãn hàng thương định điều chỉnh thời gian, hai ngày sắp tới đây, còn có một ít công tác khác, cho nên, chị ấy sẽ tương đối bận."
"À..."
........
Sinh hoạt "ở chung" cũng không phải giống như trong tưởng tượng của Trình Tô Nhiên tràn ngập màu hồng phấn.
Mỗi ngày Giang Ngu đến khuya mới trở về, có đôi khi 9 giờ rưỡi, có đôi khi hơn 10 giờ mới trở về, giữa mày luôn hiện ra phi thường mệt mỏi. Trở về trực tiếp tắm rửa, ôm Trình Tô Nhiên ngủ, rất sớm ngày hôm đã rời giường rời đi.
Sắp tới ngày diễn ra hội nghị giao lưu, hai ngày ngay Trình Tô Nhiên vội vội vàng vàng tra tư liệu, một bên phải hiểu biết nhất định về ngành thiết kế cùng bối cảnh buổi giao lưu, một bên phải ôn tập cho cuộc thi C1 tháng sau, ban ngày đi học, ban đêm ôm sách. Vốn dĩ cô ngủ tương đối trễ, nhưng bởi vì phối hợp với thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Giang Ngu, không thể không ngủ sớm.
Bởi vì-----
Chị ấy nói: "Ôm em ngủ rất thoải mái."
Cô vì những lời này mà vui vẻ rất lâu.
Hai người ít có giao lưu, duy nhất trước khi ngủ vài phút sẽ nói với nhau nhiều hơn vài lời, cũng bất quá chỉ là vài câu sinh hoạt hằng ngày, vô pháp thâm nhập. Ngay từ đầu Trình Tô Nhiên muốn hỏi Giang Ngu về mấy chuyện liên quan đến giới thời trang, nhưng nhìn thấy cô ấy mỗi ngày trở về mệt mỏi như vậy, ngã đầu xuống giường liền ngủ, cho nên cũng không đành lòng quấy rầy. Cô rất dễ thỏa mãn, cảm thấy giống như hiện tại rất tốt, cũng học ngoan, minh bạch kim chủ sẽ không đối với chuyện riêng của tiểu tình nhân cảm thấy hứng thú.
Dần dần, cô tựa hồ sờ đến một cái điểm cân bằng, ổn định ở giữa mối quan hệ giữa cô và Giang Ngu...
Chớp mắt đã là thứ sáu.
Buổi sáng sau khi lên lớp xong, Trình Tô Nhiên cùng những sinh viên chuyên ngành tiếng Ý cùng nhau ra xe đang đợi trước cổng trường, đi đến khách sạn Aram.
Khách sạn này cũng xem như là một trong những khách sạn nổi tiếng của Giang Thành, nằm ở bên bờ Đông của sông Tân Giang, cách một con sông có thể nhìn thấy tháp truyền hình đồ sộ ở bên bờ Tây, cửa chính là phố đi bộ trung tâm của thành phố ồn ào náo nhiệt, nơi đây đã từng tổ chứ rất nhiều sự kiện vui chơi giải trí cùng hội nghị quốc tế lớn. Nghe nói một đêm ở phòng tiện nghi nhất nơi đây giá khởi điểm cũng đến tận bốn con số.
Đến khách sạn mới biết được, chiều nay ngoại trừ hội nghị giao lưu ra, còn có một hoạt động lễ kỷ niệm hai mươi năm thành lập của một tạp chí nào đó.
Hiện trường bảo an nghiêm ngặt, trật tự rành mạch, thảm đỏ thật dài phô đến cổng lớn, bởi vì hoạt động còn chưa bắt đầu, bên trong đại sảnh trống rỗng. Trình Tô Nhiên các cô đi theo học tỷ tiến vào phòng họp trên lầu của khách sạn.
Toàn bộ kiến trúc được thiết kế theo kiểu hình hộp, đứng ở hành lang trên lầu có thể nhìn thấy toàn cảnh bên dưới, thảm đỏ, poster, tường ký tên, còn có nhân viên công tác đang bận rộn.
Học tỷ cùng đồng nghiệp mang mọi người đến nhà hàng buffet ăn trưa, này là đều là thức ăn miễn phí, Trình Tô Nhiên bắt lấy cơ hội này cùng nàng hàn huyên vài câu.
"Nếu các em có người muốn hướng bên phiên dịch viên phát triển, hiện tại liền có thể bắt đầu tự khảo nghiệm, chuẩn bị tham gia các loại huấn luyện phiên dịch, bởi vì có chút chuyện yêu cầu vào kinh nghiệm, cùng với chuyện đơn giản học một loại ngoại ngữ không quan hệ với nhau, tỷ như bút ký tiếng Pháp, tốc độ kí tự....."
"Nhất định phải nắm bắt cơ hội năm thứ 3 và năm thức 4 được ra nước ngoài thực tập, nếu có điều kiện có năng lực tốt nhất nên học thạc sĩ, lúc xin việc sẽ có những bất đồng nhất định so với sinh viên chỉ tốt nghiệp chuyên ngành chính quy, nếu như vạn nhất đến lúc đó không muốn đi con đường này nữa, cũng sẽ có con đường khác để cho các em lựa chọn."
"Phiên dịch viên hay giảng viên ngành ngôn ngữ không có cái nào khó hơn cái nài, nếu nói từ kinh nghiệm, phiên dịch viên khó, nhưng nếu nói từ cường độ công việc, thì giảng viên ngành ngôn ngữ khó, lúc mới vào nghề đều sẽ giống như nhau đều phải bắt đầu từ giảng viên ngành ngôn ngữ trước......"
Lần này đi ra ngoài, Trình Tô Nhiên muốn thu thập lấy chút kinh nghiệm, tiếp xúc một số người bất đồng, vì tương lai của bản thân mà tính toán, mắt thấy chỉ còn hai năm nữa đã tốt nghiệp, không thể tránh khỏi việc cảm thấy lo âu.
Cô có tính toán sẽ đi du học.
Nhưng không có tiền, cũng không nắm chắc bản thân có thể bắt được toàn ngạch học bổng. Tiếp tục đọc sách hay là tốt nghiệp đi làm trong một khoảng thời gian ngắn trở thành vấn đề mà cô cần thiết phải nghĩ thật kỹ.
Một bữa cơm vừa ăn vừa nói cũng xong, lại tiếp tục trở về chính sự trước mắt.
Hoạt động kỷ niệm dưới lầu cùng hội nghị giao lưu trên lầu đều có điểm tương đồng với nhau, nhân viên công tác có một bộ phận trùng khớp, trước công tác dưới lầu sau đó là trên lầu. Hoạt động kỷ niệm mời đến rất nhiều những tạp chí nổi tiếng từ lúc ra đời đến nay, sở hữu những trang bìa nổi tiếng nhất, trong đó còn có những minh tinh nghệ sĩ có tên tuổi lớn, mà hội nghị giao lưu có thể nói phần lớn tham dự cũng là những người thuộc ngành nghề tương quan, thí dụ như nhà thiết kế, biên tập tạp chí, nhãn hàng thời trang lớn.
Nhiệm vụ chính ngày hôm nay của Trình Tô Nhiên các cô là tiếp đón khách nước ngoài, đi theo bên cạnh, những người đó chủ yếu đến từ Pháp, Italy cùng Mỹ, có một phận nhỏ có khả năng tự trao đổi bằng tiếng Anh, nhưng cũng có một bộ phận tương đối mất sức trong việc này, để phiên dịch viên đi theo bên người xem như là một loại bảo đảm.
Cách thời gian bắt đầu hội nghị giao lưu vẫn còn sớm, sau khi mọi người cơm nước xong nghỉ ngơi trong chốc lát, ở phạm vi trong hành lang tự do hoạt động.
Hai giờ sau, hoạt động kỷ niệm dưới lầu bắt đầu.
Một cái thảm đỏ thật dài nối đến poster lớn treo giả tường, hai bên chen đầy những thanh dài máy ảnh cùng máy quay phim của truyền thông, tiểu thư lễ nghi bưng khay đứng yên ở một bên, vô cùng long trọng.
Trình Tô Nhiên tò mò mà nhìn xung quanh, ánh mắt dừng nơi lối vào.
Không biết có thể nhìn thấy khuôn mặt nào mà cô quen mắt hay không?
Haizzz.
Vốn dĩ cũng không quen biết được bao nhiêu người, coi như là đang xem náo nhiệt đi.
Mỗi một minh tinh sẽ thay phiên nhau trước sau đi qua thảm đỏ, trên người những nữ nghệ sĩ là kiểu dáng lễ phục khác nhau, nam nghệ sĩ thì mặc tây trang, mỗi người được ánh đèn chiếu đến, đèn flash liên tiếp không ngừng, giống như dày đặc những ngôi sao.
"A a a ca ca nhà tôi!"
"Thật soái thật soái ôi trời ơi tôi chết mất...."
"Không nghĩ tới làm thêm vừa có thể kiếm tiền vừa có thể ở khoảng cách gần nhìn thấy ca ca của tôi, loại phúc lợi này thật sự quá tốt đi ha ha ha ha!"
Một nữ sinh học chuyên ngành tiếng Ý bên cạnh kích động mà kinh hô.
Trình Tô Nhiên phảng phất hiểu được, xem ai cũng không quen biết, nhất thời không có hứng thú, đang muốn xoay người lại, dư quang lơ đãng thoáng nhìn thấy một đạo bóng dáng quen thuộc ở lối vào....
- -------
Editor:
*Thả tim*