Độ ấm trong lòng ngực chợt biến mất, cô gái nhỏ đang chìm đắm bên trong ôn nhu có chút sửng sốt, nhìn thấy sắc mặt lạnh băng của Giang Ngu, phảng phất như đang nhìn thấy một người xa lạ, không khỏi rùng mình một cái, ngậm chặt miệng.
Một lát sau cô mới phản ứng lại, bản thân lại dẫm phải lôi.
"Đây là lần thứ mấy?" Giang Ngu ninh mi, ngón tay thon dài bỗng chốc nắm lấy cằm cô gái nhỏ, không chút cố kỵ mà dùng sức, "Đem những lời tôi nói tai này qua tai kia có phải không? Hay là muốn khiêu chiến nhẫn nại của tôi?"
"Nói chuyện!"
"....."
Cả người Trình Tô Nhiên run lên, bị biểu tình âm lãnh của cô ấy dọa sợ, "Không có, em không có...." Cằm bị niết đến không thể nhúc nhích, không có cách nào lắc đầu.
Một quả lôi đột nhiên không kịp phòng bị mà hướng trong đầu cô nổ tung, đánh sâu vào trong trái tim cô, càng đập càng kịch liệt, thần kinh cô căng thẳng, vành mắt phiếm hồng.
Không khí dần dần đọng lại.
Điền Lâm đang ở đó chơi điện thoại ngẩng đầu lên, nhìn nhìn Trình Tô Nhiên, lại nhìn về phía Giang Ngu, nội tâm than nhẹ.
Chỉ bằng một câu nói kia của Trình Tô Nhiên, nàng liền biết, đây là Giang Ngu dưỡng ra một tiểu tình nhân không hiểu quy củ, hơn nữa, Giang Ngu nói như vậy, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên. Cũng không ngừng đã là lần thứ hai, lần thứ ba.
Nhưng rất kỳ quái, từ lúc nào mà Giang Ngu lại bắt đầu đối với cô gái nhỏ này thập phần đặc thù như vậy, cùng với nhóm tình nhân trước kia hoàn toàn là hai dạng.
Hiện nghị tự mình đưa, lại kiên nhẫn đợi nhiều ngày, an bài tài xế chuyên môn, mua xe mới đón đưa, sau lưng lại chặt chẽ để ý đến những tin đồn nhằm vào Trình Tô Nhiên.....cùng với mấy ngày gần đây nữa. Tất cả những thứ đó còn chưa bao gồm những chuyện nàng không biết.
Nàng cho rằng Giang Ngu khó có được đổi một khẩu vị mới, phá lệ yêu thích cô gái nhỏ này, cho dù loáng thoáng cảm giác được một tia không bình thường, nhưng cũng không nói lên được cái gì, nhưng mà trước mắt-----
Lại giống như cùng với trước kia không giống nhau?
Những cô gái nhỏ đó có đôi khi sẽ không cẩn thận "vượt rào", Giang Ngu chỉ là mặt lạnh, ánh mắt cảnh cáo, đại đa số thời điểm các nàng đều rất hiểu quy củ. Nàng đã rất lâu rồi không nhìn thấy Giang Ngu tức giận như vậy.
Điền Lâm nghĩ không thông, cũng không dám nói cái gì, cúi đầu tiếp tục xem điện thoại.
Một trận trầm mặc quỷ dị.
Trình Tô Nhiên hơn ngẩng cổ, cằm bị ngón tay hữu lực niết đến sinh đau, không khỏi nhăn lại mi, đôi mắt phiếm hồng ngập nước. Cô liều mạng chớp mắt, trong cổ họng phát ra một tiếng nức nở: "Đau...."
Mới nhớ tới lời nói ngày hôm qua của Kỳ Ngôn, chị ấy thoạt nhìn gầy, nhưng sức lực một chút cũng không nhỏ, chỉ mấy ngón tay cũng đủ khiến cô đau đến rớt nước mắt.
Giang Ngu nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, ánh mắt trầm lãnh, hơi thở phập phồng dần dần tăng lên, tựa hồ như đang ẩn nhẫn cái gì đó, nhưng sau đó, cô ấy bực bội ném tay ra quay mặt chuyển hướng cửa sổ.
Trình Tô Nhiên bị ném một cái đầu cũng lệch, nửa người trên theo quán tính nghiêng đến bên cạnh, một bàn tay chống được đệm, cô cúi đầu, nước mắt ngậm đảo quanh hốc mắt rơi xuống.
Cô cắn môi, không dám phát ra thanh âm hít thở, thân mình xê dịch hướng cạnh cửa xe.
Đầu tóc rối tung che khuất khuôn mặt nhỏ, cũng ngăn cách bất luận tầm mắt của kẻ nào thăm dò lại đây----nếu có lời gì muốn nói. Cô sờ sờ khuôn mặt mình, rất nóng, đều là cái nóng của quẫn bách cùng nan kham thiêu cháy, bởi vì còn có người thứ ba cùng người thứ tư ở đây, giống như ở trước mặt mọi người ăn một cái bạt tai.
*Quẫn bách: khốn khổ gấp rút
*Nan kham: Khó lòng chịu đựng nổi (Mình thấy để nguyên văn hay cho nên để luôn)
Cảm giác khuất nhục nổi lên trong lòng, giống như đâm thật sâu vào trong huyết nhục, một chút bén nhọn đau đớn lan tràn khắp người....
Chim hoàng yến không có tôn nghiêm.
Là cô vượt rào.
Không trách chị ấy.
Nước mắt rơi càng nhiều, cô sợ bản thân phát ra thanh âm lại rước lấy lửa giận của Giang Ngu, nhấp chặt môi không dám mở, lặng lẽ dùng mu bàn tay lau nước mắt, thân thể cuộn tròn lại, đầu cơ hồ là chôn ở trong gối.
Giống như một con mèo nhỏ bị vứt bỏ trong một góc.
Xe tiến vào trung tâm thành phố, trên đường có chút đông, đi đi dừng dừng đợi bảy tám cái đèn đỏ, rốt cuộc trời vừa chập tối cũng đến bãi đỗ xe ngầm của khách sạn, vẫn là vị trí cũ.
Trình Tô Nhiên cuộn tròn không nhúc nhích, Điền Lâm duỗi tay vỗ nhẹ cô nhỏ giọng nhắc nhở, lúc này cô mới phản ứng lại, liếc mắt nhìn bóng dáng Giang Ngu một cái, "Chị, em đi về trước...."
Nói xong mở cửa xe ra, giống như chạy trốn xuống xe.
Giang Ngu chậm rãi quay mặt lại, ý bảo Điền Lâm kéo bức màn ra, cô ấy xuyên thấu qua cửa kính thủy tinh nhìn thân ảnh mảnh khảnh của cô gái nhỏ đi xa, tiến vào cánh cửa kia, băng cứng nơi đáy mắt hòa tan đi một ít, dâng lên cảm xúc phức tạp.
Cảm giác tức giận trong lòng đã bình ổn lại, sinh ra ý niệm hối hận, nhưng không biết tại sao lại cảm thấy rất bực bội.
"Giang tổng, bây giờ trở về sao?" Tài xế hỏi.
Suy nghĩ bị đánh gãy, Giang Ngu thu hồi tầm mắt, "Ừm." Cô ấy nhắm mắt lại, đầu dựa vào cửa sổ xe, giờ tay xoa xoa huyệt thái dương giữa chân mày.
Xe khởi động quay đầu chạy đi.
Thời điểm đến tiểu khu, trời cũng đã tối.
Điền Lâm muốn đưa Giang Ngu lên nhà, lại bị cự tuyệt, Giang Ngu chỉ vỗ vỗ bả vai cô, đạm thanh nói: "Em cũng sớm một chút trở về đi, ngày mai không có việc gì, quý trọng một ngày nghỉ cuối cùng."
"Chị Ngu...." Điền Lâm muốn nói lại thôi.
"Ừm?"
"Không có gì."
Giang Ngu trầm mặc một lát, nói: "Tôi sẽ suy xét đến chuyện gặp bác sĩ tâm lý."
"Được."
Hai người đối với nhau nói ngủ ngon, Điền Lâm lên xe, một mình Giang Ngu kéo theo rương hành lí vào thang máy.
Dì giúp việc cùng trợ lí sinh hoạt đều ở nhà, cô ấy đã sớm thông báo sẽ trở về, lúc này dì đang chuẩn bị bữa tối. Tuy rằng bình thường đều là ba người ở, nhưng bởi vì diện tích quá lớn, lại thêm phong cách thiết kế tối giản sắc lạnh, căn hộ trông có vẻ trống trải thanh lãnh.
Thật giống như từ một cái khách sạn này đi đến một cái khách sạn khác.
"Giang tổng, lễ phục đã được đưa đến," Tiểu Chu ở cửa nghênh đón, tiếp nhận rương hành lí từ trong tay cô ấy, một bên nói một bên cầm lấy một cái khăn lông, ngồi xổm xuống lau bánh xe.
"Đưa đến từ hôm trước, tôi sợ bẩn nên vẫn chưa lấy ra, đặt ở trong phòng quần áo tủ thứ hai bên trái.
Giang Ngu cúi đầu đổi giày, ừ một tiếng, nói: "Để rương ở đây đi, giúp tôi xả một chút nước tắm."
Thanh âm của cô ấy có chút mệt mỏi, mặt mày lại không giấu được vẻ mỏi mệt, nói xong liền giống như một cái u linh lê dép lê đi vào nhà. Phòng ngủ chính hướng nam, căn hộ có ba phòng, phòng bên ngoài nhất là phòng để quần áo.
Phòng để quần áo này chủ yếu dùng để đặt quần áo ngày thường cô ấy hay mặc, phần lớn là kiểu dáng tương đối kinh điển, một năm bốn mua đa số trường hợp đều có thể mặc. Trên khung cửa treo một biển màu trắng bạch kim, khắc mấy chữ cái to: Tủ quần áo bao con nhộng của Khả Khả.
- ---- có nghĩa là tủ quần áo này ít nhất đã dùng được mười mấy năm.
Lễ phục được đặt trong hộp giấy màu trắng, vừa to vừa dày nặng, tầng tầng bao vây, là một thiết kế mới nhất của nhà Mỗ Lam Huyết. Tuần sau cô ấy phải tham gia buổi tiệc kỷ niệm hai mươi năm thành lập của, có phân đoạn đi thảm đỏ, vì thế hỏi bên phía nhãn hàng mượn lễ phục này.
Giang Ngu thuần thục mở ra đóng gói, đem lễ phục lấy ra thay, đứng ở trước gương xoay chuyển.
Khe rãnh chữ V sâu cơ hồ đến rốn, nửa thân trên chất liệu sa y đen nhánh, nửa thân dưới được ghép nối với sắc váy trắng tinh, phần eo được thiết kế trống, câu ra hình cung đúng chỗ, ưu nhã lại gợi cảm.
Rất thích hợp.
Cô ấy nhìn chính mình trong gương, suy nghĩ một chút về kiểu tóc và phụ kiện phối cùng.
"Giang tổng, nước đã xả xong, hiện tại ngài cần dùng chưa ạ?"
"Ừm."
Giang Ngu cởi ra lễ phục, một lần nữa thu thập thật tốt, thong dong tiến vào phòng tắm.
Bồn tắm hình tròn được đặt cạnh cửa sổ, bên ngoài là đèn đuốc sáng trưng hai bên bờ sống Tân Giang, cô ấy đè đè lên cái nút trên tường cạnh cửa, nháy mắt cửa kính trong suốt biến thành một bức tranh phong cảnh, trời xanh biển xanh, bóng cây ngọn dừa, trong nhà cùng bên ngoài nhìn thấy không giống nhau.
Quần áo đều vứt trên mặt đất.
Giang Ngu kéo ra ngăn kéo nhỏ bên cạnh, lấy ra một cái hộp màu trắng, cầm lấy một món đồ chơi hình bầu dục dài nắm trong lòng bàn tay, rồi sau đó bước vào bồn tắm, ngồi xuống.
Nước ấm ôn nhu bao lấy mọi lỗ chân lông, một lát liền mang đi mệt mỏi toàn thân.
Cô ấy nhắm mắt lại.
Hơi nước mờ mịt hấp lên, gương mặt cũng dần dần nóng lên, chỉ nghe thấy âm thanh ong ong rất nhỏ truyền từ trong nước, quấy đến một cái lốc xoáy nhỏ, cả người cô ấy phảng phất giống như chìm vào sâu bên trong lốc xoáy, phập phồng.
Trong nháy mắt kia, trong đầu hiện lên khuôn mặt của bạn nhỏ, dừng lại vài giây, rất nhanh lại bị gạt đi.
Chỉ có bản thân mới có thể mang đến cho bản thân vui sướиɠ cùng an tâm.
.....
Ngâm tắm một hồi lâu, rõ ràng là vì muốn giải tỏa, ngâm xong lại giống như càng mệt mỏi hơn. Giang Ngu ăn qua bữa tối đơn giản, sớm trở về phòng.
Phòng ngủ chính rất lớn, trên thảm, trên cửa sổ, trên sô pha, còn có chiếc giường lớn hai mét, đều chất đầy đủ loại kiểu dáng gấu bông, lớn có con cao bằng nửa người, nhỏ có con chỉ lớn bằng bàn tay, nhiều nhất chính là thỏ bông.
Thỏ xám, thỏ trắng, thỏ tai cụp, thỏ tai dựng, thỏ ăn củ cải, thỏ mang kẹp tóc.
Bởi vì cô ấy tuổi thỏ.
Thỏ bông chiếm cứ hơn phân nửa giường, chỉ có một khối địa phương nhỏ có thể cho người nằm. Giang Ngu đem bản thân ném lên giường, bị một đám thỏ bao vây.
Một trận tiếng chuông đem cô ấy gọi dậy.
Là điện thoại của Bùi Sơ Đồng.
"Mới vừa về nhà, điện thoại của cậu liền tới rồi, có phải cùng tôi có tâm linh tương thong hay không a?" Giang Ngu cười trêu chọc, một bên nói chuyện một bên bò ngồi dậy, tùy tay vớt lấy một con thỏ bông ôm vào trong ngực.
Bên kia truyền đến tiếng cười trong trẻo của đại tiểu thư: "Đúng vậy, tôi cảm nhận được Giang Khả Khả hiện tại đang muốn tôi."
"Là là là, nhớ cậu, có chuyện muốn hỏi cậu."
"Chương trình tống nghệ kia cậu đã suy nghĩ tham gia chưa?"
Giang Ngu thiếu chút nữa đã quên chuyện này, nhưng mấy ngày nay cũng đã nghiêm túc suy xét qua, nghĩ nghĩ, do dự hỏi: "Còn có những khách quý nào?"
Bùi Sơ Đồng báo vài cái tên, đều là những người nổi tiếng bên trong giới giải trí, lão lưu lượng chiếm hơn phân nửa.
Giang Ngu nghe có chút đau đầu, tầm mắt lơ đãng dừng lại trên bàn trang điểm phía đối diện, bên cạnh gương bày một cái ly bằng gỗ, cô ấy ngẩn ngươi, mới nhớ ra, là đặc sản mà bạn nhỏ mang từ quê nhà lên.
Một bộ ba cái, một cái cô ấy đặt ở bàn trang điểm trong phòng ngủ, một cái đặt ở quầy trưng bày trong phòng khách, một cái đặt ở trên bàn ở văn phòng.
Cô ấy còn rất thích.
Quê nhà, Lăng Châu....
Giang Ngu mặc niệm một lần cái tên này, lâm vào hoảng hốt, trong điện thoại Bùi Sơ Đồng gọi vài tiếng, cô ấy phục hồi tinh thần lại, nói: "Được rồi, tôi tham gia."
"Nói như vậy xem như quyết định rồi, chờ khoảng hai ngày nữa tôi đóng máy sẽ đi tìm cậu."
"Ừm."
Cúp điện thoại, Giang Ngu nắm lấy điện thoại xuất thần, mở Wechat đăng nhập tài khoản, thêm mật khẩu xong, một chút động tĩnh cũng không có.
*Cho bạn nào thắc mắc tại sao phải đăng nhập lại thì Giang Ngu có hai tài khoản Wechat, tài khoản phụ kết bạn với Trình Tô Nhiên.
Bạn nhỏ không có gửi cho cô ấy bất luận tin nhắn gì.
Trước kia ít nhất sẽ gửi một câu "Ngủ ngon".
Nhưng hiện tại mới 8 giờ.
Giang Ngu nhìn chằm chằm màn hình, trước mắt bỗng dưng hiện lên thân ảnh mảnh khảnh của cô gái nhỏ, lơ đãng click mở bàn phím, muốn gửi chút gì đó, nhưng lại không có lời nào để nói.
Cô ấy có thể nói cái gì?
Đốc thúc ngủ sớm? Hiện tại thời gian còn sớm. Để bạn nhỏ lại đây? Cô ấy sẽ không mang tình nhân về nhà. Hoặc là....
Xin lỗi?
Không có khả năng.
Cô ấy là kim chủ.
- ---------
Editor:
*Thả tim*