*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bài đăng còn chưa được gỡ xuống cô gái nhỏ đã bị hống đến tâm hoa nộ phóng, trên khuôn mặt nhỏ tràn ngập ý cười ngượng ngùng, hai má lúm đồng tiền nhỏ giống như một ngọn đèn hoa đăng xinh đẹp.
"Em cũng thích chị." Hai tròng mắt của cô tỏa sáng.
Giang Ngu đạm đạm cười, không dấu vết mà tránh đi ánh mắt cô gái nhỏ, một bên dùng đầu ngón tay nhẹ xoa cằm nhỏ, một bên lại nói sang chuyện khác: "Mấy ngày nay em có quan sát các bạn học không? Có đối tượng hoài nghi nào hay không?"
"Có." Trình Tô Nhiên thu liễm ý cười, nghiêm túc lên, "Em cảm thấy bạn cùng phòng hiềm nghi lớn nhất, nhưng lại không có bằng chứng."
Cô tưởng rằng Giang Ngu sẽ cùng cô thảo luận, thậm chí ở trong đầu đã tổ chức một phen ngôn ngữ, cố gắng muốn đem kết quả phân tích của bản thân biểu đạt thật rõ ràng. Nhưng Giang Ngu chỉ rũ mắt, trầm mặc không nói.
Chẳng lẽ là đang đợi cô nói tiếp hay sao?
"Em....." Trình Tô Nhiên mới vừa phun ra một chữ, Giang Ngu liền đánh gãy lời cô:
"Việc này chính em hãy xử lí đi."
"?"
"Việc quan trọng bây giờ là bình ổn lại sự việc, không cho chuyện này tiếp tục lên men, em cùng bạn cùng phòng có vấn đề, cũng là việc của em." Giang Ngu nâng mắt, khóe miệng ngậm một mạt cười lười biếng, ngón tay không chút để ý mà câu lấy tóc của cô gái nhỏ.
Cần suy xét cho bản thân mình, có thể làm cho sự tình còn ở trong phạm vi khống chế được thì dứt khoát lưu loát mà giải quyết là tốt nhất. Đến nỗi người ở phía sau màn là ai, bạn nhỏ cùng bạn cùng phòng có mâu thuẫn gì, cô ấy một chút cũng không cảm thấy hứng thú.
Cô ấy rất bận.
Trình Tô Nhiên dại ra trong chốc lát, môi giật giật, sau một lúc lâu mới thốt ra hai chữ: "Nga, được."
Tâm bởi vì nhục chí mà giống quả bóng cao su xẹp xuống, đóa hoa xinh đẹp đang nở rộ bỗng phút chốc khô héo đi.
Có một chút mất mát.
Nhưng ít ra chị ấy nguyện ý giúp cô, không bởi vì ngại phiền phức mà một chân đá văng cô ra ngoài, cô cũng không phải một mình đối mặt với cuồng phong sóng lớn. Như vậy là đủ rồi, cô không thể làm phiền chị ấy nhiều hơn nữa.
Một trận hô hấp ấm áp dừng ở trên môi cô.
Trình Tô Nhiên nhắm mắt đón lấy hùa theo, cô còn chưa đủ thuần thục nhưng cũng không còn trúc trắc giống như vài lần trước đây, hai tay cô ôm lấy cổ Giang Ngu, tim đập ngày càng nhanh hơn.
Ngay ở giây phút cô nghĩ rằng bản thân sẽ chủ động Giang Ngu lại buông cô ra.
"Chị?" Cô mơ hồ trợn mắt.
Giang Ngu nhìn cô, trong đôi mắt đen sâu thẳm có ngọn lửa rừng cháy lên, tựa hồ như đang nhẫn nại cái gì đó. Cô ấy vỗ vỗ khuôn mặt cô gái nhỏ, đạm thanh nói: "Buổi sáng ngày mai Điền lâm sẽ gọi điện thoại cho em, cụ thể phối hợp như thế nào các em ở trong điện thoại trao đổi với nhau. Tôi còn có việc phải đi trước, nghỉ ngơi sớm một chút."
Nói xong đẩy Trình Tô Nhiên ra, động tác có chút gấp.
Còn không đợi cô kịp mở miệng đã biến mất ở ngoài cửa.
Ngày hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng, Trình Tô Nhiên nhận được điện thoại của Điền Lâm.
Hai người ước định thời gian cụ thể gặp mặt, làm như thế nào, nói như thế nào.... Điền Lâm thậm chí còn chuẩn bị sẵn kịch bản, giống tập luyện đem "cốt truyện" chải vuốt một lần. Nhưng rốt cuộc cả hai không có nhiều quen biết, Điền Lâm nhiều năm đi theo bên người Giang Ngu tạo thành thói quen cẩn thận, cho nên sẽ hỏi cô nhiều hơn một ít vấn đề.
"Tình huống gia đình cô như thế nào? Ở nhà thì quan hệ với ba hay mẹ tốt hơn?"
Hỏi đến đây, Trình Tô Nhiên trầm mặc.
"Trình tiểu thư?" Điền Lâm gọi cô.
Cô nắm chặt cái muỗng, động tác giống như máy móc một chút lại một chút khuấy cháo trong chén, thanh âm rất nhỏ nói: "Em không có ba mẹ, vẫn luôn ở tại nhà của cô cô."
Lúc này đến phiên Điền Lâm trầm mặc.
Nhưng cũng không lâu lắm, Điền lâm liền nói sang đề tài khác, không biết có phải là ảo giác hay không, thanh âm của nàng so với vừa rồi nhẹ nhàng hơn, ngữ khí cũng không còn máy móc giống như trước.
Cuối cùng nói đến căn hộ ở phụ cận khách sạn, Trình Tô Nhiên mới lấy lại tinh thần, "Căn hộ gì ạ?"
"Là sau khi bà chủ cùng cô nói về hợp đồng liền ở phía sau phụ cận khách sạn thuê một căn hộ bình thường hai phòng ở, nói là phòng hoạn chưa xảy ra, hiện tại xác thực là rất có tác dụng."
Thì ra, chị ấy đều đã nghĩ kỹ rồi sao?
Tài xế nữ bình thản ổn trọng, xe hơi không chút thu hút ánh nhìn, căn hộ gần khách sạn..... Chu đáo, tinh tế, thỏa đáng, nơi đi chốn ở đều vì cô mà suy xét.
Có lẽ ba mẹ thân sinh bất quá cũng là như thế đi.
Trình Tô Nhiên nhẹ nhàng ứng thanh, đáy mắt lại có hơi nước ập lên.
Khóa học buổi sáng kết thúc.
Không cùng chuyên ngành không cùng ban, buổi chiều có chút khóa học không có sinh viên, ăn xong cơm trưa liền có thể nghỉ nhưng ban của Trình Tô Nhiên buổi chiều có một tiết đọc thêm, phải di chuyển liên tục bốn địa điểm.
Dựa theo kế hoạch, giữa trưa cô phải trở về ký túc xá một chuyến, thu thập đơn giản một số đồ vật.
Giữa trưa sau khi cơm nước xong, Trình Tô Nhiên từ trong nhà ăn đi ra, không nhịn được dụ hoặc mà mua một ly trà sữa sáu tệ, cảm giác tội lỗi cùng sung sướиɠ đan xen trong tâm tình khi vừa đi vừa uống, dọc theo đường đi có thể tùy ý mà nhìn thấy một số sinh viên đang lôi kéo rương hành lí của mình.
Có một chiếc xe tư gia biển số địa phương chạy vào dừng lại dưới lầu ký túc xá nữ.
Một cô gái trang điểm có chút hoa hòe lộng lẫy đang lôi kéo rương hành lí từ cửa đi ra, giương mắt nhìn xung quanh, vui vẻ mà chạy về hướng chiếc xe kia, lúc này, cửa xe ở ghế điều khiển mở ra, một người phụ nữ trung niên mặc bộ đồ của ngành nghiên cứu bước xuống, hướng về phía cô gái vẫy tay.
"Mẹ-----"
"Hành lí có nặng không? Đều xếp hết quần áo vào trong rồi à?"
"Chỉ vài món thôi, con đều đã giặt sạch để lại trường học, ai, buổi tối chúng ta còn muốn đi đến nhà hàng kia ăn cá nướng mà đúng không? Lần trước ăn con còn chưa có đã thèm đâu."
"Đúng là con mèo ham ăn."
......
Trình Tô Nhiên không biết từ khi nào dừng lại bước chân, lắng nghe các nàng đối thoại, nhìn các nàng lên xe, trong mắt cô toát lên thần sắc hâm mộ.
Thẳng đến lúc chiếc xe rời đi cô mới lấy lại được tinh thần, đem cái ly không trong tay ném vào thùng rác.
Lên lầu, đẩy ra cánh cửa ký túc xá khép hờ.
Bên trong không có một bóng ngươi.
Dựa vào cạnh cửa trên bàn có đặt một chiếc điện thoại, màn hình vẫn còn đang sáng, Trình Tô Nhiên sửng sốt, nhìn xung quanh hướng về ban công. Cửa phòng vệ sinh vừa lúc phát ra âm thanh khóa cửa, có người vừa mới đi vào.
Đó là giường ngủ của Lý Mỹ Linh.
Hai ngày nay cô vẫn luôn suy nghĩ đến cùng thì lầu chủ là ai, phân tích tới phân tích lui, ngay từ đầu đã đem phạm vi thu hẹp ở bạn học cùng lớp, nhưng mà bình thường cô độc lai độc vãng, đa phần bạn học đều hiểu về tình huống cụ thể của cô.
Mới đầu cô hoài nghi Đinh Viện, là người ở địa phương lại nghỉ hè ở Giang Thành, cho nên mới có khả năng nhìn thấy cô đến hộp đêm. Nhưng các cô lại không có thù oán gì, không đủ động cơ để làm như vậy.
Nhưng thật ra Lý Mỹ Linh thì lại khác, không chỉ từng cùng cô có mâu thuẫn còn tương đối hiểu biết cô.
Hiện tại chỉ cần nhìn xem di động là có thể kiểm chứng được suy nghĩ của cô là đúng hay sai.......
Phòng vệ sinh truyền đến âm thanh xả nước, đầu óc Trình Tô Nhiên ong lên một tiếng, trong phút chốc không kịp suy nghĩ cầm lấy điện thoại lặng lẽ chuồn ra khỏi phòng.
Cô tránh đi tầm mắt người khác, đi thang máy đến tầng thứ ba đến chỗ ngoặc, xoay người hướng về phía cửa sổ, nâng lên điện thoại của Lý Mỹ Linh xem, là giao diện Weibo.
Cô ấn mở trở về giao diện chính, đầu ngón tay lướt trên màn hình, qua một trang lại qua tiếp một trang cuối cùng cũng tìm được phần mềm Tieba.
Trái tim bên trong l*иg ngực kịch liệt nhảy lên, phảng phất giống như giây tiếp theo có thể bay ra khỏi cổ họng.
Click mở Tieba vào trang chủ cá nhân-----
Id là "Ngươi lập tức đến đây a", thời gian đăng ký là 5 năm, quan tâm theo dõi một ít minh tinh trên Tieba.
Thần kinh Trình Tô Nhiên buông lỏng, có chút nhục chí nhưng cũng không từ bỏ ý định, cô đã từng xem qua thông tin của lầu chủ, đó là tài khoản mới chỉ đăng ký nửa năm, mà này rõ ràng là đã đăng ký lâu năm.
Cô ôm tâm thái muốn xem rõ tiếp tục ấn vào "Tài khoản quản lí".
Tép riu!
Nằm ở phía dưới tài khoản chính!
Quả nhiên là cô ta.....
Trình Tô Nhiên hít sâu một hơi, lại không cảm giác được bản thân có bao nhiêu phẫn nổ, giống như hết thảy những điều này đều ở trong dự kiến của cô, chỉ là sớm muộn gì cũng biết mà thôi---- đến từ sự trả thù của Lý Mỹ Linh.
Trước mắt giống như một bộ phim điện ảnh được chiếu lại, từng hình ảnh lướt qua.
Cô ghê tởm.
Dừng lại một lúc lâu, Trình Tô Nhiên ổn định tâm tình, cầm lấy điện thoại bản thân mở ra camera, hướng về phía giao diện chụp một tấm, sau đó lại chuyển thành chế độ quay phim, một bên thao tác mở ra Tieba của Lý Mỹ Linh, một bên ghi hình, lấy được bằng chứng chứng minh "Tép riu" là Lý Mỹ Linh.
Tiếp theo cô lại mở lên lịch sử trò chuyện trong biểu tượng chim cánh cụt của Lý Mỹ Minh.
Trong đó có ghi chép lịch sử hội thoại của nhóm làm việc, ghi chép biểu hiện rằng nghỉ hè Lý Mỹ Linh không có về nhà mà là ở phía đông Giang thành làm công cho một xưởng điện tử,
Quả nhiên.
Cô lau đi mồ hôi mỏng trên trán, chụp lại lịch sử trò chuyện, lại đem điện thoại của Lý Mỹ Linh trở về giao diện Weibo, khóa lại màn hình cất vào trong túi, giống như không có việc gì mà xoay người lên lầu.
Trở lại phòng ký túc xá, Lý Mỹ Linh đang lục tung các thứ lên tìm đồ vật, thấy cô tiến vào, chỉ liếc mắt một cái lại tiếp tục vùi đầu vào trong tủ quần áo.
Trình Tô Nhiên bình tĩnh mà đi đến trước bàn của mình, buông túi xách xuống, giả vờ sửa sang lại đồ vật, nhân lúc cửa tủ quần áo mở ra che mắt cô ta, nhanh chóng đem điện thoại nhét vào khe hở của hai chiếc giường.
Hiện tại còn chưa phải là thời điểm ngả bài.
Cửa ký túc xá lại mở ra, Đinh Viện vừa đi vừa hát từ bên ngoài tiến vào.
"Mỹ Linh, cậu hiện tại liền về nhà sao?" Nàng thấy Lý mỹ Linh đang lục ngăn tủ, tưởng rằng là đang thu thập hành lí.
"Không....." Lý Mỹ Linh ngẩng đầu, "Điện thoại của tôi không tìm thấy, rõ ràng mới vừa rồi còn để trên bàn. À, đúng lúc, cậu cho tôi mượn điện thoại gọi thử xem."
Đinh Viện móc điện thoại ra mở khóa đưa cho cô ta.
Điện thoại gọi đi không bao lâu, phía giường truyền ra tiếng chuông. Cô ta theo âm thanh mà đi tìm, khom người từ trong khe hở lấy ra điện thoại bản thân, "Như thế nào lại rớt ở nơi này....."
Cúp điện thoại đưa lại cho Đinh Viện, phủi phủi lớp bụi dính trên điện thoại, trên mặt đầy vẻ hoài nghi.
"Vừa rồi có người tiến vào sao?"
"Tôi a." Đinh Viện chớp chớp mắt, "À, tôi tới để thu thập sách vở."
"Tôi là nói người đến trước cậu....." Lý Mỹ Linh nói nói nhìn về phía Trình Tô Nhiên, tầm mắt dừng lại ở trên người cô trong chốc lát, không thể nhìn ra được cái gì, lại chịu đựng hoài nghi mà thu hồi ánh mắt.
Đinh Viện không rõ nguyên do, "Hả?"
"Không có việc gì."
Trình Tô Nhiên lưng đối với các nàng, không nhanh không chậm mà sửa sang lại đồ đạc, giả vờ không cảm nhận được ánh mắt kia, đúng lúc này, Điền Lâm gọi điện thoại đến.
"Alo? Dì nhỏ....."
"Con đang thu thập, buổi chiều còn có một tiết."
"Vâng, đến lúc đó người cứ trực tiếp lên phòng ký túc xá, đi khoảng mấy phòng, 732."
Cô bình tĩnh tự nhiên mà trả lời vài tiếng, cúp điện thoại, âm thầm thở ra một hơi, tiếp tục thu thập đồ đạc. Sửa sang xong rồi, cô lại bò lên trên giường đệm mở ra vỏ chăn.
"Oa, Nhiên Nhiên, cậu rốt cuộc cũng về nhà?" Đinh Viện cầm sách ở trong tay, ngửa đầu nhìn Trình Tô nhiên.
Ngay cả người không thường trở về ký túc xá như nàng cũng đều biết Trình Tô Nhiên ngày nghỉ cũng không trở về nhà.
Nhưng nguyên nhận cụ thể là như thế nào thì lại không rõ ràng.
Trình Tô Nhiên ngẩn ra mất một lúc lâu mới phản ứng lại, cười nhạt lắc đầu: "Không phải, dì nhỏ của tôi lại đây giúp tôi đổi chăn."
"À-----" Ngón trỏ Đinh Viện điểm trên môi của mình, nghi hoặc mà nhăn lại mi, "Nhà của cậu không phải ở Lăng Châu sao? Hình như là rất xa."
"Đúng vậy, là Lăng Châu, nhưng dì nhỏ của tôi năm nay được điều đến Giang Thành công tác, tôi đang ở tại chỗ đó của dì, mấy ngày nghỉ này đem chăn dọn dẹp mang đi phơi một chút," Trình Tô Nhiên mặt không đỏ tim không đập mà nói dối.
Đinh Viện chớp chớp mắt, bừng tỉnh đại ngộ: "Tôi còn cho rằng dì nhỏ của cậu từ Lăng Châu bay đến đây lại bay trở về chứ..... Thôi rồi, tôi học hành đến choáng váng đầu óc, thật ngại quá."
Bộ dáng biểu tình "Tôi rất ngốc cậu đừng để ý tôi" trông rất buồn cười.
Trình Tô Nhiên bị nàng chọc cười.
Bốn giờ mười phút, Điền Lâm lái xe đến bên ngoài đại học Ngoại ngữ Giang Thành, ở chỗ bảo vệ cổng đăng ký, thuận lợi tiến vào sân trường, ngừng lại dưới lầu ký túc xá nữ.
Cách thời gian tan học còn mười phút.
Trước khi đến đây, Điền Lâm dựa theo dặn dò của Giang Ngu mà thay đổi một thân áo váy "one piece", tóc hơi xoăn được thả buông xuống, rất có hương vị nữ cường nhân có sự nghiệp thành công.
Hiện tại nàng chính là dì nhỏ của nữ sinh viên hai mươi tuổi.
*Đây là hình ảnh kiểu áo váy one piece:Không lâu sau, sinh viện lục tục đi về phía bên này. Điền Lâm xuống xe, dựa nghiêng ở cạnh cửa cúi đầu nhìn đồng hồ, lại ngẩng đầu, hào phóng mà nghênh đón ánh mắt đánh giá của người khác.
Thân hình nàng cũng được tính là cao gầy, kết hợp với áo váy màu trắng gạo được thiết kế tinh xảo tạo nên cảm giác vô cùng thanh nhã, khí chất trên người do có mấy năm làm việc trong giới thời trang mưa dầm thấm đất tạo nên một cổ cao cấp hơn người, chỉ đứng ở nơi đó cũng đủ hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Trình Tô Nhiên ở xa xa đã nhìn thấy nàng.
"Dì nhỏ-----"
Đến gần, vui vẻ mà chạy chậm tiến lại, hai má lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào mà hãm xuống, "Dì chờ có lâu không?"
Điền Lâm lộ ra vẻ mặt người mẹ già ôn nhu hòa ái tươi cười: "Không có, chỉ mới mấy phút." Vừa nói thuận tay mở ra cửa xe phía sau, xách ra một cái túi tơ tằm, "Đi thôi, lên trên." Đóng lại cửa xe, tay ôm lấy bả vai cô gái nhỏ.
"Vâng vâng."
Trình Tô Nhiên theo bản năng muốn tiếp nhận túi, rất nhanh lại phản ứng lại, ngoan ngoãn rũ tay.
Hai người ở trước mặt không biết bao nhiêu người tiến vào ký túc xá.
Thang máy đông đúc, một bên sinh viên muốn trở về nhà, một bên là sinh viên địa phương muốn ra ngoài chơi, từ trên xuống dưới, mỗi tầng đều phải dừng lại hồi lâu, tầng nào cũng rất náo nhiệt.
Trình Tô Nhiên tự nhiên như thường mà dựa vào bả vai Điền Lâm, hai người một đường trò chuyện cho đến khi đến cửa phòng ký túc xá.
Nữ sinh cùng lớp ở kế bên cũng đi theo phía sau các nàng.
Trình Tô Nhiên lấy ra chìa khóa mở cửa, mang Điền Lâm đi vào, phòng ký túc xá lúc này không có ai, cô chỉ chỉ vào bàn của mình nói: "Để ở đây đi, chị ngồi trước đã."
"Điều kiện ký túc xác của các cô cũng không tồi." Điền Lâm nhìn quanh bốn phía, một bên gật đầu một bên phát biểu đánh giá, cực kỳ giống ba mẹ lần đầu đến tham quan ký túc xá của con trẻ.
Vừa dứt lời, cánh cửa phòng khép hờ bị đẩy ra.
Lý Mỹ Linh cùng Đinh Viện ôm sách một trước một sau tiến vào.
Bốn người mặt đối mặt.
Đinh Viện là người phản ứng đầu tiên, nhiệt tình mà chào hỏi: "Chào dì."
"Chào dì......" Lý Mỹ Linh không quá tự nhiên.
Điền Lâm hào phóng gật đầu, hướng các nàng cười: "Là bạn cùng phòng của Nhiên Nhiên sao? Xin chào."
Nhiên Nhiên------
Nghe thấy nhũ danh tùy ý được gọi ra, Tâm Trình Tô Nhiên mạc danh run rẩy, tầm mắt chạm đến ánh mắt ôn hòa ý cười của Điền Lâm, trong nhất thời không phân rõ được là kỹ thuật diễn xuất của nàng quá tốt hay là do bản thân nghĩ nhiều.
Cô cởi giày leo thang lên trên giường.
Thay thế khăn trải giường vỏ chăn mang cất vào trong túi, Trình Tô Nhiên ở phía trên trải giường chiếu, Điền Lâm ở dưới tiếp nhận, không nói gì nhiều nhưng phối hợp thật sự ăn ý, chỉ mất vài phút đã đổi xong.
"Quần áo mùa hè chắc sẽ không mặc đi? Đều mang về giặt sạch rồi lại mang tới."
"Vâng vâng."
"Lát nữa tiện đường ghé ngang siêu thị, lần trước không phải con nói muốn ăn sườn dê sao? Chúng ta mua về tự mình làm."
"Ngô, hiện tại nghe thấy con liền thấy đói bụng." Trình Tô Nhiên tựa như làm nũng hướng về phía Điền Lâm mà cười.
Điền Lâm duỗi tay chọc vào trán cô, "Mèo nhỏ ham ăn."
Ánh sáng trong đôi mắt lại chỉ đạm nhạt.
Mặt trời dần dần ngã về phía tây, ánh sáng chiều tà nhiễm hồng không trung.
Bên dưới ký túc xá đã đậu rất nhiều những chiếc xe tư gia, Trình Tô Nhiên cùng Điền Lâm sóng vai đi ra khỏi cửa lầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc xe màu trắng không thu hút ánh nhìn kia, trong nháy mắt cô lại cảm thấy nó hết sức thân thuộc.
Giống như cô thật sự có ba mẹ đến đón, Trình Tô Nhiên kéo ra cửa ghế phụ, ngồi vào trong, Điền Lâm theo sau cũng lên xe, chậm rãi khởi động, đón lấy ráng màu rời khỏi sân trường.
Trong dĩ vãng mỗi khi đến dịp nghỉ lễ, cô sẽ đặc biệt hâm mộ những bạn học có gia đình đến đón, cũng đặc biệt muốn cảm thụ loại cảm giác đó.... Chưa tan học liền gấp không chờ nổi tâm tình nhảy nhó mà chạy trở về. Cô sẽ đứng ở cửa sổ trên lầu, xem một chiếc xe lui tới lại một chiếc xe rời đi, xem người khác lôi kéo rương hành lí dần dần đi xa.
Có đôi khi lại không thể lí giải được, về nhà thật sự có thể khiến con người ta vui vẻ đến như vậy sao?
Nhưng hôm nay tựa hồ như cô đã có thể cảm nhận được loại cảm xúc này.
Cho dù chỉ là diễn kịch, cho dù không phải là chân chính về nhà, cũng mạc danh khiến cô trở nên vui vẻ. Chính vì vậy mà một chút tham luyến nơi đáy lòng lại lan tràn ra.
Được thể nghiệm cảm giác như vậy một lần cũng không tồi.
Cô nghĩ như thế.
"Trợ lí Điền...." Trình Tô Nhiên nhìn về phía nữ nhân đang ngồi ở vị trí điều khiển.
"Ừm."
"Cảm ơn chị."
"Không cần khách khí, tôi chỉ là đang làm tốt việc mà bà chủ giao cho."
Trình Tô Nhiên cười khổ.
Không sai.......
Cô bất quá chỉ là chim hoàng yến, ở trong mắt trợ lí Điền là loại người không có tôn nghiêm, là loại người đáng khinh thường, hết thảy đều chỉ vì giữ gìn lợi ích của kim chủ. Cô đột nhiên cảm thấy bản thân làm nên chuyện đáng chê cười, chật vật đến cực điểm.
Ở ngay giao lộ đèn đỏ, xe dừng lại.
Điền Lâm quay đầu, thấy cô gái nhỏ thấp mặt, biểu tình uể oải, phảng phất giống như nhìn thấu tâm tư cô, "Trình tiểu thư, cô không có làm sai."
"?"
"Mọi chuyện đều là ngươi tình ta nguyện, lợi và hại lớn hơn đúng sai. Không cần phải tự mình thiết lập cho bản thân điểm của đạo đức quá cao."
Nói xong cho cô một nụ cười trấn an.
Không bao lâu, đèn xanh sáng lên, Điền Lâm thu hồi ánh mắt tiếp tục lái xe.
Trình Tô Nhiên cái hiểu cái không, hồi lâu sau đột nhiên phát hiện dư vị còn sót lại, đây là đang nói cho cô biết, không có bởi vì cô được "bao dưỡng" mà khinh thường cô, cho nên cũng không cần bởi vì vậy mà tự xem nhẹ bản thân mình.
Một trận tiếng chuông điện thoại vang lên đánh gãy suy nghĩ của cô.
Điền Lâm lấy ra một cái tai nghe bluetooth mang lên, ấn lên nút nào đó trên tay lái, "Chị Ngu."
Là điện thoại của chị ấy!
Trình Tô Nhiên ngừng lại hô hấp.
"Ừm. Rất thuận lợi. Đang trên đường trở về." Nàng đơn giản mà trả lời, bỗng nhiên liếc mắt về phía ghế phụ bên phải, "Nàng còn tốt, cảm xúc ổn định."
"Muốn nàng nghe điện thoại không?"
Ít ỏi mấy câu nói, nghe nghe, Trình Tô Nhiên nhịn không được lại suy đoán, chị ấy có phải đang quan tâm cô không? Không đợi cô nghĩ nhiều, một cái tai nghe bluetooth được đưa tới:
"Điện thoại của bà chủ."
Cô gấp không chờ nổi mà mang tai nghe lên, lại không biết nói cái gì, mở miệng thanh âm yếu ớt: "Chị------"
"Ngoan, trở về thì ăn tối thật tốt, tắm một cái cho thoải mái dễ chịu, cái gì cũng đều không cần nghĩ đến." Tai nghe truyền đến thanh âm ôn nhu của Giang Ngu, đại khái có lẽ trong nháy mắt khi Trình Tô Nhiên mở miệng liền nhìn ra được cảm xúc của cô.
Trình Tô Nhiên cắn chặt môi, mũi hơi hơi phiếm toan.
"Bạn nhỏ?"
"......Được."
"Bên này tôi còn có việc, đêm nay sẽ không qua, em nhớ đi ngủ sớm một chút."
"Vâng."
Sau đó cuộc gọi bị ngắt.
Trình Tô Nhiên không khỏi luyến tiếc mà tháo tai nghe xuống, đem nó đặt ở trong lòng bàn tay, cô phảng phất giống như ăn vào một loại trái cây, nói không nên lời là tư vị gì, lại ở bên trong chậm rãi mọc rễ nảy mần.....
- -------------
Editor:
*ba chấm*