"Tôi không muốn biết anh ấy nói gì với ông. Trong điện thoại ông nói muốn tìm tôi là để nói chuyện giải ước, vị này là luật sư của tôi, họ Hà, ông ấy sẽ toàn quyền thay tôi xử lý chuyện giải ước này, sao rồi? Hợp đồng giải ước chuẩn bị xong chưa?"
Luật sư Hà hướng hai người gật đầu thăm hỏi.
Cao tổng đẩy kính mắt, cười nói: "Cô xem một chút, tôi liền nói chắc chắn có hiểu lầm, giải ước cái gì, đều là hiểu lầm mà thôi."
"Hiểu lầm?" Hứa Tân Di trêu tức nhìn về phía Triệu tổng giám đốc, âm dương quái khí mà nói: "Triệu tổng giám đốc lúc trước không phải đã nói nếu như tôi không đồng ý chuyển sang mảng Game Show, liền muốn phong sát tôi sao? Tôi chỉ là một cái minh tinh nhỏ bé, làm sao dám đối kháng với công ty Trời Ngu to lớn như thế?"
Triệu tổng giám đốc bồi tội cười nói xin lỗi, "Hứa tiểu thư, không có ý gì cả. Lúc ấy là tôi nói bậy nói bạ, tôi cũng là không hiểu ý tứ của ông chủ, ông chủ không phải muốn cô chuyển sang mảng khác, mà là để cho nữ nghệ nhân khác trong công ty. Bộ phim « hoàng đồ » kia vẫn là của cô, không ai đoạt."
"Không ai đoạt? Tại sao tôi lại nghe nói, công ty cho Lý Hàn Tinh đóng
rồi mà?"
"Đúng là có đóng, nhưng cô ấy không phải nữ chính, mà là nữ phụ thứ ba."
Hứa Tân Di bừng tỉnh đại ngộ, "Thì ra từ đầu đến cuối đều chỉ là hiểu lầm?"
"Đương nhiên là hiểu lầm, cô là nhân viên công ty bồi dưỡng ra, chúng tôi làm sao có thể phong sát cô."
"Vậy, về sau chuyện giải ước sẽ không đề cập tới nữa, chuyện lần này, chúng ta coi như bỏ qua, được không?"
"Bỏ qua?" Hứa Tân Di cười cười, "Cơm ăn vào có thể phun ra, thế nhưng lời nói nghe vào trong lỗ tai tôi, ngược lại không ra. Được rồi, tất cả mọi người đừng nói nữa, tôi biết các người vì sao hôm nay lại tìm tôi, đưa hợp đồng giải ước lấy ra đây, chúng ta ký, chuyện này coi như xong."
Cao tổng thấp giọng cười cười, "Tân Di, kỳ thật công ty vẫn là cần nghệ nhân như cô. Cô rời đi đối với công ty mà nói là tổn thất rất lớn, mà lại về sau chúng ta sẽ an bài cho cô không ít kịch bản lớn, chỉ chờ cô đến ký. Nếu như chuyện ngày hôm qua đã xúc phạm tới lòng tự tôn của cô, vậy thì, để Triệu tổng giám đốc đây xin lỗi cô, chuyện này coi như bỏ qua, được không?"
Việc này nếu như cứ đơn giản như vậy liền bỏ qua, cô sẽ được coi là cái loại nữ phụ ác độc gì?
Cô mắt nhìn An Nhã, khẩu khí bất đắc dĩ, "Xem ra hôm nay Cao tổng không phải đến cùng tôi nói chuyện giải ước. Đã như vậy, tôi còn có việc, về trước." Hứa Tân Di đứng dậy, làm bộ muốn đi.
"Chờ một chút," Lời đường mật đã nói, cũng không thể khiến Hứa Tân Di hồi tâm chuyển ý, Cao tổng thở dài, "Được, nếu cô đã kiên trì muốn giải ước như vậy, chúng ta đến phòng họp đi."
Hứa Tân Di vừa lòng thỏa ý, nghiêng người nhường đường, "Cao tổng, mời ông đi trước."
----
Sau ba giờ, mấy người Hứa Tân Di từ phòng họp đi ra.
"Cao tổng, cảm ơn mấy năm nay đã chiếu cố, hẹn gặp lại."
Cao tổng cười đưa tay tới nắm, "Hứa tiểu thư khách khí rồi, chúc tiền đồ của cô ngày càng rộng mở, có cơ hội sẽ mời cô ăn cơm, hẹn gặp lại."
Hứa Tân Di không thể từ chối, sau đó mang theo luật sư và An Nhã rời đi.
Lần này Hứa Tân Di rời đi, nhân viên của Trời Ngu đều sợ ngây người.
Một năm nay, công ty lục tục ngo ngoe giải ước với không ít minh tinh, mỗi lần không phải giương cung bạt kiếm thì cũng là gặp nhau tại tòa án. Còn hòa bình nắm tay nhau hoà giải, đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
Triệu tổng giám đốc hôm nay nhịn một bụng lửa giận, "Cao tổng, Hứa Tân Di cô ta..."
Cao tổng lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái, "Việc của Hứa Tân Di ông không cần xen vào, hai ngày nữa sẽ có tổng giám đốc mới đến nhận chức, ông sẽ được điều đi nơi khác."
Triệu tổng giám đốc kinh hãi, "Cao tổng, tôi..."
Nhưng Cao tổng hiển nhiên không cho hắn cơ hội, quay người liền đi.
----
Trên đường trở về, Hứa Tân Di đem chuyện vừa rồi Cao tổng từng bước nhượng bộ suy nghĩ một lần, vẫn như cũ không hiểu được.
"Kì quái, Dịch Dương mặc dù có tiền có thế, nhưng Cao tổng dù sao cũng là ông chủ của Trời Ngu, hôm nay tại sao khác thường như vậy?"
An Nhã hỏi cô, "Cô không biết?"
Hứa Tân Di hỏi lại: "Không biết cái gì?"
"Trời Ngu gần đây tổn thất nặng nề, phải lôi kéo phía đầu tư."
"Đầu tư và Dịch Dương có..." Còn chưa nói xong, Hứa Tân Di tựa hồ hiểu ra cái gì, "Đầu tư? Anh ta dùng thân phân nhà đầu tư áp chế?"
"Còn không phải sao?"
"Làm sao cô biết?"
An Nhã cười, "Nếu tôi nói trong công ty tôi có nội gián, cô tin không?"
"Tin!"
Nếu thật là như vậy, thủ đoạn của Dịch Dương đủ ác độc, vậy mà không cho người đường lui.
Thật sự là đã quá xem thường hắn.
Hứa Tân Di nghĩ nghĩ, "Vậy tôi thật sự nên cảm ơn anh ấy thật chu đáo mới được. Còn cô nữa, khoảng thời gian này vất vả rồi, mời cô đi mua sắm, đêm nay tôi trả tiền."
An Nhã nhíu mày, "Hào phóng như vậy?"
Hứa Tân Di móc ra cái thẻ phụ thuộc Dịch Dương cho cô, "Tôi có tiền."
Nếu là bình thường, An Nhã sẽ không dám cùng cô đi dạo phố, nữ nhân này căn bản không biết "đi dạo" là gì.
Đêm nay xem ra, Hứa Tân Di so với bình thường càng điên hơn.
"Làm phiền cô, cái này, cái này, cái này, vẫn còn cái này, mấy món vừa rồi tôi nói đều là không cần, còn lại dựa theo số đo của tôi gói lại hết đi."
Nhân viên cửa hàng vẻ mặt tươi cười, "Được rồi, Hứa tiểu thư, xin chờ một chút."
An Nhã lôi kéo cô, "Cô có bị sao không? Mua nhiều như vậy?"
"Cao hứng nha." Hứa Tân Di đem phụ thuộc thẻ đưa cho nhân viên cửa hàng, "Đúng rồi, những đồ này sau khi đóng gói xong thì giúp tôi chuyển đến Nhất Phẩm Lan Đình đi."
"Được, Hứa tiểu thư!"
Làm vợ Dịch Dương hai năm, cái gì cũng không được dùng, thật vất vả mới có được một thẻ phụ thuộc của Dịch Dương, đương nhiên phải dùng nhiều một chút, để Dịch Dương biết được sức mua kinh khủng của cô.
Trời tối, Hứa Tân Di thắng lợi trở về. Đồ vật trong xe của cô rất ít, mua cho Dịch phu nhân và Dịch lão tiên sinh thì nhiều.
"Mẹ, con mua cho mẹ chút lễ vật, hi vọng mẹ sẽ thích."
"Mẹ cái gì cũng không thiếu, con mua những thứ này làm gì?" Dịch phu nhân mặc dù ngoài miệng nói không cần, nhưng ý cười từ khóe miệng lan tràn biểu hiện tâm tình bà rất tốt.
"Đây là mua cho ông."
Dịch lão tiên sinh kinh hỉ hỏi: "Ông cũng có phần?"
"Đương nhiên! Ông nhìn xem có thích hay không."
"Thích, mua cái gì ông cũng đều thích."
"Ông thích thì tốt. Đúng rồi, ông, Dịch Dương trở về rồi sao?"
"Về sớm rồi, ở trên lầu."
Hứa Tân Di ôm một cái hộp đóng gói, "Vậy cháu đi lên trước."
Dịch lão tiên sinh phất tay, "Đi đi."
Hứa Tân Di chạy tới thư phòng của Dịch Dương, gõ cửa, ôm hộp đóng gói đặt trên bàn sách của Dịch Dương, mỉm cười mang theo cảm kích nói: "Lão công, hôm nay em đi công ty thuận lợi giải ước, cảm ơn anh đã giúp em."
Dịch Dương nhìn cô một cái, "Không cần cảm ơn."
"Vẫn là phải cảm ơn. En dùng tiền của mình mua cho anh chiếc thắt lưng này, chỉ là một chút xíu tâm ý mà thôi, anh nhận đi." Cô lấy chiếc hộp đóng gói ra, đưa cho Dịch Dương.
Cái LOGO to lớn ở bên trên chiếc hộp là cái nhãn hiệu Dịch Dương chưa từng thấy qua.
Dịch Dương thoải mái tiếp nhận, cũng hỏi: "Tiền của cô?"
"Đúng a, chiếc dây lưng này rất đáng quý, khoảng mười vạn(1)." Tận lực nhấn mạnh giá cả.
(1) 10 vạn ≈ 330 triệu VND
Quần áo của Dịch Dương phần lớn đều là do Dịch phu nhân chuẩn bị, nhưng đối với giá cả hắn cũng hơi có hiểu biết, một cái thắt lưng mười vạn không hiếm lạ, chỉ là cái nhãn hiệu này tại sao hắn chưa từng thấy qua?
Đem hộp đóng gói mở ra, chỉ là một chiếc thắt lưng thường thường không có gì lạ, cùng với thắt lưng bình thường cũng không có khác biệt gì quá lớn.
"Cảm ơn." Đây là lần thứ nhất hắn nhận được quà của Hứa Tân Di.
"Không cần cảm ơn," Hứa Tân Di thừa cơ nói: "Đúng rồi, hôm nay em dùng thẻ phụ thuộc của anh mua ít đồ, bỏ ra ít tiền, anh sẽ không để tâm chứ?"
Dịch Dương biết điện thoại có tin nhắn tiêu phí, nhưng bận rộn cả ngày, không có thời gian mở ra xem.
Hắn thuận miệng hỏi một câu: "Tiêu hết bao nhiêu?"
"Cũng không nhiều lắm, chỉ hơn một vạn mà thôi."
Hơn một vạn đối với Dịch Dương mà nói không coi là cái gì, "Tôi biết
rồi, thẻ phụ thuộc cô cứ giữ lại đi, cần gì thì tự mình mua."
"Cảm ơn lão công, vậy em đi tắm trước a, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ừm."
Điện thoại truyền tới cái tin nhắn ngắn.
Dịch Dương mở điện thoại, nhìn.
- 【 Ngân hàng XX Trung Quốc 】Tài khoản có số đuôi 2411 vào ngày 20 tháng 10 lúc 20:42 hoàn thành giao dịch chuyển tiền, tổng là 1,095,702 vạn(2).
1,095,702 vạn ≈ 3 tỷ 620 triệu VND. Dịch Dương: "?"
Hắn nhìn lại tin nhắn này mấy lần, đếm rõ ràng từng chữ số, sau khi xác định không phải hắn nhìn lầm, cao giọng gầm to: "Hứa Tân Di!"
Trước cửa phòng Hứa Tân Di dừng bước chân lại.
"Hôm nay cô đến cùng bỏ ra bao nhiêu tiền!"
Hứa Tân Di mặt mũi tràn đầy vô tội, "Hơn một vạn a."
"Hơn một vạn? Vậy tin nhắn tiêu phí trên điện thoại di động của tôi là như thế nào... Hơn một vạn?" Dịch Dương tựa hồ nghĩ đến cái gì, hỏi: "Bao nhiêu là hơn một vạn?"
Hứa Tân Di nghĩ nghĩ, "Không nhớ lắm, chỉ nhớ rõ là hơn một vạn. Lão công, anh sẽ không hẹp hòi như thế a? Một chút tiền nhỏ mà thôi, anh không nỡ để em tiêu, vậy em trả lại cho anh."
"..." Dịch Dương che lấy cái trán, "Được rồi, cô đi nghỉ ngơi đi."
Hứa Tân Di mỉm cười, "Em đi đây."
Dịch Dương nghiêng mắt nhìn đến dây lưng trên bàn, "Chờ một chút," hắn hồ nghi nhìn về phía Hứa Tân Di, "Cô nói đi, dây lưng này mua cho tôi hết bao nhiêu tiền?"
"Khoảng mười vạn khối."
Dịch Dương từng chữ từng câu hỏi: "Kém bao nhiêu?"
"Chênh lệch..." Hứa Tân Di kéo dài âm thanh, lặng lẽ chạy tới ngoài cửa, "Chín vạn chín ngàn bảy!"
Rầm.
"... Hứa Tân Di!!!"
***
Tác giả có lời muốn nói:
Hứa Tân Di: Hôm nay bỏ ra món tiền siêu to khổng lồ mua cho lão công thắt lưng! Rất vui vẻ!
------oOo------