Chương 334: Ngụy quân tử
"Liễu gia chủ, trước khi ta đến đây đã nói rõ, an toàn của chúng tôi thì chúng tôi tự chịu trách nhiệm." Sở Cửu Ca nói với họ.
Vân đại sư nói: "Ba người bọn họ thích mạo hiểm, nếu như thực sự có nguy hiểm, Liễu gia chủ không cần lo cho chúng."
Vân đại sư ông biết, bọn họ dám xông vào, điều đó liền chứng tỏ chúng có năng lực nhất định, ngoài ra chính là lo cho bộ xương già này của ông có chuyện ngoài ý muốn.
Nếu như gặp phải độc mà ông không giải quyết được, tiểu nha đầu Cửu Ca có lẽ có thể ứng phó được.
"Haiz! Vân đại sư ngươi cũng quá nuông chiều chúng rồi." Liễu gia chủ thở dài nói.
"Con cũng muốn đi!" Liễu Như nói.
Bọn Sở Cửu Ca cũng không sợ, ngũ tiểu thư Liễu gia cô thì sợ cái gì?
Cho dù có nguy hiểm gì, thủ hạ của cha cô cũng sẽ dốc hết tính mạng bảo vệ cô thôi.
Liễu thiếu gia chủ nói: "Ta thân là Liễu gia thiếu chủ, không thể rút lui ngay lúc này được."
Vu Dược cũng không muốn bị người khác xem thường, thuật luyện dược bại bởi Sở Cửu Ca, nhưng thực lực của hắn tuyệt đối không yếu hơn Sở Cửu Ca.
Trong trận lịch luyện này, hắn nhất định phải vớt vát lại chút mặt mũi.
"Ngũ tiểu thư muốn đi, ta cũng muốn đi theo ngũ tiểu thư, bảo vệ cho cô." Vu Dược nói.
Những người khác không có ý kiến, nói: "Chúng tôi ở đây đợi Liễu gia chủ đại thắng trở về."
Có lẽ lần này đi sẽ phân được không ít bảo vật, nhưng mà mạng nhỏ quan trọng hơn, bọn họ vẫn là không nên mạo hiểm thì hơn.
Mắt thấy người của Đồ Thiên đạo đoàn đã không còn bóng dáng nữa, Liễu gia chủ cũng không muốn lãng phí thời gian.
Ông nói: "Cũng đúng, người trẻ tuổi vẫn là cần phải trải qua mưa gió mới trở nên cường đại hơn. Nhưng mà nếu như ngay đến chỗ này mà các ngươi cũng không thể tự mình đi qua thì vẫn nên ở lại thì hơn!"
Đương nhiên, Liễu gia chủ cũng là người tiêu chuẩn kép, bản thân ông lại tự mình dẫn theo Liễu Như bay qua đó.
Nếu không với thực lực của Liễu Như muốn tự mình qua đó, đủ mệt!
Tiếp đến những người khác của Liễu gia phóng qua đó, Vu Dược nhìn vực sâu không đáy đó, vẫn là có chút sợ sệt, vào lúc đó một đạo thân ảnh màu lửa đỏ phóng qua đó.
Hắn nhìn thấy Sở Cửu Ca ưu nhã như đi trên đất bằng, đi phía trên sợi xích sắt đó.
Càng khiến cho người ta khó tin, chính là cô một chút linh lực cũng không có sử dụng.
Sở Cửu Ca bản lĩnh như vậy khiến cho mọi người đều rất kinh ngạc, Liễu gia chủ nói: "Nha đầu này rất lợi hại! Cho dù là lão phu muốn không sử dụng chút linh lực nào mà đi qua cũng rất nguy hiểm."
Vân đại sư cười nói: "Đâu có đâu có! Tiểu nha đầu này cũng chỉ linh hoạt hơn chút so với một số người thôi."
Bọn họ cho rằng Vân đại sư chỉ là khiêm tốn mà thôi! Vẫn cho rằng chúng sẽ bị lừa lần nữa hay sao?
Tử Tinh Châu và Nhị Lượng cũng phóng ra ngoài, họ không có được trình độ như Sở Cửu Ca, vận chuyển linh lực phóng qua nhưng cũng là rất tiêu sái soái khí.
Cuối cùng vẫn chỉ còn lại Vu Dược chưa có đi qua, Liễu Như nói: "Vu Dược ca ca, nhanh qua đây đi! Ngươi không phải muốn mạo hiểm cùng ta, bảo vệ ta sao?"
Mỹ nhân ở phía trước kêu hắn, Vu Dược cắn răng trực tiếp phóng qua đó.
Lúc đi đến giữa, hắn thiếu chút rơi xuống dưới, cuối cùng vẫn là Ba đại sư ra tay giúp đỡ mới an toàn đến được đối diện.
Ba đại sư cười ha hả nói: "Đệ tử ngu dốt này của ta làm lỡ thời gian của mọi người rồi, vẫn là nhanh đuổi theo thôi!"
Đi vào phía trong hạch tâm của cổ mộ này, ngay đến màu sắc của thạch bia xung quanh cũng không giống nữa.
Nơi này khắp nơi đều có độc, đương nhiên người Liễu gia sớm có chuẩn bị, các loại giải độc đan như không muốn sống mà nuốt xuống.
Dù sao lúc này không phải là lúc tiếc đan dược, nếu không trúng độc rồi, thì đó chính là xong đời.
Có người của Đồ Thiên đạo đoàn mở đường, bọn họ thuận lợi đi đến mộ chính của cổ mộ.
Quan tài của mộ chính đã bị mở ra, người của Đồ Thiên đạo đoàn đang thu thập trân bảo và một số linh khí ở nơi này.
Lâm Mĩ nhìn thấy Liễu gia chủ đi đến, than thở nói: "Ta nói Liễu gia chủ, chúng ta đều thất sách rồi, cứ cho rằng nơi này có độc rất lợi hại, nên nhất định có đại bảo bối, không ngờ lại chỉ là một số thứ rác rưởi! Ngươi vẫn muốn vì đống rác rưởi này đối chọi với chúng ta sao?"
Vật bồi táng tại nơi này giá trị cũng là rất cao, nhưng mà đối với Đồ Thiên đạo đoàn và một trong ngũ đại gia tộc Hồng Thiên vương triều Liễu gia mà nói, đồ vật nơi này vẫn là quá đơn giản, hoàn toàn không như chúng mong muốn.
Liễu gia chủ nói: "Có lẽ đây là thủ thuật che mắt, trong số những bảo vật tầm thường cũng che giấu bảo vật trân quý, hoặc là nơi này chỉ là nơi che mắt mọi người mà thôi. Các ngươi muốn dụ ta từ bỏ, đó là không thể nào."
Đám người Đồ Thiên đạo đoàn đạo mổ đã rất kinh nghiệm, chủ mộ này nhìn thì như thế, nhưng lại không thể qua mắt được đôi mắt của chúng.
Nơi này tuy là không còn đường để đi, nhất định có cơ quan nào đó, bảo bối thật sự đang cất giấu tại nơi đó.
Lâm Mĩ cười nói: "Liễu gia chủ, ngươi thật hư! Vậy mà lại không tin tưởng người ta, nếu đã thế vậy thì đành cho Liễu gia chủ chút bài học đáng nhớ rồi!"
Nói xong, Lâm Mĩ trực tiếp hạ lệnh cho người của cô động thủ với Liễu gia chủ.
"Xoẹt xoẹt xoẹt!" Người của Đồ Thiên đạo đoàn ra tay rồi.
Liễu gia chủ nói: "Thật cho rằng Liễu gia ta sợ các ngươi à?"
Liễu gia chủ dẫn dắt người của mình ứng chiến.
"Rầm!"
Xung quanh phát ra những tiếng vang lớn, người của hai bên đánh với nhau.
Luyện dược sư là không tham chiến, Sở Cửu Ca đứng bên cạnh Vân đại sư nói: "Cường giả Hóa đan cảnh!"
Vân đại sư nói: "Thực lực Liễu gia chủ nay đã đạt đến Hóa đan cảnh thất trọng, những người khác thực lực cũng không yếu. Lần giao thủ này, Liễu gia sẽ không chịu thiệt đâu."
Đáy mắt Sở Cửu Ca lóe qua hàn quang, thấp giọng nói: "Không chịu thiệt sao? Vậy thì không chắc đâu!"
Nếu so thực lực tổng thể thì bên phía Đồ Thiên đạo đoàn không bằng Liễu gia, nhưng cô đã quan sát rồi, mục đích của chúng căn bản không phải đánh bại Liễu gia, để họ từ bỏ, mà là..
Liễu Như kích động nói: "Đại ca, cha lợi hại quá! Đám tiểu tặc này có gì để huênh hoang. Rất nhanh cha liền đem chúng giải quyết, tất cả bảo vật nơi này đều sẽ thuộc về Liễu gia ta."
Liễu thiếu gia chủ nói: "Tiểu muội nói không sai."
"Liễu thiếu gia chủ, người thực sự cho rằng như thế sao?" Một giọng nói yêu mị truyền vào trong tai Liễu thiếu gia chủ.
Cánh tay yếu đuối móc lấy cần cổ của hắn, một đôi mắt như làn nước mùa thu nhìn Liễu thiếu gia chủ.
Liễu thiếu gia chủ nhất thời thất thần, ôm lấy eo thon của Lâm Mĩ, đem người ôm vào lòng, thậm chí bắt đầu cởi y phục của cô.
"Ưm! Không ngờ Liễu thiếu gia chủ lại là một ngụy quân tử!" Lâm Mĩ đùa cợt cười nói.
Liễu Như ngẩn ra, cô kinh ngạc nói: "Đại ca, huynh.. huynh sao lại ôm lấy tên yêu nữ này rồi."
Mắt thấy Lâm Mĩ càng ngày càng lộ ra nhiều hơn, Liễu Như nói: "Yêu nữ ngươi thật không biết xấu hổ."
Lâm Mĩ móc móc ngón tay, Liễu Như căn bản không thể chống cự mà bị cô kéo qua.
Liễu Như bị cô bóp lấy cổ, móng tay như lưỡi dao sắt nhọn cắt rách làn da cô.
"Aaaaaa!" Liễu như đau hét lên.
Liễu gia thiếu chủ bây giờ tâm trí toàn là Lâm Mĩ, đối với việc muội muội mình bị thương, hắn một chút cũng không có cảm giác.