Nghịch Thiên Thần Y Phi

Chương 44: Bồi dưỡng tình cảm

Diệp Lệ Minh cũng ngây ra, đây.. hắn căn bản còn không thấy được động tác của Sở Cửu Ca! Cô ta rốt cuộc sao làm được vậy?

Không chỉ có Diệp Lệ Minh không nhìn rõ, hễ người thực lực dưới ngưng thể cảnh cửu trọng đều không nhìn rõ, tốc độ thực sự quá nhanh đi.

"Tiểu đệ!" Diệp thiếu chủ chuẩn bị đỡ tiểu đệ bị đánh bay dậy, lúc này một thân hình tím nhạt áp sát.

"Diệp thiếu chủ, lần tỷ thí này tuy rằng không phải tỷ thí trên võ đài, nhưng mà nhiều người đang xem như vậy, quy tắc tỷ thí vẫn có đó! Ta nghĩ đường đường Diệp gia thiếu chủ không thể ngay cả điều này cũng không hiểu chứ?" Sở Cửu Ca nói.

Diệp Lệ Minh nói: "Đại ca, đệ không cần huynh đỡ, đệ có thể tự đứng lên! Vừa nãy chỉ là do ta sơ ý mới bị nữ nhân này tập kích!"

Diệp Lệ Minh xoay người đứng lên, vận chuyển linh lực đánh về phía Sở Cửu Ca, họ đánh về phía bên còn lại của hội trường.

"Ngưng thể cảnh tứ trọng, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy, Sở cửu tiểu thư đã từ không có thực lực tu luyện đến đệ tứ trọng, nhanh quá đi!"

Tần gia chủ khịt mũi nói: "Trước đó Sở gia nói cô triệt để bị phế đi là nói dối chứ gì! Bổn gia chủ nhân từ ra tay chẳng nặng chút nào, nếu không cô sao có thể hồi phục nhanh đến vậy! Thế nhưng tiểu nha đầu này lòng dạ hẹp hòi, đối với Tần gia ta lòng mang thù hận, khiến cho nhi tử ta đến nay vẫn chưa được thả ra."

Càng tránh né càng ép sát lại gần phía người của Tần gia, lời hắn nói rõ ràng rành mạch lọt vào tai của Sở Cửu Ca.

Cái gì gọi là ra tay không nặng? Nhân từ?

Sở Cửu Ca lúc trước, thiếu chút là bị đánh đến đứt hơi rồi.

Nếu không phải là không muốn Sở Cửu Ca chết tại Tần gia, triệt để kết thù với Sở gia, họ có lẽ đã trực tiếp đem người đánh chết, mà không phải chừa lại một hơi thở quăng về Sở gia.

"Phụt phụt!" Sở Cửu Ca linh hoạt vòng qua nhóm người Tần gia, tránh né sự truy đuổi công kích mãnh liệt của Diệp Lệ Minh.

Sở Cửu Ca đã nhìn thấu thủ đoạn công kích của Diệp Lệ Minh, công pháp và linh kỹ của Diệp gia cũng chỉ có thế, đã đến lúc rồi!

Khóe miệng cô khẽ nhếch, đột nhiên nhảy về phía Diệp Lệ Minh, trực tiếp tìm đến sơ hở của Diệp Lệ Minh, đánh về phía Diệp Lệ Minh.

"Bang!" Thân hình Diệp Lệ Minh trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, hắn cảm thấy huyết khí trào ngược, một ngụm máu tươi phun ra.

Trên mặt Sở Cửu Ca mang theo nụ cười, nói với Diệp thiếu chủ: "Diệp thiếu chủ, đệ đệ ngươi bị ta đánh ngất rồi, cho nên tiền thua mất có phải nên do người làm đại ca là ngươi trả không?"

Đáy mắt Diệp thiếu chủ lóe qua ánh sáng mờ, Sở Cửu Ca vậy mà lại thắng! Lại còn đánh thương tiểu đệ của hắn.

Những người khác cũng kinh ngạc không kém, Sở Cửu Ca với thực lực ngưng thể cảnh tứ trọng vậy mà lại thắng một người bát trọng, hèn gì có thể tại đại hội Sở gia đoạt được quán quân, lần nữa trở thành đệ nhất thiên tài Sở gia.

Thua trước mặt nhiều người như vậy, Diệp gia tuyệt đối không thể xem như không có vụ cá cược được.

Hắn nói: "Lần đấu giá này xong, ta đem ngân lượng chuẩn bị đều dùng hết rồi. Ngày mai ta sẽ cho người đem năm ngàn vạn lượng hoàng kim qua Sở gia."

"À! Vậy thì viết một tờ giấy nợ trước vậy!"

"Cửu tiểu thư không tin tưởng chữ tín của Diệp gia ta?"

"Tin chứ! Thế nhưng thiếu tiền viết giấy nợ, yêu cầu này của ta cũng hợp lý mà?"

"Đúng là rất hợp lý!"

Diệp thiếu chủ chỉ còn cách viết giấy nợ, lúc này hắn phát hiện một đôi mắt tím đang nhìn Sở Cửu Ca, Dung Uyên hướng Sở Cửu Ca vẫy ta nói: "Tốc độ chiến thắng của Cửu nhi còn nhanh hơn so với tượng tưởng của ta, qua đây!"

Hắn muốn cô qua đó thì phải qua sao, không qua!

Sở Cửu Ca đi về phía xe ngựa của Sở gia, kết quả Mặc Nhất quỷ dị xuất hiện bên cạnh cô nói: "Cửu tiểu thư, mời!"

Sở Cửu Ca nói: "Hắn có phải nói với ngươi, nếu như ta không qua đó, ngươi phải đích thân cột ta qua đó?"

"Thuộc hạ không dám, nhưng mà Dung Vương có thể đích thân cột đó!"

Việc này Dung Uyên thật sự có thể làm ra được.

Sở Cửu Ca nói: "Được! Ta qua đó là được chứ gì."

Sở Cửu Ca nhảy qua xe ngựa, rất nhanh bị Dung Uyên kéo vào trong xe ngựa, cô nói: "Ta phải qua bên mẫu thân ta."

"Ta tiễn Cửu nhi về nhà không tốt sao?"

"Không cần thiết! Ngươi trở về nhà sớm đi."

"Cửu nhi xem trọng nam nhân đó như thế, chẳng lẽ không nên để lại không gian riêng tư cho hai người họ sao?" Dung Uyên trầm thấp nói.

"Với lại chiến lợi phẩm Cửu nhi đạt được, không tính cho bổn vương xem xem sao?"

Quả nhiên cho yêu nghiệt này phát hiện rồi, cảm giác việc gì cũng không thể thoát khỏi pháp nhãn của hắn!

"Được!"

Cửu thúc nhìn thấy Sở Cửu Ca lên trên xe ngựa của Dung Uyên, gân xanh trên tay bạo nổ chuẩn bị đi giành người.

"Eh! Đợi đã!" Sở Tuyền Nguyệt kéo lại cánh tay hắn.

"Tuy biết rằng ngươi không thích tiểu tử Dung Uyên kia, nhưng Ca nhi không bài trừ hắn, để cho hai người họ đơn độc với nhau bồi dưỡng tình cảm cũng không tệ."

Nào biết ánh mắt Cửu thúc càng thêm băng lạnh.

Sở Tuyền Nguyệt nói: "Ta nói sai lời khiến ngươi không vui sao?"

Đôi mắt tràn đầy sát khí của hắn trở nên ôn hòa hơn, nói: "Không có!"

Tiếp đến, nhìn về đôi tay Sở Tuyền Nguyệt nắm lấy hắn.

Sở Tuyền Nguyệt như bị điện giật vội vàng thả tay ra nói: "Chúng ta về Sở gia thôi!"

Trên mặt vẫn giữ vẻ băng lạnh, nhưng trong lòng tim đập liên hồi.

Cô chưa từng thử qua tình cảm nam nữ đã trực tiếp nhảy qua giai đoạn sinh con, khi xưa có nhiều thanh niên ưu tú ái mộ, nhưng cô đối với họ không chút cảm giác, chỉ là gật đầu chi giao mà thôi.

Cho đến khi cô gặp chuyện, cô tâm như đã chết, cũng nhìn thấu những nam nhân đó.

Sự xuất hiện của người này khiến lòng cô có chút thay đổi.

Mỗi một ngày âm thầm đi theo, bảo hộ, khiến cô cảm thấy hắn là một người có thể nương tựa.

Tuy rằng vết thương trên mặt trông rất dữ rất xấu, nhưng lại có một vẻ đẹp khác biệt.

Tâm Sở Tuyền Nguyệt không bình lặng, mặt có chút nóng.

Nữ nhi cũng sắp đến tuổi gả chồng rồi, cô.. cô đây là đang nghĩ những gì!

Trên lầu, đôi mắt màu vàng nhạt nhìn theo xe ngựa rời khỏi, thấp giọng nói: "Sở Cửu Ca, A Cửu công tử, tìm thấy rồi nhé!"

Đột nhiên, Nhất Nặc cảm thấy một đạo linh lực băng lạnh xuyên qua hư không rơi xuống Cửu long của hội đấu giá Cửu thiên!

Nhất Nặc cảm giác đầu đau như búa bổ, máu tươi từ khóe miệng chảy ra, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, trên mặt lộ rõ vẻ ngưng trọng.

Dung Vương, Dung Uyên, thật là một người thâm tàng bất lộ, một nam nhân cường đại đến đáng sợ, hoàn toàn không giống như lời đồn.

Hắn nhìn trộm Sở Cửu Ca, hội trường không một ai phát hiện, nhưng hắn lại phát hiện rồi.

Dung Uyên trên xe ngựa khẽ nhắm mắt, hội đấu giá Cửu thiên, vị hôn thê nhà hắn bị người ngắm trúng rồi!

Nhưng chỉ là một số ruồi muỗi mà thôi, cho dù thủ đoạn không tầm thường của vị hôn thê hắn bị người phát hiện, có hắn những người đó cũng không làm nên sóng gió gì.

Sở Cửu Ca lấy ra một cuộn đồ ngả vàng nghiên cứu, "Đây là phong ấn gì? Đúng là rất khó mở ra, ta không biết nên ra tay từ đâu?"

Nếu như nói về mở khóa, cho dù khóa có phức tạp ra sao, mở ra phong ấn đối với cô chỉ là việc trong vài giây.

Thế nhưng mở phong ấn, cô lại một chút chẳng thông.

Tay của Dung Uyên từ phía sau Sở Cửu Ca vòng lên, đôi tay băng lạnh nắm lấy đôi tay ấm nóng của Sở Cửu Ca nói: "Cửu nhi vốn là chủ nhân của Bất tử sinh mệnh chi đồng, mở ra phong ấn này, đối với Cửu nhi mà nói không khó."

"Ta dạy nàng!"