Ở thành phố A,trong một khách sạn sang trọng cao cấp, một bóng người đứng đưa nhìn về phía cửa kính nhìn thành phố đêm bên ngoài, lắc trong tay ly rượu vang đỏ sóng sánh mê ly, đưa lưng về phía tên thuộc hạ phía sau:
"Hai tên kia sao rồi?"
"Hai vị đó vẫn đang đấu nhau loạn lên khiến cho cả giới thượng lưu chú ý "
"Đấu đến chết càng tốt bớt một tên, đỡ một tên" giọng nói hắn tràn đầy chán ghét.
Nghe giọng điệu gia chủ, tên đó âm thầm lau mồ hôi lạnh, không biết hai vị kia chết hay không nhưng chỉ biết gia chủ sắp tức chết rồi
"...Bên cô ấy sao rồi. " trầm ngâm hồi lâu, hắn hỏi.
"Kiều tiểu thư vẫn tốt thưa ngài, hiện tại tiểu thư đang tham gia trại huấn luyện ở khu phía Tây ngoại ô thành phố " nói đến vị này tiểu thư, hắn ta lại không dám lơ là. Phải biết đây là tử huyệt của chủ nhân.
"Ừ... " hắn vẫn đưa lưng về phía tên đó, khẽ thở dài. Đi đến cạnh bàn làm việc trong phòng, lấy khung ảnh đặt trên bàn ôn nhu vuốt mặt kính như đang chạm vào chủ nhân nó vậy .
"Tiểu Tuyết...vẫn không muốn gặp anh sao?" như than thở lại như đau khổ nói.
Tên kia cúi đầu làm như không nghe thấy trong lòng lại chua xót giúp ông chủ nhà mình.
Nhớ đến vị kia tiểu thư hắn ta luôn âm thầm điều tra được, có chút xót giúp ông chủ, vị tiểu thư kia lạnh lùng như vậy,không chỉ thế còn có cả mấy nam nhân cũng không kém ông chủ nhà hắn theo đuổi, không biết ông chủ có giành được mỹ nhân hay không? Haizzz...
"Lục Nhất, cử người tiếp tục âm thầm bảo vệ cô ấy, nhớ không được manh động hay lộ ra sơ hở cô ấy sẽ biết hết."
"Vâng. Thuộc hạ sẽ cử người đi."
"Chuẩn bị người đi.Đợi sau khi giải quyết đám lão cáo già kia chúng ta sẽ trở về." Tới lúc đó, hắn sẽ về bên cô.
"Vâng thuộc hạ sẽ chuẩn bị." cúi đầu tuân mệnh.
"Tốt lui ra đi." phất tay đuổi người đi.
Đợi đến khi người rời đi, Mộ Tử Huân ngã người vào ghế, tay lắc nhẹ ly rượu một hơi uống cạn, mắt nheo lại nhìn màn đêm ngoài cửa kính.
"Em bảo không muốn gặp anh...không quan hệ..."
"Anh đến tìm em. Một lần nữa khiến em yêu anh. Tiểu Tuyết..." hắn thì thào nói giọng nói đầy cố chấp nhất định phải được.
Đồng thời ở một nơi khác, Lục Thiên Trạch ngồi trên ghế dài cả người chìm vào trong bóng tối không rõ hỉ nộ nghe thuộc hạ báo cáo đến.
Đợi sau khi tên kia báo xong hắn khẽ cười, nụ cười khàn khàn mang theo sự âm u đen tối không rõ khiến tên kia run lên.
"Ngươi nói, hắn ta muốn trở về?"
"Đúng vậy thưa Lục tổng."
"Hảo a! Vậy làm hắn không bao giờ trở lại được đi." Tay vân vê cây bút máy cao cấp sang trọng trong tay,tùy ý nói.
"Chuyện này..." tên thuộc hạ do dự.
"Làm sao? "
"Lục tổng chuyện này thật sự hơi khó có thể làm được dù sao ngài cũng biết Mộ gia vị kia cũng địa vị không nhỏ nếu mất mất e là...A! " hắn chưa nói xong ăn một viên đạn vào chân trái khiến tên đó quỵ xuống.
Thu hồi súng trong tay đưa cho tên áo đen bên cạnh, khẽ nói:
"Vậy cũng được, không làm biến mất thì đừng để hắn đặt chân đến nơi này." chỉ cần tên kia biến mất cô mới nhìn đến hắn mới thuộc về mình hắn.
"...vâng thưa ngài ." tên kia ôm vết thương đang loang lỗ máu trên chân cung kính nói rồi lui ra ngoài.
Vị thư kí đứng bên cạnh nhìn tình cảnh này mặt ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng như sóng đánh ào ạt.
Vị kia Kiều tiểu thư cầu cô xuất hiện a! Không thì đến lúc đó không biết ông chủ sẽ muốn sát bao nhiêu người.
Không hiểu sao ông chủ trước đây tuy lạnh lùng nhưng cũng không tàn nhẫn và độc đoán như thế. Không lẽ vì tình mà điên?
Nghĩ thôi đã thấy rùng mình rồi. Cho nên cậu ta không biết đây không chỉ đơn giản là yêu hay thích mà còn có sợ hãi và chiếm hữu dục .
Hắn sợ hãi cô sẽ yêu tên kia lần nữa, mọi chuyện hắn tính toán sẽ vượt khỏi tầm tay, hắn lại muốn chiếm cô cho riêng mình, nếu cô thật sự yêu tên kia ,như vậy hắn sẽ không ngại gϊếŧ cô để cô chỉ thuộc về hắn.
"Thư kí Chu"
"Vâng thưa boss." Thư kí Chu hoàn hồn cung kính đáp.
"Điều tra cho tôi ba tên này." hắn đem ra ba tấm hình bên trong là những người mà Kiều Tuyết Mạn chỉ cần ở đây nhìn liếc mắt qua thôi cũng đủ in sâu vào lòng.
"Vâng." tuy không rõ tại sao boss lại muốn điều tra 3 vị này nhưng vẫn chấp hành nhiệm vụ thôi.
"Còn có...điều tra xem những tên này có gì bất thường trong sinh hoạt không? " hắn vuốt ve tay ghế tay còn lại chống cằm nói.
"Vâng."
"Tốt đi làm đi càng nhanh càng tốt."
Thư kí Chu nhận mệnh rời đi, cả căn phòng chỉ còn mình hắn, Lục Thiên Trạch đứng lên đi ra bên cạnh ban công lớn, nhìn ra bầu trời đem đen kịt kia, thì thào nói:
"Tôi sẽ diệt những kẻ có ý đồ cảm trở chúng ta. Từng tên một đến khi em chỉ còn mình tôi...một mình tôi."
Bên phía khác, nhận được thông tin hắn hành động điều tra những người kia,và tên kia muốn trở về, Hoắc Ngạo Luân tướng ngồi bá đạo trên ghế chân vắt chéo tay cầm điếu thuốc từng ngụm phun ra làn khói trắng.
"Hoắc thiếu ngài định làm gì tiếp theo?" vị bí thư luôn đi theo hắn hỏi.
"Làm gì? Ngươi nói xem ta có thể làm gì."
"Thuộc hạ không biết."
Cạch...keng...
Tiếng gạt tàn thuốc va mạnh vào mặt bàn thủy tinh vang lên theo sau là giọng nói âm u đầy và khuôn mặt lạnh lẽo âm trầm cùng của hắn.
"Nếu đã vậy thì cứ để họ tự diệt nhau đi. Diệt càng nhiều tên càng tốt đến lúc đó. Ta sẽ gϊếŧ hết."
Trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi...
"Vâng thuộc hạ hiểu rõ."
Hoắc Ngạo Luân lấy trong túi ra một bông tai màu đen nếu nhìn kĩ sẽ thấy rõ đây là bông tai cô đi tham gia buổi tiệc lần trước vô tình bị mất.
"Đời này tôi sẽ không để ai có được em. "
Sự cố chấp, ích kỷ sự điên cuồng say mê, dù đời này hay đời trước đều chỉ dành cho một mình cô.
Lúc này, trong kí túc xá, cô đang nằm lên đùi Kiều Thi Hàm,nhắm mắt để cô ấy bôi bôi trét trét gì đó lên mặt.
"Xong chưa?" cô có chút mất kiên nhẫn hỏi. Vừa mới tắm rửa xong, liền bị Hứa Khinh Tư lôi lên giường bắt đòi làm đẹp gì đó, sau đó Thi Hàm lôi ra đóng mặt nạ dưỡng da nhớt nháp dán vào mặt cô, cô đắp chủ yếu do nó mát lạnh.
"Xong rồi chị. Đừng ngồi dậy nhé, Nằm khoảng 20 phút đã."
"Ừm." Mắt cô lim dim nhắm lại, cái mặt nạ này không tệ lành lạnh, mát mát. Cả ngày huấn luyện dưới cái nóng đắp cái này cũng đã thiệt.
"Chậc chậc! Nhìn xem hai người tình tứ quá rồi." Hứa Khinh Tư lại bật chế độ ngứa đòn nói.
Khẽ mở mắt dư quang nhìn cô ta, cô thò tay lấy một quyển sách trên đầu giường mình, nhắm chuẩn sát về phía cô ta và...
Cốp!
"Á.. đau!!" tiếng sách va vào trán và tiếng la đau đớn của cô ta vang lên
"Cô bớt xem mấy cuốn tiểu thuyết này nọ đi."
"Hừ! Tại ở nơi khỉ ho cò gáy này không thể lên mạng nên tôi chỉ xem được nó. Cô còn trách tôi " cô ta lèm bèm oán trách nói.
"À." nhướng mày. Cô không mặn không nhạt lấy ra di động nói:
"Có cần tôi gọi cho tên anh họ Hứa của cô không? Nói cô đem hắn thành nam chính trong truyện nam nam gì đó của cô. Đem hắn nằm dưới thân người khác." làm như chuẩn bị gọi điện.
"Á! Đừng đừng mà, Mạn! Tôi sai rồi là tôi không tốt cô lòng dạ từ bi tha lỗi tiểu nhân tôi đây " cô ta ôm lấy tay cô, khóc gào không bỏ nói.
"Cút." đẩy đầu cô ta ra khỏi người mình.
Bên cạnh Kiều Thi Hàm và Minh Nguyệt cùng Lâm Văn cười vui vẻ nhìn dáng vẻ lấy lòng đó của cô ta.
"Các người cười cái gì. Bạn bè gặp nạn không giúp đỡ là sao? Các người cũng có tham gia góp vui vào ý tưởng truyện của bà đây mà." liếc xéo trừng những người đang ngồi cười kia.
"Tư Tư, bọn này cũng không nói gì nha. Cậu đem Hứa công tử người ta viết ra như vậy, còn đem nằm dưới, nếu để Hứa công tử của bọn này biết..." Minh Nguyệt cười khúc khích.
"Nhắc mới nhớ, Tư Tư còn đem Cố đại minh tinh nhà tớ vào đó nữa trời ạ! Muốn tuột huyết áp luôn..." Minh nguyệt phấn khích nói.
"Xem đến nỗi xém chút nữa đăng lên nhóm fan của Thần thần nhà tớ rồi. Mà sợ bị đánh quá nên vẫn nhịn haha ..."
"Ày cậu nói xem để Thần Thần và Hứa công tử biết được... Kekeke.." cười gian tà.
"Đúng vậy, nghe nói hôm sau có tiết học bắn súng diễn tập, nếu lỡ Hứa công tử lệch tay bắn trật vào chỗ của Tư Tư,còn có Thần Thần nếu để nhóm fan cá nhỏ của anh ấy biết được...he he ...cậu nói xem..." Lâm Văn tay chống cằm cười xấu xa.
"Các người ...các người !! " cô ta tức đến không nói thành lời. Nghĩ đến lời Lâm Văn, nghĩ đến buổi học hôm sau,cả người run lên.
Kiều tuyết Mạn nhìn bọn họ chọc cô ta có chút kinh ngạc nhìn không ra lớp trưởng và cô bạn này nhìn bình thường nghiêm túc học sinh ngoan thành tích tốt, thế mà có bộ mặc này thì ra đây là hai mặt của học sinh trong và ngoài trường a!
"Được rồi, đừng chọc cô ta nữa. Coi chừng mai cô ta trốn về nhà đấy." cô nghe như bênh vực kì thực lại đâm chọc một đao.
"Ha ha ha ...." tiếng cười vỡ ào trong căn phòng. Hứa Khinh tư nhào lên người cô, đòi sống chết một phen và kết cục đương nhiên bị cô một phát đạp bay về giường của mình.
Tiếng cười, sự hồn nhiên, hạnh phúc bên bạn bè, liệu có thể kéo dài đến đâu?
End.
Nhớ bình chọn và bình luận ý kiến bên dưới để tác giả có động lực ra chương mới.