Hoắc, Nam, Phong!
Thẩm Thần phẫn hận nhai từng chữ một, hận không thể cắn chết đối phương, cắn chết người đàn ông trước mắt này - người từng nói sẽ trân trọng cậu, yêu thương cậu suốt đời!
Rõ ràng là tên khốn này ép cậu phải đến tham dự lễ đính hôn này, bây giờ lại đứng trước mặt mọi người nói rằng cậu không mời mà đến, khiến tất cả các khách mời đều nghĩ rằng cậu không biết xấu hổ, không buông tay, cứ quấn lấy Hoắc Nam Phong.
Không còn ai vô liêm sỉ hơn Hoắc Nam Phong!
Nhìn gương mặt lạnh lùng của Hoắc Nam Phong, Thẩm Thần không còn phản kháng nữa, nuốt chửng cơn giận trong lòng, thẳng lưng từng bước từng bước bước lên lầu.
Dù tất cả mọi người đều coi thường cậu, dù Hoắc Nam Phong công khai sỉ nhục cậu, cậu cũng phải giữ vững lòng tự tôn của mình, tuyệt đối không để lộ một chút yếu đuối nào trước mặt những kẻ cười nhạo cậu.
Các khách mời trong đại sảnh còn muốn xem thêm trò cười của Thẩm Thần, xem một Omega giả vờ cao quý như cậu làm ầm lên như một mụ đàn bà, tốt nhất là khóc lóc thảm thiết và quỳ xuống.
Trong mắt một số khách mời, dù Thẩm Thần có đẹp đến đâu, khí chất có tốt đến đâu, tất cả đều là giả. Họ muốn thấy Thẩm Thần lộ ra bộ mặt hèn hạ để thoả mãn cảm giác ưu việt cao ngạo của họ.
Tuy nhiên, Thẩm Thần không làm ầm, cũng không làm loạn, chỉ quay đầu nhìn lại một cái, gương mặt tinh tế ngoài việc có chút tái nhợt thì không có một chút gì gọi là thảm hại, đôi mắt càng tĩnh lặng như mặt nước.
Có người bĩu môi: "Thật nhàm chán."
Đại sảnh nhanh chóng trở lại không khí náo nhiệt ban đầu, các khách mời lại tụ tập từng nhóm nhỏ để trò chuyện, Tô Tiêu thì mặt mày rạng rỡ khoác tay Hoắc Nam Phong đi mời rượu khắp nơi.
Sau khi uống vài ly rượu, hai má Tô Tiêu hơi ửng hồng, nhìn Hoắc Nam Phong với vẻ tình cảm nói: "Nam Phong ca ca, không ngờ anh lại tốn nhiều tâm sức cho đám cưới của chúng ta như vậy, chỉ là em sợ Thẩm Thần ca ca sẽ oán hận anh. Ừm... Anh đừng hiểu lầm, em không nói Thẩm Thần ca ca hẹp hòi, chỉ là sợ trong lòng anh ấy không vui."
"Tùy hắn." Hoắc Nam Phong ôm chặt Tô Tiêu, không mảy may bận tâm Thẩm Thần như thế nào, "Hắn lúc nào cũng vậy, lòng dạ hẹp hòi, chuyện nhỏ nhặt cũng không buông tha."
"Có lẽ là vì Thẩm Thần ca ca từ nhỏ thiếu sự dạy dỗ của cha mẹ." Tô Tiêu cúi mắt, nhíu mày, trông như rất lo lắng cho Thẩm Thần.
Tất nhiên, lời này nếu lọt vào tai người khác, có nghĩa là Thẩm Thần không có gia giáo.
Hoắc Nam Phong lại mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Em thật là, quá ngây thơ rồi. Thôi, đừng lo cho hắn nữa, tối nay là lễ cưới của chúng ta, đừng vì chuyện nhỏ này mà làm mất hứng."
"Vâng." Tô Tiêu ngoan ngoãn gật đầu, như một con mèo nhỏ dựa vào Hoắc Nam Phong.
Hoắc Nam Phong tuy rất thích như vậy, nhưng trong đầu lại luôn hiện lên đôi mắt quá đỗi bình tĩnh của Thẩm Thần.
Trong lòng hắn bỗng dâng lên một chút phiền muộn, bất chợt nhớ lại bốn năm trước, khi hắn và Thẩm Thần lần đầu gặp nhau, ánh mắt của Thẩm Thần nhìn hắn cũng xa cách như vậy.
Đúng, không phải bình tĩnh, mà là xa cách, một loại xa cách tách biệt con người ra khỏi nhau.
Nhận ra điều này, Hoắc Nam Phong đột ngột dừng bước, lông mày cũng nhíu chặt lại, hận không thể lập tức chạy lên chất vấn Thẩm Thần rốt cuộc là ý gì.
Tô Tiêu nhạy cảm nhận ra thân thể hắn đột nhiên căng thẳng, lập tức lo lắng hỏi: "Nam Phong ca ca, anh sao vậy?"
"Không có gì." Hoắc Nam Phong thu lại tâm tư, mỉm cười xoa xoa mái tóc dài của cô, trong lòng càng thêm phiền muộn, nhất là khi nghĩ đến sau khi ly hôn, Thẩm Thần lại bị nhiều Alpha nhòm ngó, lòng hắn liền cảm thấy rất không thoải mái.
Đợi đến khi lễ cưới kết thúc, nhất định phải "dạy dỗ" con lẳиɠ ɭơ đó thật nặng, xem hắn còn có sức mà tìm người khác không!
Nghĩ vậy, tâm trạng phiền muộn của Hoắc Nam Phong bình ổn một chút, nhưng vẫn không kiềm chế được mà quay đầu, nhìn lên phòng nghỉ trên lầu, không thấy có Alpha nào khác lên đó, lúc này hắn mới yên tâm.
Lúc này, Thẩm Thần đang ngồi trên sofa trong phòng nghỉ, ngoài cửa có hai nhân viên phục vụ đứng gác, người khác không vào được, cậu cũng không ra được, cũng không biết khi nào buổi lễ mới kết thúc.
Có lẽ vì mang thai, chưa đến chín giờ tối, cơn buồn ngủ đã ập đến, cơ thể cũng có chút nhức mỏi, Thẩm Thần không kìm được nằm xuống sofa.
Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên cảm thấy khô miệng, khô họng, cơ thể càng ngày càng mềm nhũn, không có bao nhiêu sức lực, một cảm giác quen thuộc, nóng bức cuộn trào đến.
Chết tiệt!
Thẩm Thần cảm thấy tim mình như rơi xuống đáy vực, đột nhiên mở mắt ra, gấp gáp thở dốc.
Kỳ phát tình của cậu đột ngột đến sớm!
Nếu không nhanh chóng nuốt thuốc ức chế hoặc tiêm thuốc ức chế, pheromone của cậu chắc chắn sẽ dẫn dụ tất cả các Alpha trong đại sảnh và khu vực lân cận... Đang nghĩ đến đó, "rầm!" một tiếng, cửa phòng nghỉ bị ai đó đẩy mạnh mở ra.