Thẩm Tư Tuyền đầu lưỡi rất lớn, lúc vói vào trong miệng Du Trúc rất nhiều lần trực tiếp liếʍ tới yết hầu cô, làm cô có cảm giác giống như đang khẩu giao.
“Đừng liếʍ sâu như vậy.” Cô bị hôn đến hít thở không thông, khuôn mặt nhỏ phiếm đỏ bừng, “Đầu lưỡi anh quá dài.”
“Không phải đều nói lớn là tốt sao? Chúng ta thử phía dưới xem.” Nam nhân nói rồi vùi đầu vào giữa hai chân cô, đẩy qυầи ɭóŧ ra liếʍ trên hoa huyệt của cô.
Anh ngậm lấy môi âʍ ɦộ phấn nộn mυ'ŧ vào vài cái, sau đó hai ngón tay đẩy miệng huyệt ra, từ từ duỗi đầu lưỡi đi vào, mô phỏng dươиɠ ѵậŧ ở trong đường hầm thọc vào rút ra. Chóp mũi anh không ngừng va chạm vào trên âm đế, đem viên tiểu thịt châu kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến sưng đỏ bất kham.
“Tư Tuyền... A... A ưʍ...” Du Trúc lần đầu tiên được khẩu giao, cảm giác bị anh hút vài cái âm đế liền cao trào, “Ưʍ.. ân... Tư Tuyền... Thật thoải mái...”
“Đổi lại xưng hô...” Anh giống như liếʍ kem mà đem toàn bộ da^ʍ thuỷ chảy ra liếʍ vào trong bụng, ách giọng thúc giục cô, “Đổi một cái.”
Nữ nhân nghĩ nghĩ, linh quang chợt lóe, đỏ mặt gọi anh: “Tâm... Tâm Can nhi?”
Nếu anh một hai phải đổi, vậy đừng trách cô ban thưởng một cái xưng hô thân mật giống chó nhà cô nhá!
“Ừm.” Thẩm Tư Tuyền thoạt nhìn rất vừa lòng, cúi đầu lại lần nữa hôn lên tiểu huyệt, đầu lưỡi nhanh chóng chạm nhẹ âm đế, rất mau đưa cô lên cực lạc. Dâʍ ŧᏂủy̠ sóng lớn trào ra, xối cằm nam nhân.
“Anh giỏi lắm nha, Tâm Can nhi.” Dư vị cao trào qua đi, Du Trúc tâm tình vô cùng vui sướиɠ, bò dậy quỳ gối trước người nam nhân, vẻ mặt vũ mị, “Muốn muội muội cũng liếʍ liếʍ giúp anh không?”
Nam nhân hô hấp trở nên thô hơn, ánh mắt đen nhánh đem quần cởi xuống dưới, một cây nhục côn bật ra đánh lên cánh tay Du Trúc, “Bang” một tiếng đánh vào mặt cô.
“A!” Cô bị đánh đến hoảng sợ, ủy khuất xoa xoa mặt, khi nhìn thấy rõ kích cỡ đồ vật kia, tức khắc cảm thấy bản thân chơi quá trớn rồi.
......
Không thèm.
Nhìn một cái đã no rồi.
Cắm vào sẽ chết người đó...
“Nếu không, thôi quên đi.” Cô bắt đầu khuyên lui, “Kích cỡ của anh không phù hợp với em...”
Nam nhân nghe xong lập tức không vui, vùi đầu ở trên cổ cô cọ loạn, trong miệng ủy khuất nhắc mãi: “Anh đều đã như vậy rồi, sẽ nghẹn chết đó. Em để anh thử xem có được không, anh sẽ nhẹ nhàng mà.”
Mãnh nam làm nũng lực sát thương cực lớn làm Du Trúc nháy mắt giơ cờ hàng, cô hít sâu một hơi, thỏa hiệp: “Nhất định phải nhẹ một chút, em kêu đau anh phải dừng lại.”
“Ừ.” Nam nhân ngồi dậy gật gật đầu, nhưng thoạt nhìn tựa hồ không quá để tâm.
Anh cởi đồ lót Du Trúc ra, lại lót dưới mông cô hai cái gối, nhanh chóng cởϊ qυầи áo của mình rồi đè lên.