Kiêu ngạo, tự cao tự đại, bất nhân bất thiện,...ấn tượng đầu tiên của Phương Uy trong mắt Đạt Đạt chính là như thế.
Vào lúc Đạt Đạt mới ba tuổi, sau khi xảy ra sự kiện tuổi thơ súng đạn kinh hoàng kia, cậu của y thuê cho y một gia sư kiêm vệ sĩ riêng, mặc kệ y khóc nháo không đồng ý bao nhiêu, người đó vẫn ngang nhiên bước vào cuộc đời của y.
Phương Uy thời điểm đó vẫn còn là thiếu niên mười bốn tuổi, tuy tuổi nhỏ nhưng hắn là vệ sĩ đặc chủng được huấn luyện riêng biệt bởi Phàm Hi, là thuộc hạ trung thành tuyệt đối đáng tin của tổ chức, thân thể phát dục sớm, cao to hơn những đứa trẻ cùng lứa bình thường rất nhiều, trông vô cùng đáng tin cậy.
Lần đầu tiên gặp Phương Uy, Phàm Đạt đang cùng với quản gia nháo chuyện cơm nước, y quậy đến lợi hại, từ trong sảnh chính la hét ầm ĩ đến tận cổng ngoài, thật sự sắp thành tiểu ma vương bất trị.
Phương Uy xem như đủ ổn trọng, một tay xách Đạt Đạt như xách một cái túi nhỏ, y giãy thế nào cũng giãy không ra, đến cuối cùng biết mình không thoát được liền há mồm oang oang rống lên mắng chửi đối phương, dù cái giọng bi bô của đứa trẻ ba tuổi và lời lẽ ấu trĩ ngây thơ của y chẳng khiến hắn mảy may tức giận. Hắn kiêu ngạo ôm ngang eo y, cái mặt vênh váo ấy trở nên hung tợn và dữ dằn hơn nữa, hắn áp mặt vào mặt y gằn từng chữ một: "Sau này tôi sẽ phụ trách cậu, thiếu gia!(= chịu trách nhiệm ấy =))
Khoảnh khắc ấy tiểu ma vương bất trị phá lệ run sợ, nuốt nước bọt, tay chân run rẩy, hồi lâu không dám động.
Cái này, có lẽ nên gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn?
Ai biết được, chỉ có điều từ đó về sau Phương Chúc Tĩnh và Phàm Đạt luôn như hình với bóng, cùng ăn cùng ngủ cùng học tập...chính là như vậy duy trì mối quan hệ khó giải thích này.
Tuy rằng theo quan hệ chủ tớ mà nói, Đạt Đạt phải có quyền hơn cả, thế nhưng bằng da^ʍ uy của mình, Phương Uy luôn có cách khiến cho đứa nhỏ này đi vào khuôn phép, trừ phi hắn ta bỏ mặt làm ngơ, thằng nhóc này căn bản không có khả năng muốn làm gì thì làm, bằng cách nào đó trọng lượng của hắn trong lòng Đạt Đạt đã vượt qua cả Phàm Hi, trở thành một tồn tại tất yếu.
"Thiếu gia, đừng kích động, ngừng khóc và nói tôi nghe, vì sao cậu lại không đồng ý?" Phương gia sư ôn hoà lễ nghĩa hướng đứa nhỏ rấm rức nằm trên giường khẽ thì thầm.
Đạt Đạt ngẩng gương mặt lem luốc lên, đôi mắt đỏ hoe sưng vù, hàng mi nhoè lệ cong lên đặc biệt khả ái. Y dùng thanh âm khàn khàn sau khi khóc rống nói: "Tôi...tôi nghĩ mình thích người kia, cái anh đáng yêu kia ấy, rất dịu dàng, lại còn bênh vực tôi, tôi muốn anh ấy mãi mãi như vậy với tôi!!!" Nói xong tiếp tục ô ô vùi đầu vào gối.
Tựa như y có thể khóc đến ngày mai cũng không biết mệt, giọng của y không ngừng nức nở nức nở vang bên tai hắn, khiến hắn nội tâm ngứa ngáy khó nhịn.
"Được rồi! Tôi bảo ngưng khóc!" Nam nhân nổi giận đùng đùng, đôi mắt lạnh lẽo liếc y đầy thâm ý.
"..." Phàm Đạt im bặt, một hơi thở cũng không dám để lộ ra ngoài, khẽ khàng hít hít cái mũi, hồi lâu không động đậy.
"Ngoan!" Lúc này Phương gia sư mới thoáng nhẹ giọng, động tác thật nhanh gõ lên đầu y ba cái, giống như giận dỗi khiển trách, cũng giống như yêu chiều cưng nựng, sau một lát trầm mặc, hắn nói: "Tôi...không đủ dịu dàng, không đủ bênh vực cậu sao? Thiếu gia?!!"
Phàm Đạt ngây ra như phỗng, có chút mờ mịt nhìn hắn, đâu đó trong lòng dấy lên ngọn lửa bé tí, chậm rãi thiêu đốt khiến tim y nóng lên.
"Thành toàn cho họ đi, tôi, sẽ thay cho anh ta, được không?" Hắn nắm lấy tay y, đặt một nụ hôn đầy thành kính và yêu thương, lại nói:"Thậm chí còn mang đến cho cậu nhiều hơn thế nữa."
"..." Đạt Đạt ngây ngẩn, cái đầu của thằng nhóc mười một tuổi thật ra không thể hiểu nổi mấy lời này của hắn, nhưng y là ai? Y là Đạt Đạt do chính tay hắn dạy dỗ, thường ngày chỉ bảo y không ít thứ, mấy chuyện tán tỉnh câu dẫn thế này kỳ thật là khoản y hiếu kỳ nhất, thật không thể ngờ tới, có ngày hắn lại mang ra ứng trên người y.
"Hửm? Em chê tôi già? Cái anh ngoài kia không phải còn lớn tuổi hơn tôi sao?" Phương Uy nheo mắt, biểu đạt rằng hắn hiện tại cực không hài lòng.
"Không phải ý đó! Chỉ là...chỉ là...em...nhỏ như vậy.." Y nhỏ giọng nói, bàn tay nhỏ nhắn cựa quậy, đầu ngón tay gãi gãi trong lòng bàn tay của hắn, giống như móng vuốt mèo con, gãi cho hắn một thân mềm nhũn.
"Không sao, trước hết đánh dấu chủ quyền, lấy phần đặt cọc trước, sau này em lớn tôi sẽ lãnh phần còn lại." Hắn điềm tĩnh nói xong, mặt không đỏ tim không đập, môi giương lên cười tà mị, cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ chúm chím của y.
Khoảnh khắc hai phiến môi mỏng ấm áp ấy chạm đến môi mình, y bàng hoàng không thôi, xoắn xuýt một hồi mới ý thức được, lưỡi mình và lưỡi hắn đã tự ý tìm đến nhau, nhẹ nhàng quấn quýt, ma sát lưu luyến không rời.
Nụ hôn đầu...cứ thế mất rồi?
Trong đầu y hiện tại chỉ còn duy nhất ý nghĩ này. Cảm xúc kỳ lạ truyền đến toàn bộ thần kinh, Đạt Đạt không thể ngừng lại được, hai tay nâng lên, cả người bám dính trên người Phương gia sư, động tác như đang giao phó toàn bộ của mình cho người này.
Có lẽ, người kia của cậu rất tốt, y cũng rất thích ở chung với người kia. Chỉ là, so sánh với Phương gia sư của y thì...dường như thấp hơn vài bậc.
Sau đó, đám cưới của lão đại và "cô dâu" họ Tống long trọng tổ chức tại trụ sở X bang, khách nhân được mời không nhiều lắm, đa phần đều là những vị có vị trí quan trọng trong hắc đạo không thể không nể mặt, còn lại chính là bạn bè hảo hữu của bên nhà vợ.
Tống Tử Du sau khi cùng Phàm Hi làm lễ, được hắn dìu vào trong tân phòng của hai người.
Từ đầu buổi lễ đến giờ, mồ hôi sớm nhuộm ướt áσ ɭóŧ bên trong của cậu, Tử Du khẩn trương quá độ, đôi lúc còn không biết vì sao lại thất thần, suy nghĩ mông lung.
Thấy cậu khác thường, Phàm Hi băng lãnh hiếm có được ôn nhu hỏi han:"Làm sao thế?"
Tử Du lắc đầu, cố tỏ ra không có vấn đề gì, nhưng chốc sau tâm sự nặng nề viết hết lên mặt của cậu, Phàm Hi nhìn cậu chằm chằm khiến cậu càng bất an hơn, chẳng hiểu vì sao lại thấy bị ấm ách khó chịu.
"Anh...nên đi ra ngoài xã giao cùng mọi người mới tốt." Lát sau cậu thốt lên, ánh mắt nhẹ nhàng chuyển động sang cửa, né tránh hắn.
Phàm Hi nhìn sắc trời còn sớm, lại nhìn con chuột nhỏ nào đó khẩn trương đến hoảng, hắn thở dài một hơi, thanh âm trầm nhẹ nói:"Vậy em nghỉ ngơi đi. Lát nửa tôi trở lại, em tốt nhất nên chuẩn bị cho tốt tinh thần, cơ thể phải thả lỏng, nếu không...tôi chỉ sợ làm em đau thôi. Nhưng đừng lo, tôi-sẽ-nhẹ-nhàng-mà!"
Nói xong, hắn cong môi cười gian manh, một cái nhếch đầy thâm ý khiến cho đối phương không tự chủ được run rẩy.
Tống Tử Du nhìn bóng lưng hắn khuất sau cánh cửa, thở phào một hơi. Trái tim nhỏ đập kịch liệt, cậu lo lắng chuyện sẽ không dễ dàng như vậy, hoặc đang lo lắng cho chính mình, ba ngày tới cậu làm sao xuống giường được?
Một tuần trước khi hôn lễ diễn ra, cả hai đều bận rộn chuẩn bị, Tống Tử Du luôn mang theo tâm sự mà làm những gì Phàm Hi dặn dò, hay nói cách khác, chỉ có Phàm Hi đơn phương muốn kết hôn, cậu kỳ thật vẫn rất không tình nguyện.
Cậu thừa nhận rằng cậu yêu Phàm Hi, nhưng hơn hết là cậu sợ hắn. Thật sự rất sợ ngày nào đó hắn trở mặt, cậu không phải sẽ rất thảm sao? Vì vậy tốt nhất cậu nên tìm cách kéo dài thời gian, cậu cần suy nghĩ thấu đáo có nên cùng hắn gắn kết một chỗ hay không, một khi bị ràng buộc bằng hôn nhân, mọi sự chia ly xảy ra sau đó đều mang theo bi thảm, cậu lo sợ bi thảm ấy sẽ xảy đến với mình.
Trong một tuần ấy, cậu đã đưa ra một quyết định táo tợn đầy nguy cơ hiểm hóc, cậu cấm dục hắn!
Đúng thế, suốt một tuần không hôn, không ôm, không tự thẫm, cũng không được làm chuyện đó... Phàm Hi thế nhưng đồng ý thật. Chỉ là hắn nói: Nếu như sau một tuần cả hai vẫn không đổi ý, em chuẩn bị ba ngày không xuống được giường đi! Hiểu không? Một ngày năm lần, năm lần bảy ba mươi lăm, chính xác là ba mươi lăm lần.
Ba mươi lăm lần?!!!
Đệt, hắn có khi nào sẽ thật sự làm vậy không? Tống Tử Du ảo não nghĩ: Lo sợ cái quái gì a? Hắn còn chưa đủ "yêu" mình sao? Không những thế, con mẹ nó còn yêu đến năm lần một ngày. Cấm dục cái gì, hại thân! Mẹ nó sau này không cấm dục nữa.
Hại cậu ngay lúc động phòng sắp tới khẩn trương lo lắng đến mức mồ hôi tuôn ròng ròng, hắn chưa xuất thủ mà hậu huyệt của cậu đã tê buốt rần rần lên.
Thiên a, cậu muốn rút lại một tuần cấm dục!
#robot:.
:"D phiên ngoại 2 vẫn còn tiếp diễn. Xôi thịt chờ đợi các bạn!