Tình Triền Bên Anh

Chương 75: Chơi với lửa có ngày chết cháy (H)


“Nga…”

Triệu Hành Uy nhịn không được phát ra tiếng thở dài hưởng thụ, bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương kia vừa vặn che trên nơi nóng rực của anh.

“A!” Lần này Tranh Phù thật sự hét lên, theo bản năng cô muốn ngăn anh lại.

Tay cô muốn rút lui thì bị tay anh cản lại, nắm lấy tay cô bọc lại thiết bổng nóng bỏng.

“Đừng buông ra, Tranh Phù, đừng buông nó ra.”

Triệu Hành Uy đột nhiên cất cao âm lượng làm Tranh Phù lập tức quên rút tay về, đột nhiên lại cảm thấy thứ trong tay chơi rất vui. Lần đầu tiên cô tự tay chạm vào, cứng rắn thẳng tắp, hơn nữa nóng bỏng.

Tâm tính vui đùa thay thế thẹn thùng, cô từ từ ngồi bệt xuống đùi hắn. Lúc hai người vặn vẹo, lớp bọt nước thật dày trào hết ra ngoài, cúi đầu có thể nhìn thấy nam căn màu đỏ tím.

“Hừ, mỗi lần anh đều dùng nó bắt nạt em.”

Nhìn thoáng qua Triệu Hành Uy, Tranh Phù dứt khoát dùng hai tay nắm lấy phân thân của anh, chơi đùa xoa bóp.

“Nga… Tranh Phù…”

Bị tay nhỏ bé của cô qua lại khuấy động, cảm giác tê dại từ háng luồn lên khiến Triệu Hành Uy rêи ɾỉ ra tiếng, thậm chí hi vọng tay cô không rời khỏi đó.

Phát hiện người đàn ông trước mặt vì được tay cô âu yếm mà bắt đầu rên

lên, Tranh Phù dùng hai tay cùng cầm phân thân của anh, chậm rãi trượt lên trượt xuống khuấy động. Cô không biết mình hành động chơi đùa của mình làm cho Triệu Hành Uy dục tiên dục tử, gần như không giữ được nữa mà suýt bắn tinh.

“Tiểu nha đầu… Em học được cái này ở đâu.” Thoải mái hơi híp mắt lại, thanh âm Triệu Hành Uy mang tìиɧ ɖu͙© nồng đậm.

“Học theo anh.” Ai bảo quả trứng thối này mỗi lần đều bắt nạt cô, hại cô trở nên không còn là chính mình.

Khuấy động trong chốc lát, Tranh Phù cảm thấy tay hơi mỏi, hơn nữa khiến cô càng kinh ngạc chính là cây gậy trong lòng bàn tay lại biến lớn! Giống như còn nóng hơn lúc nãy! Phát hiện không thích hợp, cô lập tức buông tay, nhanh chóng muốn bò ra khỏi bồn tắm.

“Em tắm xong rồi, anh cứ từ từ tắm đi.” Đừng đùa mà, cô cảm thấy mình chơi hơi quá rồi.

Du͙© vọиɠ trong người nào đó hoàn toàn bị cô khơi mào, thì sao anh có thể cho phép cô chạy trốn như thế. Anh lập tức ôm lấy eo cô, một lần nữa kéo vào trong nước, tóe lên vô số bọt nước.

“A… A ừ…”

Tiếng thét chói tai toàn bộ bị anh chặn ở trong miệng, cả người cô nằm ngang trên chân anh, bị anh ôm. Đầu lưỡi nóng bỏng cạy mở hàm răng của cô, quấn quít với lưỡi cô, hận không thể hút khô toàn bộ mật dịch trong miệng cô.

“Tiểu Tranh Phù, đốt lửa còn muốn chạy sao?” Buông môi cô ra, Triệu Hành Uy một tay ôm cô, bàn tay còn lại xả nước bên trong bồn tắm, rồi mở vòi hoa sen để dòng nước ấm áp xối thẳng lên thân hai người.

“Không có không có, người ta tắm xong thôi.” Xong đời rồi, cô cảm giác mình sẽ bị anh ăn đến xương cốt cũng không thừa.

Triệu Hành Uy dứt khoát đè cô lên bên cạnh bồn tắm lớn, để cô nằm nghiêng nghiêng, bàn tay to mò lên hai quả mật đào mềm mại. Lòng bàn tay ấm áp qua lại xoa bóp hai bầu vυ' khiến anh mê muội, môi mỏng lại

một lần ngăn chặn môi cô.

Bị hôn đến chóng mặt, cộng thêm tác dụng của cồn, trên cơ bản Tranh Phù đã không còn chút khí lực nào nữa.

Đầu lưỡi ấm nóng xuôi theo cái cổ trắng nõn trượt đến hai bầu vυ' đầy đặn thơm hương, không biết có phải hơi nóng bốc lên, càng khiến bộ ngực sữa thơm ngát.

“Ừ a…” Kí©ɧ ŧɧí©ɧ trên ngực làm Tranh Phù lập tức ưỡn bộ ngực lên, đưa nụ hoa vào trong cái miệng tham lam của người nào đó.

Đầu lưỡi chơi đùa khiến nụ hoa của cô rịn ra sữa tươi, bị anh nuốt hết vào trong miệng. Thậm chí anh còn cắn nụ hoa, ngậm cả quầng nhũ vào trong miệng, không ngừng hút.

“Ừ… Hành Uy, không cần hút… Ừ a…”

Bị anh kɧıêυ ҡɧí©ɧ như thế, Tranh Phù chỉ cảm thấy mắt nổ đom đóm, choáng váng hoa mắt, chỉ có thể dùng hai tay nhỏ bé nỗ lực chống đỡ vào thành bồn tắm. Dòng nước chảy trên thân hai người, mang đến nhiều ấm áp hơn.

Buông nụ hoa bị hút đến đỏ bừng ra, lưỡi anh kéo theo sợi chỉ bạc thật dài. Hai nụ hoa thậm chí cả nhũ quầng dính đầy nước bọt sáng trong, thoạt nhìn rất mê người.

“Nhanh như vậy đã không được?”

Tiến tới bên lỗ tai mượt mà trắng nõn, lúc nói chuyện hơi thở nóng rực phun bên tai cô, khiến cô nhịn không được rụt cổ một cái. Vừa nói, anh vừa trượt bàn tay to xuống bụng cô, lòng bàn tay che đồi cỏ xoa bóp vài cái. Lòng bàn tay đưa tới đài hoa, đẩy đóa hoa ra, để lộ hoa hạt.

“A ừ… Chán ghét, không cần… A ừ…”

Lúc ngón tay khẽ đυ.ng đến hoa hạt, thân thể cô lập tức run run hai cái, mềm nhũn như dòng nước trong bồn tắm lớn. Gối lên trên bồn tắm, cô có thể nhìn thấy ngón tay đang vân vê hoa hạt của mình. Anh 1ua lại nhấn áp khiến cô bắt đầu cong eo lên, hai chân mở ra.

“A ừ… A a… Nhẹ chút… A ừ…”

Kɧoáı ©ảʍ quen thuộc lại bắt đầu càn quét thân thể cô, mỗi lần bị anh khẽ đυ.ng vào nơi đó, cô liền thành bùn nhão. Hiển nhiên người này biết rất rõ thân thể cô, mỗi lần đều phải ép buộc cô như thế.

“Bảo bối, muốn anh đi vào hay không?” Du͙© vọиɠ vận sức chờ phát động, nhưng anh càng muốn nghe được ngôn ngữ tình yêu từ miệng cô.

“Ừ a… Muốn, em muốn… Ừ a…”

Dưới bụng không ngừng trào ra mật dịch ấm áp, bị anh khơi mào tìиɧ ɖu͙© khiến cô khó chịu vặn vẹo thân thể. Dù sao anh cũng là chồng cô, bỏ qua ngại ngùng, Tranh Phù bắt đầu chủ động yêu cầu.

Nghe thấy yêu cầu mềm mại yêu kiều kia, Triệu Hành Uy gần như hóa thành dã thú, lập tức quỳ gối giữa hai chân cô. Từ từ duỗi thẳng hai chân, để cô giạng chân ngồi trên đùi anh. Anh nắm lấy hai chân cô, du͙© vọиɠ dữ tợn màu đỏ tím tiến lên, long đầu duỗi thẳng chạm vào động nhỏ của cô.

Qυყ đầυ nóng rực từ từ đặt trước hoa môi ướŧ áŧ, anh để hai chân cô ôm lấy hông mình.

“A… A ừ…”

“Nga a…”

Tranh Phù hoàn toàn ngồi trên du͙© vọиɠ của anh, chỉ cần hơi hóp bụng một chút là nuốt vào du͙© vọиɠ khổng lồ của anh. Buổi chiều trải giao hoan qua điên cuồng, hơn nữa vừa rồi lại bị Triệu Hành Uy kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cô nhanh chóng thích ứng được với phân thân của anh.

“Nga… Bảo bối, sao em vẫn căng chặt như thế.”

Triệu Hành Uy thở dài thoải mái, rõ ràng buổi chiều hai người vừa mới hoan ái. Mới chốc lát mà mật huyệt của cô lại khôi phục khít khao.

“A a… quá sâu… Chậm một chút… A ừ…”

Thắt lưng hữu lực đột nhiên đẩy mạnh một cái đưa phân thân vào càng sâu, Tranh Phù lập tức nắm lấy đầu vai anh thét chói tai.

“Tranh Phù… Tranh Phù…”

Chìm đắm trong giao hoan, Triệu Hành Uy một lần lại một lần gọi tên Tranh Phù, đem phân thân lần lượt chôn thật sâu vào trong thân thể cô.

Bàn tay to nắm lấy hai cánh mông tròn xoa nắn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ phân thân cấp tốc rút ra đâm vào trong mật huyệt.

Mật huyệt bị đánh phá phát ra tiếng nước phụt phụt, mật dịch thuận theo phân thân bị mang ngoài, dính vào chỗ kết hợp của hai người, một màu trắng ngà.

“A ừ… Ừ a…”

Vô lực ghé vào đầu vai anh, Tranh Phù bị thân thể cường tráng của anh ép chặt, lên xuống theo từng lần ra vào của anh.

Trong phòng tắm tràn ngập sương mù, toàn là mùi ân ái da^ʍ mị.

Tiếng rêи ɾỉ cùng gầm nhẹ thật lâu không kết thúc, kèm theo tiếng nước bì bõm.

------oOo------