Tranh Phù lẳng lặng nhìn cửa sổ xe, trên cửa sổ xe màu xanh đen xuất hiện một nửa bên mặt không một chút biểu tình.
Thở dài, cô rất muốn nói kỳ thực cô có thể tự về, mông cũng không còn đau nữa nên cô rất muốn ra ngoài đi dạo loanh quanh. Đã thật lâu thật lâu thật lâu không ra ngoài, người cô sắp mốc meo hết cả lên rồi!
Nhưng vừa quay đầu, nhìn khuôn mặt than bên cạnh, cô liền sụp bả vai xuống.
Y theo cá tính độc tài của người đàn ông này, anh nói phải về nhà là về nhà, tuyệt đối không cho phép không về!
“Bây giờ dượng đang giận ạ.”
Cô quyết định ám chỉ, cũng không tin anh có thể không động đậy.
Nghe vậy Triệu Hành Uy nhìn thoáng qua Tranh Phù đang ra vẻ khoa trương bên cạnh, thậm chí cô còn mở cửa sổ xe ra.
“Dượng xem mặt trời hôm nay đi, có phải tốt lắm không? Tuy nóng một chút, nhưng tuyệt đối là thời tiết tốt!”
Chỉ bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, Tranh Phù tiếp tục ám chỉ.
“Ừ.”
Triệu Hành Uy nhàn nhạt lên tiếng, bên trong xe lại một lần nữa rơi vào yên lặng.
Tranh Phù tức nghiến răng, chẳng lẽ anh không nhận ra được ý của cô?
“Dượng, dượng còn về công ty không?”
Xem ra, ám chỉ đúng không thể thực hiện được, chỉ có thể dùng chính sách đường vòng.
“Ừ.”
Lại lên tiếng nhàn nhạt, Tranh Phù thật muốn vỗ một bàn tay lên, xoá sạch cái mặt than bình tĩnh của anh.
“Ha ha ha, sao cháu lại không biết xấu hổ để dượng đích thân đưa về được?”
Mau để cháu tự về, mau để cháu tự về, mau để cháu tự về!
Trong lòng Tranh Phù đang đánh trống reo hò, cô là người rất hiểu ý người khác, theo tình huống bình thường, hẳn là dượng nên lập tức dừng xe, rồi để cho cô tự về nhà! Thời tiết này, cô cũng có thể đi dạo phố!
“Cô cháu bảo dượng đưa cháu về.”
Lời nói của Triệu Hành Uy xém chút làm Tranh Phù nhảy lên mắng người.
Cái gì, dượng nghe cô cháu nói thế lúc nào? Chẳng lẽ dượng biến thân làm bé cưng ngoan hay trở lại thành người chồng tốt!
“Dượng! Thật! Sự! Nghe! Cô! Nói! Như! Thế!”
Tranh Phù nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một.
Ám chỉ, đi đường vòng cũng không được, chẳng lẽ muốn cô chỉ rõ?
“Thời tiết tốt như thế, đi dạo hoặc đi ngắm cảnh một chút, chắc sẽ rất vui, dượng nói xem?”
Tranh Phù nhắm mắt, không ngừng chỉ rõ, khuôn mặt chờ mong không ngừng liếc ra ngoài cửa sổ.
Lần này đã rõ ràng chưa? Cô muốn đi chơi, cô muốn xuống xe!
Triệu Hành Uy nhìn thoáng qua Tranh Phù đang chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ xe, anh chậm rãi khép lại tạp chí trong tay. Tranh Phù cho là cuối cùng anh cũng hiểu được ý của mình, cõi lòng đầy chờ mong.
“Phải không?”
Tranh Phù nháy mắt cười ngất, cả người dựa trên lưng ghế, cô thề cô đã không còn lời nào có thể nói!
Ám chỉ, đường vòng, chỉ rõ, toàn bộ đều dùng hết, riêng người đàn ông bên cạnh này đầu óc giống hệt gỗ mục, gõ thế nào cũng không ra!
Triệu Hành Uy nhìn Tranh Phù cong miệng tức giận đóng cửa sổ xe lại, rồi không nói thêm câu nào trực tiếp nằm trên ghế dựa, nhắm mắt lại dứt khoát ngủ, chút ý cười vẫn còn vương khóe miệng.
“Cháu muốn ra ngoài chơi?”
Hóa ra, anh đã sớm nhìn thấu tâm tư Tranh Phù, nhưng biểu tình Tranh Phù thay đổi thất thường khiến anh muốn xem xem cuối cùng cô sẽ làm như thế nào.
“Không muốn.”
Tranh Phù quyết định kiên quyết không thừa nhận! Hừ! Cô đã biết ngừi đàn ông này cố ý!
“Không muốn xuống xe đi dạo?”
“Không muốn!”
Đối mặt với dụ hoặc của Triệu Hành Uy, Tranh Phù vẫn mạnh miệng
không chịu thừa nhận.
“Hôm nay thời tiết quả thật tệ, nghe nói cánh đồng hoa cúc ở ngoại thành đã nở hết.”
Haiz, cô đã bắt đầu dao động, phú quý bất năng da^ʍ, bần tiện bất năng di, uy vũ không khuất phục! Nhất định phải vững tâm!
“Vậy trở về đi.”
Triệu Hành Uy chậm rì rì nói cho lái xe bảo lái xe quay đầu xe trở về, khoảnh khắc này trong lòng Tranh Phù đang giãy giụa.
Biết rõ là anh cố ý, cô nên thuận theo tâm ý của mình đây? Hay là nên chết vì sĩ diện?
“Cháu hối hận rồi! Cháu muốn đi!”
Được rồi, cô thừa nhận một cô không giàu có, hai cũng không tính nghèo hèn, ba càng không phải là đàn ông, càng không có uy vũ!
Nghe Triệu Hành Uy vui vẻ bảo lái xe tiếp tục đi về phía trước, Tranh Phù mới phát hiện căn bản xe không quay đầu, không biết từ lúc nào đã lên đường cao tốc.
“Dượng cố ý?!”
Nhìn người đàn ông như cười như không trước mắt, đột nhiên cô ý thức được, anh là người có thù tất báo! Nhất định là ghi hận cô, vì cô thích xoi mói anh, gắp đồ ăn anh không thích đồ ăn cho anh, cũng quá nhỏ nhen đi…
“Không phải là dượng cố ý báo thù chưs? Dượng không keo kiệt như vậy chứ?”
Triệu Hành Uy không nói một từ, anh không keo kiệt vì mấy chuyện nhỏ như vậy. Chỉ là anh thấy biểu tình giãy giụa của cô đã cảm thấy vi vẻ. Có lẽ, anh thật sự là có tâm lý biếи ŧɦái.
“Không phải chứ… Dượng thật sự keo kiệt như vậy!”
Tranh Phù không khỏi hét lên kì quái, hiển nhiên cô hoàn toàn hiểu lầm.
“Được rồi, dượng thừa nhận là không nên chỉnh cháu.” Tranh Phù giơ hai tay lên đầu, “Dượng phải biết rằng, làm biểu tình mặt than mặt có nghĩa là khiêu chiến, dượng không thể trách cháu, chỉ có thể trách dượng lớn lên rất có tính khiêu chiến.”
Tranh Phù lại bắt đầu thì thào tự nói, lời nói này lái xe đang ngồi phía trước cũng không kìm được cười trộm.
“Cháu có ý kiến với diện mạo của dượng?”
Triệu Hành Uy dứt khoát học Tranh Phù cũng tựa lưng vào ghế ngồi, hứng thú nhíu mày hỏi cô.
Đầu tiên Tranh Phù len lén liếc anh một cái, rồi mới đột nhiên xoay đầu hướng ra cửa sổ.
“Dượng hỏi mình có ý kiến với diện mạo của dượng?! Mình có thể có ý kiến gì, mình có thể nói khuôn mặt của dượng rất có tính khiêu chiến với người khác không? Hay là nói, mặt của dượng lớn lên thật sự là thiên hạ vô địch, làm người ta không nhịn được chỉ muốn khiêu chiến?”
Nói xong, Tranh Phù lại xoay người nhìn anh một cái, sau đó lại đối mặt với cửa sổ.
“Xem đi, khuôn mặt này quả nhiên rất có tính khiêu chiến.”
Lời nói của Tranh Phù kết hợp với động tác, làm lái xe không nhịn được cười ra tiếng, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của ông chủ, anh ta lập tức nhịn xuống đến mức bụng sắp nội thương.
Lúc Triệu Hành Uy lườm lái xe, Tranh Phù còn lưng đưa về phía anh nên không nhìn thấy. Cô còn có năng lực làm cho người ta dở khóc dở cười,
giận quá thành cười, cuối cùng nhìn nét mặt của cô thì cũng chẳng bùng phát được lửa giận.
“Cháu cho là dượng sẽ không tức giận phải không?”
Triệu Hành Uy cố ý giảm thấp âm lượng, tỏ vẻ nộ khí đằng đằng.
Riêng Tranh Phù không để mình bị quay vòng vòng, quay đầu nhìn nhìn, lập tức chuyển qua làm mặt quỷ với cửa sổ kính.
“Kì quái, mình có nói chuyện với dượng sao? Mình không phải đang nói chuyện với dượng mà?”
Nhìn mặt mình in trên cửa sổ, Tranh Phù lập tức kéo khuôn mặt tươi cười ra lớn hơn nữa, còn thuận tiện gật đầu thật mạnh.
“Ừ, đúng vậy! Người này quả nhiên kỳ quái!”
Cuối cùng, Triệu Hành Uy bị một loạt động tác và lời nói của Tranh Phù chọc cười, anh cười thật to, khiến Tranh Phù phải liếc mắt nhìn lại.