Đầu tiên Triệu Hành Uy đưa Tranh Phù cùng Hạ Lan Thấm tham quan phòng trưng bày đá quý, bên trong chủ yếu là những loại đá quý kinh điển do công ty “Thiên Long” có được từ khi thành lập đến nay. Đá quý trong phòng trưng bày đều được đánh số, những loại có hoa văn tự nhiên đều có giá trị rất cao.
Đương nhiên, trừ bỏ số đá quý đó, còn sưu tầm rất nhiều trang sức của các nhà thiết kế danh giá, phần lớn đều là trân phẩm khó có được.
Tranh Phù nhìn như si như say, không tự chủ đưa tay lên chạm vào cái hộp pha lê, giống là có thể cảm nhận được sinh mệnh của đá quý. Dưới ánh đèn lóng lánh sáng bóng, giống như là có sinh mạng lực một loại nhảy lên.
So với vẻ si mê của cô, Hạ Lan Thấm chỉ nhìn thấu giá trị của các loại đá quý này, nhưng không trầm mê trong đó giống Tranh Phù. Chỉ liếc mắt nhìn phòng trưng bày một cái, cô ta cũng cảm thấy nhàm chán, chỉ vì muốn nán lại cạnh chồng nên mới đi cùng Tranh Phù.
“Cháu biết yêu cầu của cháu thật vô lễ, nhưng không thể cho cháu chạm vào chúng một chút sao? Chỉ cần một cái là đủ rồi, chỉ cần mở một cái cho cháu nhìn một chút là được rồi!”
Tranh Phù giơ ngón trỏ lên, bởi vì chờ mong và hưng phấn, ngón tay cô còn hơi run run. Khuôn mặt cười tràn ngập hi vọng tỏ vẻ chờ mong, làm người ta không nỡ khiến nó phải thất vọng mất mát.
Triệu Hành Uy không có nói gì, chỉ đi đến góc tường, lấy trong túi ra chìa khóa mở mặt tường bóng loáng ra. Có một màn hình từ từ hiện ra, anh nhập mật mã, đồng thời tra vân tay. Tất cả còi bào động trong phòng trưng bày đều tắt, bao gồm cả lớp bảo vệ bằng tia hồng ngoại, mấy bóng đèn trở nên sáng hơn.
Tranh Phù đầu tiên là kinh ngạc sau đó bội phục nhìn quanh bốn phía, lại có chút nghi hoặc quay đầu nhìn anh.
“Cháu có thể mở pha lê hòm, rồi tự tay chạm vào một lần.”
Câu nói của Triệu Hành Uy khiến Tranh Phù lập tức vui vẻ, nói cám ơn sau đó dùng tay trái mở nắp của chiếc hộp pha lê trước mặt. Cẩn thận lấy ra tác phẩm nghệ thuật đá quý hoàn mĩ nhất trong mắt cô rồi mới xem xét thật tỉ mỉ.
Mỗi một cái cô đều dè dặt cẩn trọng lấy ra, rồi lại cẩn thận cất kỹ vào, dùng ánh mắt từ từ thưởng thức nghệ thuật. Vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú của cô làm Triệu Hành Uy không tự chủ nhìn nhiều thêm mấy lần, có một loại phụ nữ nhìn thấy châu báu thì hai mắt đều toát lên vả tham lam, còn
cô đơn thuần chỉ là thưởng thức.
Tranh Phù cũng biết, nếu như muốn chạm vào hết tất cả các tác phẩm nghệ thuật trong phòng này môt lần, với tộc độ của cô thì phải mất ba ngày ba đêm. Cho nên cô đều chọn những tác phẩm kinh điển hoặc những loại đá quý có giá trị cao.
“Đây là…”
Tranh Phù dè dặt cẩn trọng lấy ra một con kim long rất sống động trong chiếc hộp pha lê cao nhất. Có thể thấy được, con rồng này được làm bằng vàng ròng, mắt rồng làm hắc diệu thạch bằng cao cấp nhất, mỗi cái vảy đều được điêu khắc đường vân rõ ràng, ngũ trảo càng tinh xảo, từng móng vuốt cũng được làm rất tỉ mỉ.
“Con kim long này sẽ được ra mắt vào năm sau, vì sang năm chình là năm rồng. Gần như cả con rồng này được làm bằng vàng, đồng thời cũng để chúc mừng sinh nhật trăm năm của Thiên Long, mặc dù chỉ là hàng mẫu nhưng rất có ý nghĩa.”
Nghe Triệu Hành Uy giới thiệu xong, Tranh Phù yên lặng gật đầu. Trách không được công ty chủ yếu trưng bày đá quý kim cương, nhưng lại dùng vàng ròng tạo ra kim long, nguyên lai còn có ẩn ý khác.
“Nói cách khác, cái này vẫn là bí mật sao?”
Tranh Phù cẩn thận cất kỹ, rồi mới xoay người nhìn Triệu Hành Uy. Thấy dượng gật đầu, cô lại lưu luyến nhìn thoáng qua.
“Được rồi, vậy dượng cũng phải cẩn thận một chút. Nhất định phải xem trọng cháu, miệng cháu cũng không kín lắm đâu, đến lúc đó nói ra, công ty sẽ chẳng bán được gì đâu.”
Câu này của cô cũng chỉ là đùa vui thôi, chỉ cần nhìn mắt cô lóe lên là biết, nhưng Triệu Hành Uy lại hơi nghiêm mặt để phối hợp với diễn xuất của cô.
“Dượng tin tưởng, cái miệng của cháu nhất định sẽ kín như bưng.”
Cũng đúng, câu nói của Tranh Phù chẳng hề có sức uy hϊếp chút nào, cô
chỉ nhún nhún vai. Hiện tại, cô càng ngày càng không sợ dượng nữa rồi, chỉ là con hổ giấy giống y hệt ba cô nàng. Đây là cảm giác của Tranh Phù.
Hạ Lan Thấm không hiểu giữa bọn họ chỉ đang đùa vui, cứ nghĩ là Triệu Hành Uy nói thật, lập tức có chút khẩn trương.
“Tranh Phù tuyệt đối sẽ không nói ra, đúng không?”
Cô ta vừa kéo tay Tranh Phù, vừa không ngừng cam đoan với Triệu Hành Uy. Nhìn cô nhỏ tưởng thật, Tranh Phù chỉ có thể dùng sức gật đầu, còn Triệu Hành Uy từ chối cho ý kiến.
“Đi thôi, không phải cháu muốn xem phòng thiết kế sao? Nếu còn muốn xem phòng trưng bày, sau này cháu có thể quay lại.”
Thiết lập lại xong hệ thống bảo vệ, Triệu Hành Uy đưa hai người đi khỏi phòng trưng bày. Bởi vì vừa rồi uy hϊếp anh, Hạ Lan Thấm càng thêm nhát gan. Không giống Tranh Phù cao hứng sôi nổi, cô ta chỉ dám tránh phía sau anh, đi theo bóng dáng cao lớn.
Thăm quan vui vẻ một vòng, Tranh Phù xoay người lại phát hiện cô nhỏ lặng yên đi theo sau, đầu óc vừa chuyển lập tức chạy tới kéo tay cô ta.
“Cô, chúng ta nói chuyện được hay không? Nơi này có chỗ nào hay để chơi không?”
Tuy cô biết mình hỏi như thế có chút kỳ quái, một công ty thì làm gì có chỗ để chơi, nhưng cô chỉ muốn khuấy động không khí. Đương nhiên, cô lại càng không biết Hạ Lan Thấm chưa từng tới đây.
“Cái…này, cô không biết, cô chưa từng tới…”
Hạ Lan Thấm có chút xấu hổ, cô nên giải thích với Tranh Phù thế nào, chẳng nhẽ lại bảo cô chưa bao giờ tới công ty của chồng?
May mà Tranh Phù cũng không có hỏi tiếp, cô tự trách mình sơ ý. Quan hệ của cô nhỏ và dượng vẫn luôn không tốt, chỗ này rõ ràng lại là một cấm địa.
Kỳ thực, không phải cô không trách cô nhỏ lần đó đã bỏ thuốc mình. Sau
đó nhìn thấy cô nhỏ còn đau khổ hơn cả mình, cô đột nhiên không còn sức lực để trách cứ hay tức giận nữa. Tự tay đưa người đàn ông mình yêu thương lên giường người phụ nữ khác, sau đó lại còn bị chán ghét, loại đau khổ này chắc cô cũng không thể nào chịu được.
Trong vòng luẩn quẩn của giới thượng lưu, có rất nhiều chuyện kì quái, cô cũng không cho rằng Hạ gia hoa lệ như mặt ngoài. Những chuyện bẩn thỉu, từ nhỏ cô cũng thường thấy, nếu không phải ba mẹ có quyền có thế, lại luôn cưng chiều cô, thì thân thích của cô vừa cưng chiều cô nhưng có thêm ba phần kính sợ?
Nói toạc ra, cái gì mà nhà giàu, cái gì mà xã hội thượng lưu, cái gì mà phú nhị đại, với cô mà nói chính là dùng vẻ ngoài hoa lệ để che giấu những thứ bẩn thỉu. Một tòa nhà hào nhoáng, lộng lẫy như bông hoa trồng trong nhà kính, nhưng trong đó giấu không biết bao nhiêu chuyện không thể nói ra.
“A, không biết phòng thiết kế đá quý sẽ có dáng vẻ gì đây? Có phải tất cả mọi người bận bịu thảo luận sản phẩm mới cho quý tiếp theo, hoặc là vì một bản thiết kế mà tranh luận không dứt? Thật chờ mong! Cô ơi, cô nhanh chút đi, cháu không thể chờ được nữa rồi!”
Tranh Phù đột nhiên dùng tay trái khoác lên khuỷu tay Hạ Lan Thấm, kéo cô ta bước nhanh hơn, vừa vặn đuổi theo bước chân Triệu Hành Uy, cũng vừa vặn để Hạ Lan Thấm đi tới bên cạnh anh. Còn như vô ý chen qua bên trái không ngừng chen làm cho Hạ Lan Thấm không thể không tới gần Triệu Hành Uy.
Nếu là bình thường anh nhất định sẽ lập tức tránh ra, tránh bàn tay đang chạm vào áo mình, nhưng giờ phút này ngại Tranh Phù ở đây, lại còn đang không ngừng khoa tay múa chân đoán dáng vẻ của phòng thiết kế thế nào, anh tự nhiên khắc chế hành vi của mình theo bản năng.
Nhưng điều khiến anh không thể hiểu được thậm chí cảm thấy buồn cười chính là, vì sao anh phải để ý Tranh Phù có ở đây hay không?