Triệu Hành Uy vừa họp xong đi ra, phía sau còn có rất nhiều chủ quản của công ty đi theo, lại nghe thấy tiếng ồn ào náo loạn trước cửa phòng làm việc của mình.
“Chủ tịch…”
Mọi người thấy Triệu Hành Uy đến thì đều không lên tiếng, mà anh cũng nhìn thấy tình trạng của Tranh Phù giờ phút này.
Bước một bước dài, cẩn thận tránh vết thương nâng cánh tay Tranh Phù lên. Tranh Phù dựa vào sự nâng đỡ của anh mới miễn cưỡng đứng lên được, đau đớn trên cánh tay đau đã khiến cô toát mồ hôi lạnh.
“Nói, ai làm!”
Triệu Hành Uy đỡ Tranh Phù, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Từ Hi cùng Hạ Lan Thấm.
Ánh mắt chạm đến màu máu đỏ chói mắt trên cánh tay cô, Triệu Hành Uy chỉ cảm thấy lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Cho tới bây giờ mọi người chưa từng thấy Triệu Hành Uy tức giận như thế, nên cũng không dám nói gì, chỉ dám vụиɠ ŧяộʍ nhìn về phía từ Hi. Không cần hỏi lại, Triệu Hành Uy đã biết đại khái sự tình.
“Cháu cảm thấy…là ai làm không quan trọng? Ít nhất…đưa cháu đi bệnh viện trước…”
Tranh Phù nhịn đau, gian nan mở miệng. Chẳng lẽ dượng vĩ đại không nhìn thấy cánh tay cô đang chảy máu?
“Thật là xui xẻo… Dượng, cháu cảm thấy…dượng nhất định là sao chổi của cháu… Mỗi lần, mỗi lần đều gặp phải…”
Tranh Phù tự nhận trêu đùa vài câu, nhưng cô chỉ vì muốn phân tán sự chú
ý trên cánh tay đau đớn thôi, nói đến đấy thì ý thức bắt đầu hỗn loạn. “Tranh Phù!”
Trước khi ngất đi, cô nghe thấy cô nhỏ và dượng sợ hãi gọi cô. Cuối cùng, bọn họ cũng chú ý tới cánh tay tàn tật của cô…
Lúc Tranh Phù tỉnh lại vì đau, cô phát hiện mình nằm trong căn phòng toàn mùi thuốc, không cần đoán cũng biết nhất định là ở bệnh viện.
Cánh tay bị thương của cô được băng bó rất nhiều lớp băng gạc giống y như xác ướp. Làm thế này để cô không hoài nghi kỹ thuật của bác sĩ, nếu không phải cánh tay vẫn còn đau đến lợi hại thì cô cũng chẳng nói làm gì.
“Tranh Phù, cháu tỉnh rồi, còn đau không?”
Hạ Lan Thấm vừa thấy Tranh Phù tỉnh lại, lập tức khẩn trương tiến lên. Đã thấy Tranh Phù giãy giụa có vẻ như muốn đứng lên, lúc cô ta chuẩn bị đưa tay đỡ thì Triệu Hành Uy vẫn đứng ở cửa sổ đột nhiên đi tới, nâng Tranh Phù dậy. Nâng đầu giường lên cao, rồi đặt một cái gối cho cô dựa vào.
“Cô yên tâm, trừ còn hơi đau, cháu tin sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tranh Phù chỉ vào cánh tay phải băng bó, cô phát hiện hiện tại không có chút sức nào để nâng tay lên.
“Tuy nhiên, nói đi nói lại đều là do những người khác!” Tranh Phù nói rồi lập tức trừng hướng về phía Triệu Hành Uy đang ngồi một bên, “Truy căn nguyên, chuyện này xảy ra là do tranh giành tình nhân, mà người vô tội nhất như cháu lại thành người bị hại.”
Đối với chuyện này, Hạ Lan Thấm vạn phần áy náy, mà Triệu Hành Uy để Tranh Phù chỉ trích tùy ý, bởi vì đây là sự thật.
“Cô à, cháu cảm thấy mình thật đáng thương. Lần nào, cháu cũng là người vô tội nhất, nhưng người bị thương luôn là cháu! Chẳng lẽ, là vì ông trời cũng ghen ty với hồng nhan, cảm thấy cháu quá xinh đẹp, hoàn mỹ không tỳ vết? Vậy nên mới tạo cho cháu vài vết thương để cháu không còn hoàn mỹ nữa?”
Tranh Phù sợ nhất là nhìn thấy vẻ mặt áy náy này, lập tức dùng khiếu hài hước của cô để hóa giải. Cô còn làm biểu tình kỳ quái để phối hợp, còn không ngừng chớp chớp đôi mắt to, quả nhiên làm Hạ Lan Thấm nín khóc bật cười.
“Con bé này…”
Hạ Lan Thấm dùng ngón trỏ ấn nhẹ vào trán Tranh Phù, Tranh Phù lập tức giả vờ giả vịt lắc lư vài cái.
“Được rồi được rồi, cháu là đương sự còn không lo, hai người làm gì mà nhìn cháu như người tàn phế vậy. Yên tâm, đây chỉ là một vết thương nhỏ, tuy chảy máu đúng là hơi nhiều, miệng vết thương cũng hơi sâu. Nhưng, cháu tin tưởng trong tương lai có lẽ sẽ có một thời gian không thể làm việc nặng thì nó vẫn có thể hoạt động tự nhiên.”
Lời của cô làm Hạ Lan Thấm rất cảm động, rõ ràng là cô bị thương, nhưng giờ phút này vẫn còn muốn an ủi cô ta. Tranh Phù như nhìn thấu sự suy sụp của cô ta, nhìn thấu những lời của Từ Hi khiến cô ta bị tổn thương.
Nhìn Tranh Phù lạc quan như thế, Triệu Hành Uy không khỏi lại kính trọng cô thêm vài phần.
Dù rất đau, nhưng cô vẫn là có thể tươi cười vui vẻ lại còn nói giỡn. Nghe thì có vẻ ngây thơ, nhưng lần nào đều có thể xóa bớt cảm giác tội lỗi của
bọn họ, giúp họ như trút được gánh nặng.
“Cô ơi, cháu đói bụng… Cô sẽ không nghĩ liên hợp dượng ngược đãi cô cháu gái nhỏ tàn tật này chứ?”
Tranh Phù nghẹn ngào, chỉ chỉ đồng hồ treo trên tường. Nếu như cô không nhớ lầm, lúc này là thời gian cô ăn cơm chiều.
Lúc này Hạ Lan Thấm mới ý thức được, lập tức đứng lên, lại lo lắng Tranh Phù ngồi lại một người.
“Tôi sẽ chăm sóc con bé.”
Triệu Hành Uy đã mở miệng, Hạ Lan Thấm ngập ngừng một lát, nhưng nhìn Tranh Phù thật sự đói bụng lại lập tức chạy đi.
“Cô nhớ mua nhiều một chút, đừng quên không phải chỉ có cháu chưa ăn, hai người cũng chưa ăn nữa.”
Tranh Phù sợ Hạ Lan Thấm quên, hét to ra cửa. Đoán chắc là cô nghe được, Tranh Phù mới thảnh thơi nằm lại giường. Hiện tại, cô muốn chuẩn bị tốt để nói chuyện với dượng.
“Dượng, cánh tay cháu bị thương, có phải dượng nên chịu trách nhiệm không?”
Tranh Phù suy nghĩ tính toán, dựa vào gối, ung dung chờ đợi câu trả lời của Triệu Hành Uy.
“Như cháu nói, có vẻ dượng luôn làm cháu bị thương, mà cháu lại là đứa trẻ vô tội.”
Triệu Hành Uy vừa nói vừa nhìn lớp băng gạc trên tay phải. Những lời vừa rồi của bác sĩ vẫn còn ở bên tai, tuy mảnh thủy tinh vỡ không làm thương tổn đến xương cốt, nhưng vì quá sâu có thể sẽ lưu lại sẹo.
Trong trí nhớ, anh nhớ trên người Tranh Phù không có một chút khuyết điểm. Như lời cô vừa mới nói, vết sẹo sẽ lưu lại trên thân mình hoàn mĩ không chút khuyết điểm của cô.
Tranh Phù thuận theo ánh mắt của dượng nhìn về phía tay phải của mình, kỳ thực cô đã chuẩn bị tâm lý. Lời vừa rồi không phải là cô nói giỡn, miệng vết thương sâu như thế, không để lại sẹo đúng là chuyện không thể nào.
Nhưng, có thể thế nào đây? Hiện tại cũng đã thành bộ dạng này, đau lòng hay buồn bực cũng không dùng được?
“Có phải cảm thấy rất có lỗi với cháu?”
Tranh Phù đứng dậy, trong ánh mắt lóe lên mưu đồ.
“Vậy nên?”
Triệu Hành Uy không tự chủ xoa đầu cô, mang theo chút dung túng đợi cô nói hết.
“Hì hì hì, nếu cảm thấy có lỗi, vậy hãy để cháu tham quan phòng thiết kế đá quý của dượng được không?”
Từ trước đến nay Tranh Phù vẫn không quên mục đích này, cô tin Triệu Hành Uy xuất phát từ áy náy với mình, nhất định sẽ đáp ứng, lúc này đây cô hoàn toàn không lo lắng không đạt được mục đích.
Cô vừa nói xong yêu cầu của mình, đến phiên Triệu Hành Uy kinh ngạc không nói được gì. Anh tưởng cô sẽ đưa ra yêu cầu muốn xóa bỏ vết sẹo hoặc là yêu cầu khác càng vô lễ, nhưng lại khiến anh hoàn toàn không lường trước được yêu cầu này.
“Chẳng nhẽ dượng không đồng ý?”
Tranh Phù thấy anh không có phản ứng, cho là anh không đáp ứng.
“Dượng xem, cháu đang là người tàn tật, không đến nỗi ngay cả chút yêu cầu ấy cỉa cháu cũng không đồng ý chứ?”
Tranh Phù nỗ lực biểu hiện vẻ đáng thương của mình, thậm chí còn cố gắng nhỏ mấy giọt nước mắt, chỉ tiếc không có, bộ mặt nhưng sắp rút gân…
“Đúng là yêu cầu nhỏ, dượng chưa nói là không đáp ứng. Chờ lúc cháu muốn xem, cháu cũng có thể đến tham quan.”
Triệu Hành Uy hoàn hồn, nét mặt của cô khiến anh muốn cười.
“Thật sao? Thật tốt quá! Ôi… Đau…”
Tranh Phù lập tức muốn giơ tay lên hoan hô, kết quả động vào cánh tay bị thương, lúc này thật là đau muốn rớt nước mắt!
“Cháu cẩn thận một chút, đừng quên cánh tay mình đang bị thương!”
Triệu Hành Uy bất đắc dĩ đỡ cô nằm xuống giường, lập tức gọi bác sĩ tới, sợ miệng vết thương vừa khâu lại rách ra.
Anh đã tập mãi thành thói quen với những hành động như trẻ con của cô.