Nụ Hôn Ướt Át

Chương 21: Qua đêm

Dư vị sau khi hưởng thụ cơn cực khoái, cô gái nhỏ nũng nịu nằm trong vòng tay người đàn ông chu miệng oán trách ngực mình bị đau.

Trần Hoài Xuyên nhìn kĩ, mới phát hiện quả thật là vừa sưng vừa đỏ phủ đầy dấu tay mình, nhớ tới dáng vẻ kịch liệt khi nãy của mình, anh vừa xót vừa áy náy nên nâng cặp ngực cô gái nhỏ lên xoa dịu.

Cũng đã hai giờ rưỡi sáng, được người đàn ông làm tới thỏa mãn nên Lâm Kiều cực kỳ buồn ngủ.

Nhìn cô không có ý muốn rời đi, Trần Hoài Xuyên hỏi dò xét: "Ở lại qua đêm sao?" Lâm Kiều gật gật đầu, gối đầu lên cánh tay anh rồi mơ màng ngủ.

Trần Hoài Xuyên nửa vui mừng nửa chua xót.

Vốn là tổng giám đốc Trần cao cao tại thượng hưởng thụ sự theo đuổi tung hô của phụ nữ, lại hèn mọn đến bước như thế này ở trước mặt một người phụ nữ nhỏ.

Thôi vậy, ai bảo anh cam tâm tình nguyện.

Ôm cô gái đi vào nhà tắm lau rửa đơn giản một chút, rồi mới ôm cô quay lại giường ômtrong lòng.

Anh quý trọng khoảnh khắc khó có được này, bên trong vách thịt của cô gái vẫn còn ẩm ướt, anh nhét gậy thịt mình vào trong.

Bên trong vừa ướt vừa ấm.

Lâm Kiều có lẽ cũng đã quá mệt, chỉ khẽ hừ một tiếng, nhưng không tỉnh dậy vì bị làm.

Người đàn ông vùi vào bên trong cơ thể cô, rồi cũng trầm lắng chìm vào giấc ngủ.

Đoán chừng do bóng ma từ lần người phụ nữ này mới sáng sớm đã bỏ chạy, Trần Hoài Xuyên tỉnh dậy từ rất sớm. Xác nhận cô gái vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường mình, anh hôn lên khuôn mặt trắng hồng nhỏ nhắn của cô một cái, rồi mới khẽ ngồi dậy, xuống lầu làm bữa sáng cho cô.

Lâm Kiều bị điện thoại của bố mẹ cô gọi cho tỉnh dậy.

Cô đang ngủ say sưa, cúp cuộc điện thoại đầu tiên xong cứ tưởng có thể yên tĩnh, người bên kia lại không ngơi nghỉ gọi tiếp cuộc thứ hai, cuộc thứ ba, mãi đến khi Lâm Kiều bị ồn ào tỉnh dậy, ngồi dậy bắt máy thì điện thoại mới ngưng.

"Kiều Kiều à, sao bây giờ con mới nghe máy?"

"Mẹ à, hôm nay cuối tuần, mới sáng sớm mà mẹ đã gọi..."

"Ôi chao mẹ nói cho con nghe, lần trước cậu hai của Vĩnh Quân tìm được trường học cho em trai con có chỗ dựa rồi. Người trung gian là giáo viên trong trường, nói chuyện rất chắc chắn, nói là đảm bảo có thể vào trường được, chỉ là học phí cao chút, con đi về nhanh nhanh nói chuyện với Vĩnh Quân xem sao, xem khi nào có thể chuyển tiền cho bố mẹ.

Lần nào cũng vậy, Lâm Kiều còn chưa nói xong một câu, mẹ bên đầu dây kia đã liên tục oanh tạc như đạn pháo.

Đơn giản cũng chỉ liên quan đến tiền mà thôi.

Tuy quy mô công ty Lưu Vĩnh Quân không lớn, nhưng mối quan hệ với gia cảnh nhà anh ta khá nhiều, lại đồng ý lấy lòng người nhà của cô. Bố Lâm mẹ Lâm hưởng qua vài lần ngon ngọt lập tức trực tiếp ỷ lại vào anh ta.

"Tiền học phí của Lâm Siêu vì sao phải do Lưu Vĩnh Quân trả? Tự bố mẹ không có tiền hay sao?" Lâm Kiều bị lời nói của mẹ ruột làm cho tức giận tới đau đầu.

"Ôi, cũng đâu phải bố mẹ nhất định muốn Tiểu Lưu chi tiền, lần trước cùng đi ăn cơm chẳng phải do Tiểu Lưu chủ động nói là muốn giúp cậu nhỏ giải quyết chuyện trường học sao."

"Lưu Vĩnh Quân chỉ thuận miệng nói mà mẹ tưởng thật? Bố mẹ còn không phải đều ỷ vào Lưu Vĩnh Quân rồi sao? Con chẳng quan tâm đến chuyện này đâu, con cũng không đưa tiền bố mẹ mượn nữa!"

Lâm Kiều giận tới run người, cúp điện thoại xong thì khóa máy.

Thật ra lúc trước, chỉ cần bố mẹ không yêu cầu quá đáng, Lưu Vĩnh Quân lại vui vẻ đi lấy lòng bọn họ, Lâm Kiều cũng thấy chả sao, tùy ý bọn họ muốn làm sao thì làm.

Nhưng bây giờ cô đã không hài lòng khi cứ ngây ngốc tiếp tục sống bên cạnh Lưu Vĩnh Quân như này nữa.

Cô không muốn bản thân mình phải mắc nợ anh ta nhiều thêm, muốn vạch rõ ràng chút.

Ngẫm nghĩ một hồi, Lâm Kiều vẫn gọi một cuộc điện thoại cho Lưu Vĩnh Quân.

"A lô, vợ hả?" Lưu Vĩnh Quân có hơi bất ngờ, anh ta đi công tác nhiều lần, đây là lần đầu tiên Lâm Kiều gọi cho anh ta vào lúc sáng sớm.

"À… Chồng... chồng, nếu mấy ngày này bố mẹ gọi điện bảo anh đưa tiền thì anh đừng đưa."

"Sao thế? Bố mẹ cần tiền hả? Gần đây chồng kiếm được không ít, lại có được một dự án lớn, mấy trăm nghìn vẫn có thể lấy ra được." Lưu Vĩnh Quân không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để khen ngợi bản thân mình.

"Không được, không được đưa. Tiền là anh cực khổ kiếm được, không hà cớ gì phải đưa cho người khác." Lâm Kiều ghét nhất kiểu cố làm ra vẻ này của Lưu Vĩnh Quân, nhưng vẫn mềm giọng khuyên nhủ anh ta: "Tự bọn họ tích cóp một chút là có, tóm lại là đừng quan tâm họ, anh ở bên ngoài chú ý an toàn."

"Vợ biết xót thương cho chồng rồi. Được, đều nghe lời em."

Nghe những lời tự nói tự nghe giả vờ ân ái của Lưu Vĩnh Quân xong, Lâm Kiều ấp úng đáp qua loa cho có lệ.

Cũng đã nói xong những lời muốn nói cô thở phào một hơi, ngẩng đầu bỗng nhìn thấy người đàn ông sắc mặt tái xanh bưng đồ ăn sáng đứng ở ngay cửa.

"Vậy được...vậy em cúp máy, tạm biệt." Lâm Kiều nhanh chóng cúp máy.

Người đàn ông bưng đồ ăn sáng xoay người rời đi, chẳng bao lâu, Lâm Kiều nghe thấy tiếng dĩa thức ăn bị ném vào trong thùng rác.