Làm sạch đống hỗn độn trên thân thể của mình phải cần chút thời gian. Rượu vang chảy đầy chân, huyệt nhỏ mới được người đàn ông đàn ông lau lại bị làm cho ướŧ áŧ hơn, chiếc váy liền vốn thẳng thớm gọn gàng cũng nhăn nhúm.
Rút khăn giấy trên bàn của người đàn ông lau huyệt nhỏ, khi ngẩng đầu mới phát hiện người đàn ông đang ngồi trên ghế thưởng thức rượu vang từng ở trên người cô, cho dù vậy vẫn ung dung nhìn mình, ánh mắt xoay chuyển, huyệt nhỏ của Lâm Kiều không có nghị lực mà lại chảy nước ra.
Thân thể dâʍ đãиɠ càng lau càng ướt.
Vừa rồi người đàn ông không chỉ ác liệt rót rượu vang vào cô, còn giấu mất qυầи ɭóŧ của cô ở đâu đó rồi, Lâm Kiều không muốn dây dưa với anh nữa nên dứt khoát từ bỏ.
Sửa sang chiếc váy bên trong trống rỗng. Cô tranh thủ rời đi khi còn một giờ nữa là tan tầm, người đàn ông lấy một phần văn kiện từ trong ngăn kéo ra.
“Bỏ hợp đồng à?”
“Không cần, cảm ơn ý tốt của tổng giám đốc Trần.” Giọng điệu của Lâm Kiều lạnh nhạt. Dù sao không lấy hợp đồng về được cũng sẽ không sao, nhiều lắm cũng là bị cấp trên mắng một trận. Nhưng tiếp tục dây dưa với người đàn ông này thì mọi chuyện rất có thể sẽ càng thêm phức tạp.
Trần, Hoài, Xuyên…
Lâm Kiều nhìn gương mặt đẹp trai hiếm thấy của người đàn ông, trong lòng thầm đọc lại tên của anh.
Quả thật anh một sεメ partner cực kỳ tốt trên giường nhưng người đàn ông này quá bá đạo, thân phận và địa vị cũng không phải loại cô có thể trêu chọc tới. Cô và anh hoàn toàn không phải người cùng chung thế giới.
“A, thật đúng là mặc xong quần áo lập tức trở mặt không nhận người.” Trần Hoài Xuyên cong khóe miệng, mắt lạnh đánh giá người phụ nữ lật mặt còn nhanh hơn lật sách trước mặt mình. Ở trên giường mở miệng ra là ông xã, xin anh chơi, thế mà xuống giường lại trưng vẻ mặt không quen biết muốn phủi sạch quan hệ này. Đây là lần đầu tiên anh gặp phải một người phụ nữ như vậy.
Là anh cắm cô không đủ sướиɠ, hay là bé lẳиɠ ɭơ này muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt?
Eo Lâm Kiều bị người đàn ông ôm lấy từ sau lưng.
“Lâm Kiều, ly hôn theo tôi được không?” Trần Hoài Xuyên vùi đầu mυ'ŧ mát cần cổ trắng nõn của người phụ nữ, lại bị Lâm Kiều kháng cự tránh đi.
Anh không khỏi nhíu mày, lạnh mặt buông người phụ nữ trong l*иg ngực ra.
“Tổng giám đốc Trần, anh rất lợi hại, cũng luôn làm tôi rất sướиɠ.”
Lâm Kiều thở dài một tiếng khẽ đến mức không thể nghe thấy, nói: “Nhưng chúng ta vẫn không nên gặp lại, anh cũng biết đấy, tôi là một người phụ nữ đã kết hôn. Tôi sẽ không ly hôn, gặp dịp thì chơi thì ok, làm thật thì sẽ không thú vị nữa.”
“Ngài là người có thân phận cao quý, tôi cũng không làm phiền nữa, tạm biệt.”
Trần Hoài Xuyên không ngờ Lâm Kiều lại nói ra mấy lời này.
Anh cảm thấy bao nhiêu sự dịu dàng lúc nãy của mình cho chó ăn hết rồi, trên mặt như bị đánh mạnh một cái. Dù sao nhiều năm như vậy vẫn luôn là phụ nữ theo đuổi lấy lòng anh, chưa từng có người phụ nữ nào dám làm càn như vậy ở trước mặt anh.
Đúng là anh có chút nhớ mãi không quên cơ thể của cô, nhưng cũng chẳng phải kiểu không phải người phụ nữ này thì không được.
Vẻ mặt Trần Hoài Xuyên lạnh nhạt, giơ tay hất miếng ngọc đắt đỏ trên bàn làm việc xuống đất. Miếng ngọc điêu khắc bể nát đầy đất.
Chỉ là một người phụ nữ có nhan sắc không tệ mà thôi, Trần Hoài Xuyên tôi muốn loại phụ nữ gì mà không có!
Nghĩ như vậy, ngay cả hợp đồng chuẩn bị sẵn cho cô cũng bị ném sang một bên, Trần Hoài Xuyên không nói một lời sửa sang quần áo chuẩn bị rời khỏi căn phòng tràn ngập vị ngọt của người phụ nữ này, khi chạm vào qυầи ɭóŧ ướt đẫm của người phụ nữ trong túi mình, anh lại không nỡ vứt bỏ. Cuối cùng vẫn bỏ vào trong bao tài liệu.
Lâm Kiều không mặc qυầи ɭóŧ, trống không nửa người dưới trở về công ty.
Cảm giác trống trải ở thân dưới cũng không tốt lắm, huyệt nhỏ lộ ra không khí khiến người ta có cảm giác không an toàn. Lâm Kiều luôn sợ bị phát hiện, vô thức kẹp chặt đùi lại. Lúc báo cáo kết quả công việc với cấp trên càng thêm không được tự nhiên, cũng không thèm để ý ánh mắt thất vọng của cấp trên, bị mắng vài câu xong cũng nhanh chóng chạy về chỗ làm việc của mình.
Cũng may mọi người cũng không có chút bất ngờ nào với việc cô không thể lấy được hợp đồng, các đồng nghiệp còn tất bật đến an ủi cô, ông chủ lớn ra mặt cũng không thể lấy hợp đồng về được còn cố tình muốn cử nhân viên văn phòng đi lãng phí thời gian, việc này vốn chính là do cấp cao sắp xếp không hợp lý.
Lâm Kiều cười nhẹ nói không có việc gì, lo lắng bị các đồng nghiệp ngửi được hương vị hỗn tạp trên người mình, thế nên tự động kéo xa khoảng cách với các đồng nghiệp theo bản năng.
“Kiều Kiều, tan làm đi dạo phố với tôi đi, hôm nay tôi muốn mua một chiếc túi.” Đồng nghiệp Vương Văn có quan hệ khá tốt mời cô.
“Không… Không được, đêm nay… Đêm nay ba mẹ tôi lên đây ăn cơm.” Không thể nào tưởng tượng được cảnh tượng mình trần trụi đi dạo phố, Lâm Kiều chỉ có thể xấu hổ từ chối.
Cô cũng thực sự không hiểu rõ bản thân. Bình thường bảo thủ hướng nội đến giống như phụ nữ trung niên, sao lại có thể dâʍ đãиɠ như vậy trước mặt người đàn ông kia chứ.
Ưm… Nghĩ đến người đàn ông kia, dường như huyệt nhỏ lại ngứa nữa.