Con Thần Thú Ngu Ngốc, Cút Ngay!

Chương 41: Cơ duyên

Mạc Ảnh Quân trầm mặc, đệm thịt bị bỏng đến đỏ bừng lên, con mèo nhỏ rõ ràng nhăn mặt vì đau mà vẫn tỏ ra không có gì vì sợ hắn giận, hơi cúi người xuống nhẹ nhàng ôm lấy tiểu bạch miêu, tay giơ tiểu móng vuốt bị bỏng đưa lên sát miệng khẽ thổi.

"Ngao . . . . ." Bạch Ly ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần sát trước mặt, đẹp trai quá >.

Mạc Ảnh Quân buồn cười nhìn con mèo nhỏ lại phạm xuẩn, ôn nhu hỏi: "Còn đau không ?"

"Ngao." Tiểu bạch miêu ngơ ngác lắc đầu, thầm cảm thấy may mắn mình đã biến thành mèo nếu không chắc bây giờ cả gương mặt đỏ bừng như quả cà chua mất, thật xấu hổ.

Bạch tiểu miêu ngượng ngùng từ trong lòng thiếu niên nhảy xuống, đi quanh giá thịt heo hai vòng, tiếp đó quay đầu hướng về phía Mạc Ảnh Quân cấp thiết kêu to.

"Ngao ô ngao ngao ô !"

Tiểu móng vuốt có chút khẩn cấp cào cào vài cái, hắn hưng phấn nhảy đến một bên chờ Mạc Ảnh Quân xử lý nốt thịt heo.

Tầm mắt Mạc Ảnh Quân vẫn chú ý con mèo nhỏ, thấy hắn thanh thản lắc lư cái đuôi, hai tiểu móng vuốt ngoan ngoãn cùng chụm lại đằng trước, đoan đoan chính chính ngồi đợi, nhưng cặp miêu đồng lại hận không thể dính sát vào con heo nướng đằng trước, đáy mắt xẹt qua tia buồn cười.

Bạch tiểu miêu giục: "Ngao ô !"

Mạc Ảnh Quân: "Biết rồi." Không cần tự hỏi, hắn có thể minh bạch được ý tứ của con mèo nhỏ.

Tiểu bạch miêu vui vẻ tiến đến bên cạnh Mạc Ảnh Quân, dùng đầu cùng thân thể cọ cọ chân hắn, cái đầu nhỏ ngước lên lộ ra biểu tình khát vọng: "Ngao ô ngao ô !"

Mạc Ảnh Quân cảm giác bị manh (cute) đến, động tác nhanh một chút.

Nhìn cục thịt nhỏ trên lá cây, tiểu bạch miêu hưng phấn run run hai chòm râu, chân trước nhào đến.

Mạc Ảnh Quân đẩy lá đến trước: "Hơi nóng, cẩn thận."

"Ngao ô ~" Cái đuôi nhỏ dựng thẳng lên hơi lắc lư như đường cuộn sóng, nhẹ nhàng nhún mũi ngửi nửa ngày mới hướng về phía Mạc Ảnh Quân kêu lên một tiếng, nghẹo đầu nhỏ cộp cộp ăn.

Nỗ lực ăn xong miếng thịt, cái bụng nhỏ đã hơi phồng lên, con mèo nhỏ vốn đã tròn vo dễ thương nay càng giống như quả cầu lông xù.

(ta ko nuôi mèo nên tả ko đúng kệ đi :v)

Đôi mắt trông mong nhìn đống thịt heo bên kia, tiểu Bạch liếʍ mũi một chút, rất là đáng tiếc.

Mạc Ảnh Quân: "Ăn chân giò heo sao ?"

Tiểu bạch miêu ngồi dậy, vươn tiểu móng vuốt hua hua: "Ngao ô !"

Hắn vẫn có thể ăn !

Cuối cùng, con mèo nhỏ vì miệng tham ăn, cái bụng căng tròn suýt phá vỡ.

Ăn một bữa ngon lành, tiểu Bạch rất thỏa mãn nằm lăn ra đất đợi Quân Quân thu dọn xong ra ôm hắn.

--------------------

Chờ tiểu Bạch tỉnh lại trời đã sáng.

Mưa như trước không dừng.

Tiểu bạch miêu đứng dậy, ưỡn lên phía trước duỗi người: "Ngao ~"

Mạc Ảnh Quân đang luyện công, phát hiện con mèo nhỏ trên đùi đã tỉnh liền mở mắt ra.

Bị nhẹ nhàng xoa đầu, tiểu bạch miêu ra sức cọ cọ lại: "Ngao ô ~"

Bị hoàn toàn tín nhiệm cùng yêu thích, tâm tình Mạc Ảnh Quân rất tốt.

(cảm giác như đang viết về truyện sen & boss ==)

Tiểu bạch miêu ngáp một cái, hai cái răng nanh nhỏ lộ ra, đầu lưỡi phấn nộn hơi uốn lượn về phía trước, ngáp xong theo bản năng liếʍ miệng một cái.

Mạc Ảnh Quân sủng nịnh xem con mèo nhỏ, đột nhiên nghe thấy một âm thanh lạ phát ra từ sâu trong hang động.

"Suỵt"

Nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu con mèo nhỏ, Mạc Ảnh Quân đề phòng nhìn sâu vào bên trong hang động, hôm qua lúc vào đây trời đã rất tối, hơn nữa còn mưa mà họ lại đang mải ăn nên không để ý, bây giờ mới thấy chỗ hai người đang ngồi chỉ là viền hang bên ngoài mà thôi, trên thực tế nhìn từ đây vào hang tối thui không thấy đáy, trông vô cùng nguy hiểm.

"Ngao ô ?" Tiểu bạch miêu lo lắng cào nhẹ lên mu bàn tay Mạc Ảnh Quân.

"Không sao." Mạc Ảnh Quân buồn cười xem hắn, tên ngốc này tưởng ta sợ sao ?

Mạc Ảnh Quân đưa ra một tia tinh thần lực truyền vào bên trong hang động, bỗng nhiên hắn cảm ứng được thứ gì đó, thứ này . . . . . rất ôn hòa lại có màng bảo vệ xung quanh rất chắc chắn.

Như nghĩ ra cái gì đó, Mạc Ảnh Quân cúi xuống hỏi tiểu bạch miêu: "Ngươi có thể cảm ứng được chỗ chúng ta đang đứng là ở đâu không ?"

"Ngao ?" Con mèo nhỏ hơi nghẹo đầu, nhắm mắt lại một chút liền mở ra "ngao ngao" kêu.

Ra là vậy, xa tận chân trời gần ngay trước mặt, bảo vật thần khí mà Thanh lão bảo chính là thứ hắn vừa cảm nhận đến trong hang động này, hôm qua lúc chạy trốn bọn họ đã vô tình đặt chân tại trung tâm Vạn Thú sâm lâm !

Mạc Ảnh Quân thản nhiên nhìn qua sơn động, nâng con mèo nhỏ lên ôn nhu nói: "Đi tìm thần khí không, con mèo nhỏ ?"

"Ngao ~" Tiểu Bạch vui vẻ gật đầu, lè lưỡi ra liếʍ lên chóp mũi Mạc Ảnh Quân.