Xà Tinh Nam Chủ Quá Dính Người

Chương 22: Mèo Nhà Ta Quá Dính Người 3

Mặc Tứ đột nhiên bừng tỉnh, mới phát hiện thì ra mình đang nằm mơ, mèo con bên gối vẫn là mèo con, mà người trong mộng, cũng chỉ có thể tồn tại trong mộng……

Hắn nhịn không được bật cười, trước khi ngủ quả nhiên không được suy nghĩ quá nhiều, nếu không khi ngủ sẽ mơ đến những điều kỳ lạ!

【 Mặc Mặc buổi sáng tốt lành! 】

“Meo!” Mèo con cũng lười biếng mở mắt, dường như chào hỏi kêu một tiếng.

Mặc Tứ tâm tình thả lỏng không ít, đứng dậy đi rửa mặt, phía sau lại có một con mèo con tung tăng đi theo, nếu không chú ý, sẽ dẫm phải nó.

Lúc ăn cơm, thức ăn của Mặc Tứ vẫn đa dạng như trước, chỉ có mèo con là đến cả cá nhuyễn cũng không có!

Nó ủy ủy khuất khuất nhìn sữa bò trong chén, liếʍ liếʍ, ngạc nhiên phát hiện, ân, cũng không tồi, vươn đầu lưỡi nhỏ phấn nộn thử liếʍ một chút nữa, (⊙o⊙) ấm vừa đủ, vừa thơm vừa ngọt, uống thật ngon!

Trước đó, còn đang chuẩn bị bộ dáng đáng thương để lừa gạt sự đồng tình của quan hốt phân, nhân cơ hội ăn một chút đồ ngon chớp mắt đã thành ký ức quên lãng của mèo con, nó đem toàn bộ mặt đều chôn ở trong chén, cái đuôi lần thứ hai vui sướиɠ lắc trái lắc phải.

Mặc Tứ nhướng mày “Hôm nay sao lại ngoan như thế?”

Dì giúp việc cười nói “Đây là sữa bột pha ra, nghe nói mèo con mới sinh đều thích uống, dì mua một thùng thử xem sao, không nghĩ tới nó lại thích như vậy!”

Mặc Tứ gật đầu “Về sau cứ mua loại này.”

“Được!” Dì giúp việc trả lời một tiếng xong thì lui xuống, nội tầm kỳ thật đau lòng loại sữa bột này cực độ, thật sự mắc nha!!!

Ăn cơm xong, Mặc Tứ chuẩn bị đi làm, không nghĩ tới trước lúc đi, lại xuất hiện một chút ngoài ý muốn.

Hắn đem mèo con đang trốn trong túi áo tây trang lấy ra, chính mình mặc tốt tây trang, sờ sờ đầu nó “Ở nhà không được chạy loạn, buổi chiều tôi liền trở về!”

“Meo --” mèo con tức khắc hét thảm một tiếng, cứ có cảm giác như rời khỏi hắn nó sẽ chết vậy, bám dính lên người Mặc Tứ không chịu xuống.

Mặc Tứ:……

Do ảnh hưởng của giấc mộng ngày hôm qua, Mặc Tứ nhìn nó bấu chặt quần áo mình, có chút mềm yếu lại kiên trì, không khỏi nhớ tới Vân Thường thường thích bám dính vào người mình.

Cũng là bộ dạng vô lại này, cũng là cái kiểu mở to đôi mắt ướt dầm dề vô tội nhìn hắn…… Sau đó rút kiếm tự vận, máu bắn đầy người……

Mặc Tứ đột nhiên hoàn hồn, trầm mặc một lát, rốt cuộc vẫn mềm lòng, duỗi tay đem mèo con bỏ vào trong túi áo “Ngoan ngoãn, không được nháo, nghe không?”

Mèo con có vẻ móng vuốt bị đau, đưa đến bên miệng liếʍ liếʍ mấy cái, mới đắc ý kêu một tiếng “Meo”!

Mặc Tứ vừa buồn cười vừa tức giận, mang theo mèo con đi làm.

【 Mặc Mặc không được như vậy, không phải vì thấy nó tội nghiệp mới nuôi nó sao, vì sao hiện tại ngươi đã thành nô ɭệ của nó rồi o(≧ khẩu ≦)o】

Mặc Tứ: Không có!

【 Còn nói không có! 】 Cự Vô Bá tạc mao 【 Ta đều thấy, ngươi vậy mà không cần điều kiện vẫn nhượng bộ nó ╭(╯^╰)╮】

Mặc Tứ: Ngươi cũng phải giúp ta để ý tới nó!

【……】

【 Ngươi thay đổi, ngươi không còn thương ta nữa, ngươi di tình biệt luyến, ngươi quên chúng ta từng thề non hẹn biển……】

Mặc Tứ xoa xoa giữa mày: Câm miệng!

【(⊙o⊙) Được 】

Mặc Tứ: Ta kêu người tìm hiểu tung tích của Âm ngọc khấu ngươi đã làm chưa?

【 Chưa [ Ta không có chột dạ.jpg ] 】

Mặc Tứ: Ngày hôm qua ta nói buổi sáng hôm nay phải có kết quả, ngươi còn chưa tìm ra, xem ra ngươi không còn muốn tích phân nữa phải hay không!

【 Không cần hung dữ tiểu khả ái o(≧ khẩu ≦)o】

Mặc Tứ: Mau đi!

【 Ta đi liền QwQ……】

Rốt cuộc đem Cự Vô Bá đuổi đi, phỏng chừng khi nó tự mình nghiên cứu số liệu có chút tịch mịch, nên mới ra ngoài làm ồn, có điều, Mặc Tứ vẫn sẽ không nhân nhượng cho nó, dù sao không nghe lời thì cũng nên mắng : )

Xe đỗ ở tầng hầm gửi xe, Mặc Tứ cư nhiên lại gặp nữ chính, cô tựa hồ đang tìm kiếm cái gì, thấy Mặc Tứ xuống xe, khϊếp sợ nhìn mèo con trên vai Mặc Tứ.

Cô chạy tới, thở không ra hơi nói “Tổng giám đốc ngài tới đây là muốn vứt mèo con đi sao?”

Nói, nàng vươn tay “Ngài nếu muốn vứt mèo con đi, không bằng cho tôi đi, tôi sẽ nuôi nó, không để nó xuất hiện ở công ty nữa!”

“Meo ~” Mèo con tức giận, nhe răng hung tợn nhìn nữ nhân trước mặt, phảng phất như giây tiếp theo liền sẽ nhào qua cắn xé, bộ dạng vô cùng hung ác.

Bộ dạng này, Kỷ Giai Giai căn bản sẽ không sợ,, ngược lại còn cảm thấy thú vị mà bật cười, tuy rằng lớn lên không quá xinh đẹp, nhưng lúc cô cười đôi mắt sáng như trăng cùng chiếc răng nanh, càng tôn lên khí chất của mình.

Nhưng Mặc Tứ nội tâm không hề dao động.

Hắn sờ sờ mèo con trên vai “Tôi có nói là muốn vứt nó đi sao?”

Kỷ Giai Giai ngẩn ra “Không phải hôm qua ngài còn……”

Mặc Tứ cao thâm khó đoán nhìn nàng “Nếu cô có thể đem năng lực quan sát này vào công việc, tôi tin là cô sẽ không phạm sai lầm nữa đâu!”

Nữ chính có hào quang, nên những sai lầm cũng không phải là quá lớn, bất quá mới tới công ty mấy tuần, đã bị đồng nghiệp ghim vào sổ đen, đã không còn Giang Thừa Bạch chống lưng, nên hằng ngày trôi qua cũng không quá tốt.

Kỷ Giai Giai ấp úng cúi đầu, ủy khuất nói “Tôi cũng không phải cố ý!”

Mặc Tứ xoay người rời đi, ai quản cô cố ý hay không cố ý, ngược lại là nữ chính xuất hiện làm hắn nhớ tới quy định của công ty, vì thế đem mèo con bỏ vào trong túi, tránh tai mắt người khác.

Mèo con ở trong túi cũng không quá khó chịu, rốt cuộc vẫn là chưa đủ tuổi, mà nếu có lớn thì cũng có thể chạy đi đâu, Mặc Tứ trưng khuôn mặt than tiến vào công ty, “Xin chào tổng giám đốc!” một đám người tiến vào thang máy.

Công nhân A nghi hoặc “Kỳ quái, sao lại nghe có tiếng mèo kêu?”

Công nhân B “Sao tôi lại không nghe thấy gì hết, công ty chúng ta sao có thể xuất hiện thú cưng được, quy định không phải không được mang theo sao?!”

Công nhân A “Nhưng tôi thật sự nghe thấy, như là……” truyền ra từ người tổng giám đốc!

Ân, chẳng lẽ là kiểu chuông điện thoại mới? Cũng không nhìn thấy con mèo nào trên người tổng giám đốc!

Đi theo cùng còn có Kỷ Giai Giai, nghe thấy vậy ánh mắt chợt lóe, càng thêm tức giận, ngày hôm qua còn dùng lời lẽ chính đáng nói mình, thân là tổng giám đốc chẳng phải càng nên làm gương tốt sao?!

Thang máy mở ra, Mặc Tứ đem theo mèo con hướng đến văn phòng, thư ký phát hiện, lập tức đi tới, blah blah giảng giải hành trình hôm nay, còn muốn nói đến những việc có thể phát sinh đột xuất.

Mèo con từ trong túi thò đầu ra, nhìn nữ nhân tinh xảo đang đi cùng, còn vẫn luôn không chịu rời đi, tức khắc không vui “Meo meo……”

Thư ký bước chân cứng đờ, lập tức nhìn khắp nơi, nội tâm cực độ khủng hoảng, ngọa tào cái quỷ gì đây, là ai đem thú cứng tới công ty? Chẳng lẽ không biết tổng giám đốc ghét nhất là người không tuân theo quy định sao!!!

“Meo meo meo……” Mèo con giãy giụa một hai phải ra, âm thanh cũng càng lúc càng lớn, như là bị người khác khi dễ.

Mặc Tứ nhìn thư ký ánh mắt không thể tin tưởng, đem nó lấy ra, điểm điểm cái mũi “Nháo cái gì?”

Mèo con vươn móng vuốt ngắn ngủn ôm lấy ngón tay hắn, ủy khuất một tiếng “Meo”, như là chưa hết giận, meo meo meo kêu loạn một hồi, dùng sức cọ cọ ôm lấy ngón tay hắn.

Mặc Tứ rút ngón tay ra, xoa xoa đầu mèo con vài cái “Không được nháo, bằng không liền đem ngươi vứt đi!”

Mèo con tức khắc tạc mao “Meo meo meo meo meo meo meo meo meo……” Nó nước mắt lưng tròng khóc lóc kể lể, cũng không biết nói cái gì, còn vươn móng vuốt nhỉ lên chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ thư ký đang kinh ngạc đến ngây người bên cạnh, một bộ dáng thật ủy khuất.

Mặc Tứ khóe miệng trừu trừu, nhìn mắt thư ký “Cô đi trước đi!”

Thư ký trong lòng cả kinh, chẳng lẽ mèo con không thích mình sao? Cô đồng ý một tiếng, xoay người đi vào phòng mình, biểu tình hoảng hốt, con mèo con này không phải quá thông minh sao? Không phải luôn nói chỉ số thông minh của mèo không quá cao sao?

“Vừa lòng chưa?” Mặc Tứ búng nhẹ lên trán mèo con, thấy nó ngây thơ lay động đầu một chút hoàn toàn không thèm để ý, nhịn không được bất đắc dĩ, hắn mở cửa văn phòng ra tiến vào, liền đem nó để lên đất “Chính mình tự chơi đi.”

Mèo con kêu một tiếng “Meo!”, xem như đáp ứng, liền bắt đầu xoạch xoạch dùng chân ngắn của mình chạy vội tới thảm, tuần tra lãnh địa, xem xét khắp nơi, sau đó meo meo đánh giá một phen.

Mặc Tứ cởi tây trang, ngồi xuống bắt đầu xử lý công sự, lần nữa ngẩng đầu lên cũng đã qua hai tiếng.

Thư ký gõ cửa tới thông báo “Giang tổng, giờ hội nghị đã đến!”

Mặc Tứ nhìn khắp nơi, rốt cuộc ở trên tay vịn sô pha thấy được mèo con đang cuộn tròn nằm ở đó, hắn đến sát nhìn thử, phỏng chừng là chơi đến mệt mỏi, liền ngủ say.

Nghĩ nghĩ, Mặc Tứ đi theo thư ký mở cuộc họp, khóa cửa lại đỡ phải lo lắng.

Trong lúc họp, buổi sáng mới vừa nháo qua – Cự Vô Bá – lại lần nữa xuất hiện 【 Mặc Mặc ~ Mặc Mặc ~】

Mặc Tứ: Nghe!

【 Phân tích ra được rồi, Âm ngọc khấu kỳ thật chỉ làm một viên ngọc bình an thôi, theo dấu vết mà ta tìm được, thì lúc trước nó xuất hiện ở nơi khá hẻo lánh ở phía Bắc, không có vị trí cụ thể. 】

【 Bất quá, sau lại có người đem đến đưa cho nam chính, sau đó nam chính lập tức gặp tai nạn xe cộ thiếu chút nữa đi đời luôn, tình huống lúc ấy thực loạn, cũng không biết đã xảy ra cái gì mà Âm ngọc khấu lại lần nữa biến mất! 】

【 Lần xuất hiện mới nhất là ở trên người mèo con, chẳng qua chỉ xuất hiện ngắn ngủi, có thể xem xét cũng chỉ là số liệu liên quan đến Âm ngọc khấu mà thôi! 】

Mặc Tứ: Nói cách khác, Âm ngọc khấu có linh tính phải không?

【 ân? 】

Mặc Tứ: Bằng không không có cách nào giải thích vì sao Âm ngọc khấu có thể di chuyển đến khắp nới, thậm chí luôn xuất hiện ở các địa phương khác nhau.

【 Có khả năng, âm ngọc khấu có lịch sử ngàn vạn, có Ngọc Linh cũng là chuyện bình thường, bất quá cũng không phải là linh tính bình thường, phỏng chừng đã sớm bị âm giới cắn nuốt! 】

Mặc Tứ: Không thể dựa theo số liệu mà định vị sao?

【 Không thể, Âm ngọc khấu không thuộc về virus, ngược lại bởi vì là nút thắt quan trọng của hai giới âm dương, nên sẽ có vận khí nhất định, vận khí có thể nhiễu loạn số liệu nên không thể xác định vị trí được! 】

Mặc Tứ trầm tư: Không sao, nếu lần cuối xuất hiện là trên người mèo con, đã chứng minh nó đang ở gần công ty, chúng ta âm thầm quan sát là được.

【 Được được [ ngoan ngoãn.jpg ] 】

【 Ta đã phân tích ra được, vậy con mèo kia làm sao bấy giờ? 】 Cự Vô Bá lén lút dò hỏi.

Mặc Tứ: Nuôi!

【……】 Cự Vô Bá kích liệt cảm thấy địa vị của mình trong gia đình đang giảm xuống nhanh chóng.

Không đợi Cự Vô Bá la lối khóc lóc lăn lộn tranh thủ một chút sủng ái, đột nhiên có thông báo khiến hắn phải trở về.

【 Đinh ~ giá trị phẫn nộ nam chính +10】

【!!!∑(°Д°ノ)ノ Mặc Mặc ta vừa mới nói gì? 】

Mặc Tứ:……

Tác giả có lời muốn nói: Đại gia ngày hôm qua hẳn là nhìn đến ta văn án thượng xin nghỉ đi _(:_” ∠)_ không có biện pháp, lão bản ra lệnh một tiếng, chúng ta cũng chỉ có thể tăng ca T^T