Xuyên Thành Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Sau Khi Đồ Đệ Trọng Sinh

Chương 3 : Nếu có gì muốn nói, đừng nói

Sau khi rơi xuống nước, áo khoác bao bọc Vân Mộ Quy ở trong nước nhanh chóng tản ra, mà Vân Mộ Quy vẫn hôn mê bất tỉnh, cũng không có giãy giụa, lặng yên không một tiếng động mà từ từ chìm xuống.

Thần hình gầy gò thực mau bị chiếc hồ đầy băng tuyết nuốt hết.

Thẩm Vi Tuyết choáng váng trước sự thay đổi cốt truyện này, cảm giác kỳ lạ không tên nảy lên trong lòng, y sửng sốt chớp mắt một cái, không kịp nghĩ lại, chạy nhanh ra trước nhào qua cứu người.

Linh lực nồng đậm từ Thái Thanh Trì lan ra, như trùy như kiếm liên tục đánh tới, không thấy máu, nhưng đau thấu tâm can.

Thẩm Vi Tuyết hơn phân nửa thân mình treo trên mặt hồ, một tay gắt gao thủ sẵn lớp băng bên bờ, một tay thò vào trong nước, gắt gao bắt lấy tay Vân Mộ Quy, liều mạng một hơi tóm lấy hắn ném lên bờ.

Trong nước có lực cản, Vân Mộ Quy cũng sẽ không chủ động cầu sống, hơi thở Thẩm Vi Tuyết lúc này nghẹn đến mức phát ngốc, thiếu chút nữa thì sẽ hẹn nhau đi chầu ông bà, hơn nửa ngày mới đưa được người lên bờ .

Sợ này lớp băng lại sụp, y không dám dừng lại, nửa ôm nửa kéo, mang Vân Mộ Quy rời xa nơi tuyết lúng, mới thở phì phò ngã nhào xuống đất.

Quần áo trên người ướt đẫm, lạnh như băng mà dán ở trên cơ thể, khiến y tê dại phát run.

Thẩm Vi Tuyết hít một hơi lớn, đứng dậy đi xem tiểu thiếu niên đang ngất xỉu bên cạnh.

Có lẽ linh khí Thái Thanh Trì thật sự hữu hiệu, Thẩm Vi Tuyết cảm nhận được yêu khí trên người hắn đã phai nhạt đôi chút, bất quá trên người vẫn rất nóng, người cũng nhắm chặt hai mắt không nhúc nhích.

Y chần chờ một chút, duỗi tay chụp lấy gương mặt hắn: “Vân Mộ Quy? Còn sống thì mau mở to mắt nào?”

Y sờ đến một tay dính nhớp.

Trên trán của tiểu thiếu niên vết thương thật vất vả mới ngưng được máu đang chảy, giờ lại bị một kích linh khí của hồ băng làm nứt ra rồi, nhiễm đến nửa bên mặt má đều là màu máu.

Màu đỏ kia có chút chói mắt, Thẩm Vi Tuyết vô cớ khó chịu.

Y nhéo lên một đoạn tay áo, đang chuẩn bị thay Vân Mộ Quy lau mặt, kết quả tay mới vừa đυ.ng tới miệng vết thương, tiểu thiếu niên liền gọi như chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ cực độ, cả người kịch liệt run rẩy !

Tiếp theo trong nháy mắt, Vân Mộ Quy đột nhiên mở mắt ra, đôi đồng tử màu lam vẫn thuần triệt như trước, chỉ là lúc này trong lòng lại tràng đầy hận ý, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Vi Tuyết, giống đang xem kẻ thù từ thế hệ khác.

Thẩm Vi Tuyết bị ánh mắt hung hãn này nhìn đến hoảng sợ, theo bản năng muốn rút tay về, bất quá y không thể rút về, thiếu niên vừa tỉnh này động tác so với y còn nhanh hơn, giơ tay chế trụ cổ tay y, như con sói đói chụp mồi khí thế hung mãnh mà nhào tới!

Thanh âm tựa như bị bóp nghẹt, Thẩm Vi Tuyết ngưỡng thân mình ra sau, không hề phòng bị mà ngã nhàu ra nền tuyết, đầu đυ.ng vào mặt băng, nhất thời phía sau đầu tê dại trước mắt cảm giác đầy pháo hoa nở rộ.

Y lập tức hôn mê trong chốc lát, tâm tình không ổn, cũng không kịp chờ hoãn lại tinh thần, lập tức giãy giụa muốn đứng lên.

Đôi đồng tử màu lam của Vân Mộ Quy càng lúc càng lạnh, tràn ngập du͙ƈ vọиɠ tàn nhẫn nhìn y, mới vừa rồi yêu khí còn có dấu hiệu suy yếu giờ lại đột nhiên bùng lên mạnh mẽ, hắn chế trụ tay Thẩm Vi Tuyết đang muốn đẩy hắn ra, hắn liền kéo tay y qua đỉnh đầu vững vàng ngăn chặn, hắn cúi đầu xuống, há mồm nhắm tới trên cổ Thẩm Vi Tuyết gặm!

.........…… Nếu ngươi có chuyện gì muốn nói, chúng ta từ từ nói chuyện!

Thẩm Vi Tuyết chật vật nghiêng một bên đầu, miễn cưỡng trốn được cú gặm trên cổ của hắn, bất quá ngay sau đó xương quai xanh y liền đau xót, Vân Mộ Quy không gặm trên cổ, hắn há mồm gặm lấy xương quai xanh của y.

Thẩm Vi Tuyết thở hỗn hển: “…… Hức!”

Y lúc trước chắc chắn đã đoán sai! Tên nhóc này căn bản không phải hỏa long, mà là chó con đi!

Chỗ xương quai xanh nóng rát, chó con thì nhỏ nhưng răng lại rất bén nhọn, Thẩm Vi Tuyết đau đến nhe răng trợn mắt, cảm thấy tám phần da đã bị gặm nát rồi.

Tưởng Thẩm Vi Tuyết y là vịt sốt sao ???? (raw酱板鸭)

Gặm không được cổ vịt liền phải gặm xương vịt ???

Thẩm Vi Tuyết vặn vẹo cổ tay, muốn tránh thoát trói buộc của đối phương, tuy nhiên Vân Mộ Quy yêu tính phát tác lên, thần chí không rõ thì không nói, sức lực còn lớn vô cùng, bàn tay như gọng kìm, cho dù Thẩm Vi Tuyết dùng mọi cách giãy giụa, vẫn là một chút dấu hiệu đều không có.

Dưới thân là băng tuyết lạnh thấu xương, trên người là thân hình thiếu niên nóng bỏng, Thẩm Vi Tuyết lại lần nữa được trải nghiệm băng hỏa giao hoà, sức lực trôi đi càng nhanh chóng, tầm mắt y cũng dần dần mơ hồ.

Y kiệt sức thở hổn hển, đầu ngón tay vô lực mà run rẩy, dùng hết chút sức lực cuối cùng, mới run rẩy mà từ dưới thân thiếu niên dịch ra một chút.

Nhưng bất chợt chân y đột nhiên nóng lên, có cái gì mềm mại ấm áp câu lấy mắt cá chân y, lại đem y vô tình mà tóm về tại chỗ, khiến cho nỗ lực nãy giờ của y vô dụng.

Xúc cảm này thật không bình thường, Thẩm Vi Tuyết nỗ lực trợn mắt, nhưng mà mí mắt như treo chì, càng lúc càng nặng, y chỉ có thể cảm nhận được hai tay Vân Mộ Quy gắt gao như cũ thủ sẵn bên vai y, nặng nề áp lại đây, hơi thở dồn dập nóng rực mang theo cảm giác cường đại áp bách, ép tới y không thở nổi.

…… Rốt cuộc là cái gì đang quấn trên mắt cá chân của y ?

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Thẩm Vi Tuyết trong đầu mơ mơ màng màng nảy lên nghi vấn như vậy.

……

Thẩm Vi Tuyết lần nữa tỉnh lại nơi đây đã không còn là Thái Thanh Trì.

Chóp mũi tràn ngập hương thơm nhẹ nhàn, thanh khiết, y ngưng thần tĩnh khí. Chăn gấm mềm mại, toàn bộ cơ thể Thẩm Vi Tuyết đều chìm vào ổ chăn, uể oải ngáp một cái, duỗi người, khóe môi chợt cứng đờ.

Sau khi nằm lâu, chân tay có chút bủn rủn như mì sợi, cơ hồ muốn cùng giường hòa hợp thành một thể, động một chút đều là tư vị sảng khoái.

Thẩm Vi Tuyết trên giường quay cuồng hai vòng, dừng một hồi lâu, mới chậm rì ngồi dậy.

Xung quanh mờ mịt và an tĩnh, trong nháy mắt, y phảng phất như về thời đại học. Lúc không có tiết học buổi sớm, y thường xuyên sẽ đánh một giấc tới trưa, không đói bụng sẽ không dậy nổi giường.

Bất quá hoàn cảnh lạ lẫm chung quanh thực mau khiến y hồi lại tinh thần.

Thẩm Vi Tuyết xốc chăn lên, ngơ ngác mà nhìn trung y trắng mịn trên người.

Mới vừa rồi y còn lăn lộn vài vòng trên giường, đai lưng có chút lỏng lẻo, kéo nhẹ, liền buông lọng một nửa, lộ ra nửa phiến ngực trắng nõn như bạch ngọc.

…… Này không phải áo ngủ y vẫn thường xuyên mặc.

Ý thức dần dần trở lại, sự kiện lúc trước phát sinh chậm rãi hiện lên trong đầu, cùng một số ký ức không thuộc về y.

Thẩm Vi Tuyết tùy tiện gom lại vạt áo, có chút đau đầu đem cốt truyện lẫn ký ức hợp chung một chỗ.

Y trước khi ngủ, đã xem một quyển tiên hiệp, trong truyện có tên pháo hôi sư tôn cùng tên với y, đem đồ đệ bán yêu đại nghĩa diệt thân, sau đó Vi Tuyết Tiên Quân độ kiếp thất bại linh mạch đều phế, bị đồ đệ sau khi hắc hóa trở về thọc chết ——

A ???

Hình như có điểm nào sai sai?

Suy nghĩ Thẩm Vi Tuyết dừng lại, một lát sau lại nghĩ tiếp.

Y vốn dĩ xuyên thành tên ma ốm sư tôn trong sách, và đang trên đường đem Vân Mộ Quy thiếu chút nữa hóa yêu về Thái Thanh Trì, ..... Hình như y bị ấn xuống tuyết gặm hai cái…… hả???

Thẩm Vi Tuyết cau mày, rốt cuộc cũng phát hiện kỳ quái điểm ở đâu.

Trong truyện gốc, Vi Tuyết Tiên Quân là thọc tiểu vai chính trước, bức cho tiểu vai chính trọng thương xuống núi, đi lên con đường hắc hóa về sau, rồi mới độ kiếp thất bại biến thành phế nhân.

Nguyên nhân chính là vì thành phế nhân, mới không hề có sức phản kháng mà bị vai chính gϊếŧ chết.

Nhưng y hiện tại là chuyện như thế nào?

Vân Mộ Quy còn chưa có bị thọc, cũng không hắc hóa, y như thế nào lại biến thành ma ốm trước?

Vân Mộ Quy đâu?

Nghi vấn của Thẩm Vi Tuyết mọc lên thành cụm, ký ức chỉ dừng lại lúc chó con Vân Mộ Quy đem y ấn ngã bên Thái Thanh Trì, gặm cắn xương quai xanh của y, sau đó y liền kiệt sức mà ngất đi rồi.

Kế tiếp đã xảy ra cái gì y đều không rõ ràng lắm, thậm chí không biết chính mình như thế nào rời khỏi Thái Thanh Trì.

…… Chẳng lẽ là Vân Mộ Quy?

Ý niệm này vừa xuất hiện, ngay lập tức lại bị y bác bỏ.

Lúc ấy Vân Mộ Quy chính bản thân còn không khống chế được huyết mạch Yêu tộc, thần chí hỗn loạn mà ấn y gặm, hung hăng, đáng sợ, hơn phân nửa đem y lầm tưởng là kẻ thù mà tấn công.

Thẩm Vi Tuyết không thể trông cậy vào con chó ngốc này được.

Vậy……

Suy nghĩ trăm lần cũng không ra, cửa sổ bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ " đốc đốc đốc".

Suy nghĩ Thẩm Vi Tuyết bị cắt ngang.

Y nghiêng đầu xem cửa sổ, cửa sổ đóng chặt, cửa sổ bằng giấy, ánh mặt trời không chiếu vào trực tiếp, chỉ miễn cưỡng xuyên qua một chút ánh sáng mờ ảo.

Một đoàn bóng dáng lớn nhỏ in bên ngoài cửa sổ, không ngừng nhích tới nhích lui: “Đốc đốc đốc, đốc đốc đốc.”

Thẩm Vi Tuyết chần chờ một chút, chân trần xuống giường, lặng lẽ không một tiếng động đi đến bên cửa sổ, tạm dừng một hồi, mới cẩn thận mà kéo ra cửa sổ.

Y động tác cẩn thận lại thong thả, bóng dáng bên ngoài lại chờ không kịp, cửa sổ mới vừa mở ra liền gấp không chờ nổi mà chen vào.

Là một con chim với cái đầu tròn tròn màu xanh, nó chen vào đứng vững rồi lắc lắc đầu, liền mở cái miệng nhọn hoắt, câu chữ rõ ràng mà kêu: “Vi Tuyết sư đệ.”

Một giọng nói của nam nhân vững vàng thanh thoát vang ra, cùng với hình ảnh con chim béo ú này căn bản là một trời một vực.

Thẩm Vi Tuyết nhướng mày, không kiềm chế được xúc động, lộ ra một chút kinh ngạc.

Thanh âm này có chút quen tai, trong trí nhớ nguyên chủ, đây là giọng đại sư huynh, cũng là người đứng đầu Lăng Vân Tông.

Lăng Vân Tông chủ, Cố Triều Đình.

“Sư huynh?”

Chim nhỏ gật đầu, tiếp tục nói: “ Đã đỡ hơn chút nào chưa? Thái Thanh Trì tuy linh khí dư thừa, nhưng cũng không thể……”

Đôi mắt to như hạt đậu của nó đảo quanh, trên dưới đánh giá Thẩm Vi Tuyết, nhanh chóng, đầu nhỏ hơi ngửa ra sau, mí mắt rơi xuống: “…… Đệ trước hãy mặc tốt quần áo đã.”

Thẩm Vi Tuyết cúi đầu nhìn, mới vừa rồi mở rộng đai lưng đã quên sửa sang lại, lúc này đang nửa kín nửa mở, nhìn như vậy có chút không tốt cho lắm.

Y thực không để ý lắm, có thể là chịu ảnh hưởng ký ức nguyên chủ, biết quan hệ sư huynh đệ hai người thân cận, y đối với Cố Triều Đình không có chút đề phòng, tùy ý kéo kéo cổ áo, đầu ngón tay tùy tiện thắc đai lưng, một lần nữa hỏi: “Sư huynh như thế nào lại tới đây?”

Thuở nhỏ, Cố Triều Đình từng gặp sự cố trong lúc tu luyện khiến cho một mảnh linh thức bị ép phải tách ra, không thể nhập vào nguyên thân. Cuối cùng chỉ có thể tách phần linh thức này ra, chăm sóc cẩn thận rồi luyện hoá thành thực thể, cuối cùng trở thành con chim xanh nhỏ này.

Trong tông môn, các trưởng lão đệ tử chỉ nghĩ con chim nhỏ này là sủng vật của Cố tông chủ nuôi dưỡng, ngẫu nhiên thay thế Cố tông chủ truyền đạt mệnh lệnh.

Cũng chỉ có sư huynh đệ bọn họ biết được bí mật này.

Chim nhỏ lặng lẽ trợn mắt, xem Thẩm Vi Tuyết mặc xong quần áo, ho nhẹ một tiếng, không chút cẩu thả lặp lại một câu: “Thái Thanh Trì tuy tốt, nhưng cũng không thể trong thời gian ngắn liền đi hai lần. Đệ không lâu trước đây linh mạch vừa bị hao tổn, là thời điểm yếu ớt nhất, hồ kia hàn khí quá nặng, ngâm quá nhiều ngược lại tổn hại thân thể.”

Có lẽ là do trông thấy Thẩm Vi Tuyết im lặng không nói, ngữ khí thuyết giáo của chim nhỏ dần dần dịu lại, khuyên giải an ủi hắn: “Độ kiếp thất bại cũng không phải chuyện gì lớn, người vẫn còn thì không tính là đường cùng……”

Không lâu trước đây……

Cho nên nói, đoạn cốt truyện y độ kiếp thất bại này, bởi vì nguyên nhân nào đó không rõ, bị trước tiên?

Thẩm Vi Tuyết ý niệm vừa động, nghĩ đến Vân Mộ Quy không biết tung tích, ngập ngừng hỏi: “Là sư huynh mang ta trở về? sư huynh lúc ở bên Thái Thanh Trì có hay không nhìn thấy cái gì khác……”

Y lời chưa kịp dứt, Chim nhỏ liền nặng nề mà hừ một tiếng, tư thái ôn hoà lúc trước lập tức biết mất, quay đầu đi, không nói lời nào, biểu lộ không muốn trả lời.

Thẩm Vi Tuyết nhìn thấy vài phần buồn bực khó chịu từ nó, dừng lại giọng nói.

Y không rõ nguyên do, bất quá Cố Triều Đình nhất định có khả năng biết Vân Mộ Quy đang ở đâu, y hiện tại rất muốn biết cốt truyện đã phát triển thành thế nào, chỉ có thể giả vờ không hiểu, tiếp tục nói: " Ví dụ tiểu đồ đệ của ta……”

Chim nhỏ nghe thấy hai chữ “Đồ đệ”, càng thêm buồn bực, nó ở cửa sổ đi đi vài bước, bộ ngực nhỏ phập phồng vài cái, cố nén tức giận: “ Lúc ta đến Thái Thanh Trì, đồ đệ kia của đệ đem đệ gắt gao đè nặng dưới đất, đều sắp đem đệ cắn chết!”

Nó tức giận, xoay người, rồi lại đi vài bước: “Yêu không bằng người, một khi đổ máu, dễ dàng đánh mất lý trí, đệ hiện giờ tu vi không có, nếu còn tiếp tục muốn dạy dỗ hắn, sớm hay muộn cũng bị hắn hại!”

…… Đáng sợ như vậy sao?

Thẩm Vi Tuyết theo bản năng giơ tay sờ sờ chỗ xương quai xanh từng bị Vân Mộ Quy gặm qua, đại khái là đã dùng qua dược, miệng vết thương đã sớm tốt, vuốt một chút cả vết sẹo cũng không có.

Y đầu lưỡi chạm chân răng, trong lòng cười khổ, y cũng không muốn quản đâu, nhưng đó là vai chính, vẫn là vai chính muốn lấy tánh mạng của y, y sao có thể mặc kệ.

Liền tính muốn cắt đứt quan hệ sư đồ, cũng đến phải chờ tới lúc y xác định an toàn của bản thân mới có thể quyết định.

Trong cốt truyện gốc, Vi Tuyết Tiên Quân biết được thân phận bán yêu của Vân Mộ Quy thái độ cũng vô cùng lạnh nhạt.

Thẩm Vi Tuyết cũng không dám thay đổi quá lớn, chọc Cố Triều Đình sinh nghi, chỉ có thể làm bộ không có việc gì nói: “Hắn dám dĩ hạ phạm thượng, ta thân là sư tôn, tự nhiên phải dạy dỗ chỉnh đốn một phen……”

Y tự cho lời này chu toàn, ai ngờ vừa dứt lời, chim nhỏ liền dừng bước chân, kinh ngạc hỏi lại : “Lần này đệ nguyện ý dạy dỗ hắn ?”

—— lời này nói ra, giống như y trước kia rất vô trách nhiệm, chưa bao giờ để ý đến Vân Mộ Quy vậy.

Thẩm Vi Tuyết nhạy bén mà bắt giữ ý này, y trong lòng lộp bộp một chút, bỏ đi cảm giác kỳ quái trong lòng, bất quá lời nói đã nói ra cũng vô pháp thu hồi, chỉ có thể yên lặng nhìn chằm chằm vào sư huynh nhỏ nhắn này thôi.

Chim nhỏ cùng y nhìn nhau một hồi, bị y nhìn chằm chằm đến không làm sao được, chỉ có thể thẳng thắn: “Ta mệnh hắn đi tĩnh tâm nhai bình tĩnh. Sự tình còn lại đều giao cho Tự Ngọc, nên như thế nào xử lý, chính đệ tự mình quyết định đi.”

Cố Triều Đình dừng một chút, thở dài một tiếng: “ Trên núi Lạc Linh có một loại linh quả, có thể trợ giúp chữa trị linh mạch cho đệ, tính toán một chút cũng mau chín tới, ta nên tranh thủ, thời gian khẩn cấp, không tiện nhiều lời…… Vi Tuyết sư đệ, ta không hy vọng đệ lại vì một bán yêu mà bị thương.”

Tiểu vai chính không chết không chạy liền ổn, Thẩm Vi Tuyết nghe xong nửa câu đầu, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, chợt nghe được nửa câu sau, trong lòng liền ấm áp.

Y thấy chim nhỏ xoay người lại hướng cửa sổ bay đi, liền chạy nhanh đem cửa sổ mở ra lớn hơn, chân thành nói: “Cảm ơn sư huynh.”

Chim nhỏ đáp lại rồi giương cánh rời đi.

Trong phòng nhanh chóng khôi phục yên tĩnh.

Thẩm Vi Tuyết nhìn ra ánh nắng bên ngoài cửa sổ một lúc, bỗng nhiên nhớ tới đã quên hỏi Cố Triều Đình đã nhìn thấy yêu hình của Vân Mộ Quy chưa.

Cảm giác mềm mại trên mắt cá chân, hiện tại nhớ đến, liền cảm giác giống như từng quen biết.

Thẩm Vi Tuyết không tự giác sờ sờ cổ tay…… Nơi này cũng có.

Vật kia mềm ấm, tựa hồ cũng từng triền quá hắn tay, có lẽ y đã từng trải qua, tóm lại chính là thân thể y ấn tượng khắc sâu, rõ ràng lúc này trên cổ tay trống không, nhưng y vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.

Đó là cái gì?

Thẩm Vi Tuyết loáng thoáng có một suy đoán mơ hồ.

Đột nhiên một ý thức khác trong cơ thể ngo ngoe rục rịch lên, có một giọng nói đang không ngừng thúc giục y đến Tĩnh Tâm nhai.

Thẩm Vi Tuyết nguyên bản đúng là muốn tính toán đi xem Vân Mộ Quy, đáy lòng lại bị ý thức này quấy nhiễu, ngược lại nổi lên tâm lý nghịch phản.

Ý thức này luôn can thiệp vào quyết định của y, mạnh mẽ thay y đi theo cốt truyện, không thu thập một chút là không được, vạn nhất về sau gặp phải sai phạm thì sao bây giờ.

Y đè nén ý thức mạnh mẽ trấn áp một hồi, đem cửa sổ đóng lại, đi trở về trên giường, chuẩn bị ngủ tiếp.

Dù sao vai chính không sao, chịu tí khổ cũng sẽ không có chuyện.

Lúc y chui vào ổ chăn, Thẩm Vi Tuyết dừng một chút, cảm thấy bên hông như có thứ gì cộm phải.

Y duỗi tay một sờ, lấy ra một cái ngọc bài.

…… Là ngọc bài của Vân Mộ Quy.

Sau khi khởi động Truyền Tống Trận, y thuận tay nhét vào chính lòng ngực chính mình, cũng đã quên trả cho Vân Mộ Quy.

Bàn tay Thẩm Vi Tuyết vuốt ve ngọc bài, chất ngọc ôn nhuận, không mang theo tạp chất, thoạt nhìn so với ngọc bài của tiểu đệ tử khác tinh xảo nhiều.

Mà trên ngọc bài, cho dù là tên Vân Mộ Quy, hay là những văn ấn phức tạp xung quanh, đều lộ ra chút gì đó quen thuộc.

Giống như thật lâu phía trước, y cũng từng vô số lần như vậy, vuốt ve ngọc bài này.

Thẩm Vi Tuyết hơi xuất thần, lòng nói ngọc bài này vừa nhìn liền biết là vật phi phàm, cũng khó trách Vân Mộ Quy lại cho là trân bảo mà cất giữ, giấu ở chỗ an toàn nhất trên người.

Trước mắt y không tự chủ hiện lên bộ dạng tiểu thiếu niên ủy khuất đáng thương đem mặt chôn ở lòng bàn tay y.

Vô cùng ỷ lại, lại ngoan ngoãn, chọc người nhịn không được muốn sờ sờ đầu.

Thẩm Vi Tuyết hít sâu một hơi, nắm ngọc bài xoay người ngồi dậy, xuống giường khoác áo.

Bỏ đi, y mới không phải thuận theo ý thức kia đâu.

Y chỉ là muốn đi xác nhận một chút, xem Vân Mộ Quy có xảy ra chuyện gì không thôi, có hay không liên lụy đến cốt truyện.

Chỉ có vậy thôi.

Tác giả có lời muốn nói: Gặm một ngụm vịt sốt, nhưng sao nguội rồi, thôi thổi thổi cho nóng lại ăn nữa.

Thẩm vịt sốt ( mặt vô biểu tình ): Thật không dám giấu giếm, là ta tự mình làm nguội đấy.

Ta hôm nay viết thật dài! Chờ được khen ngợi.....,,