Quán Cơm Nhỏ Của Nữ Phụ Cổ Xuyên Kim

Chương 24

Trần Triển xấu hổ, từ lần trước ăn được bánh ú nhân thịt của Mỹ thực trong trí nhớ, anh ta cố ý tới quán mua đồ ăn về thửu một lần, ai biết được sau khi ăn qua thì mê mẩn, cuối cùng anh ta cũng có thể hiểu đượcj tâm trạng của Lý Niệm, chỉ là vẫn luôn còn không tìm được cơ hội để xuống nước nói chuyện này với Lý Niệm.

Lúc này Trần Triển chỉ cảm thấy mặt mình nóng rát.

Dưới ánh mắt Lý Niệm, Trần Triển một lúc sau mới nhớ tới, nói: "Lý Niệm, không phải hôm qua em nói với anh bảo đồ ăn Mỹ thực trong trí nhớ cũng bình thường, không ăn cũng chả sao à, còn nbảo anh tìm được đầu bếp em rất ưng ý, con trai chúng ta cũng rất thích."

Lý Niệm: "Em....... còn không phải tại anh không cho em đến Mỹ thực trong trí nhớ à, em vì nghĩ cho anh. Đừng nói nữa, Trần Triển, anh câm miệng đi."

Hai người lựa chọn về xe của mình, tài xế đi xếp hàng, kết quả Mỹ thực trong trí nhớ chỉ cần lên món mới thì người đến xếp hàng càng đông, chẳng mấy chốc tài xế của Lý Niệm và Trần Triển quay lại, chẳng ai mua được cánh gà.

Đến khi bọn họ về tới nhà, Lý Niệm càng nghĩ càng giận, cầm ôm gối đánh Trần Triển vài cái, cuối cùng Trần Triển liên tục nhận sai, thật sự là đồ ăn của Mỹ thực trong trí nhớ ăn quá ngon, nếu không anh ta cũng sẽ không lặng lẽ đến đó sai tài xế đi xếp hàng.

Trần Triển: "Em đừng tức giận, đừng tức giận, anh có cách giúp em lần sau không cần xếp hàng nữa."

Lý Niệm: "Anh nằm mơ giữa ban ngày à."

Trần Triển ngồi xuống bên cạnh Lý Niệm: "Lần trước Mỹ thực trong trí nhớ làm bánh ú nhân thịt là vì Lục Trĩ làm cho Lục Trạch ăn, sau đó thực khách đều muốn ăn nên mới bán, anh còn nghe nói, Lục Trĩ còn làm cho em trai xương sườn xào dứa và thịt lợn khô tẩm mật ong."

Lý Niệm còn chưa ăn cơm: "........"

"Rốt cuộc ý anh là gì!"

"Anh muốn nói, nếu chúng ta vẫn là em dâu em chồng Lục Trĩ thì cô ta sẽ cho chúng ta muốn gì ăn đó, chúng ta còn không cần xếp hàng, thích ăn lsuc nào cũng được."

Trần Triển chán ghét Lục Trĩ, anh ta cảm thấy anh trai mình có thể xứng đôi với người tốt hơn, nhưng bây giờ Lục Trĩ kahsc xưa rồi, Lục Trĩ ưu tú hơn trước kia, làm đồ ăn ngon, mọi người vì miếng ăn Lục Trĩ làm mà đến Mỹ thực trong trí nhớ xếp hàng, sau này nhất định quán này sẽ thành công, cho nên nếu để Lục Trĩ tiếp tục làm chị dâu mình thì Trần Triển cảm thấy có thể miễn cưỡng chấp nhận.

Ý của Trần Triển làm Lý Niệm xao động: "Anh định làm thế nào?"

Trần Triển: "Khuyên cô ta, đối xử tốt với cô ta!"

Lý Niệm cảm thấy Trần Triển quá mức tự tin, Lục Trĩ là quyết tâm muốn ly hôn, lần trước cô ta đến Mỹ thực trong trí nhớ, Lục Trĩ đã xem cô ta thành người xa lạ để đối xử rồi, kahsc xa trước đây lúc nào cũng niềm nở tươi cười đón chào cô ta, cô ta bắt đầu nghiêm túc nghĩ nên bắt chuyện với cô thế nào.

Lục Trĩ không biết ý của hai người kia, cô còn đang bận rộn buôn bán ở Mỹ thực trong trí nhớ đây này.

Hà Giản lần trước tới đã được ăn mì chua cay của Mỹ thực trong trí nhớ, cô nàng vốn muốn đến ăn lại, đáng tiếc là công việc bận quá nên chưa đến ăn thêm được lần nào nữa, tới giữa trưa cơm, cô nàng đến Mỹ thực trong trí nhớ thì thấy chỉ có bà chủ và hai nhân viên đang ăn trưa.

Cô nàng cực kỳ nhớ thương mì chau cay của quán, trong lòng đinh ninh cửa hàng này này phải buôn bán rất tốt, không ngờ tới cửa hàng này buôn bán quạnh quẽ như vậy.

Lý Bành ngẩng đầu: "Xin lỗi chị, đồ ăn trong quán bán hết rồi."

Chóp mũi Hà Giản ngửi được mùi thơm, cô nàng cảm thấy mùi hương này rất độc đáo cũng làm người ta mê muội, hình nhưu có mùi lòng đỏ trứng muối, lại có mùi cánh gà chiên, cô nàng dò hỏi mới biết được đây là mùi của cánh gà sốt trứng muối, lúc này mới ra khỏi quán.

Quán cơm bên cạnh Mỹ thực trong trí nhớ buôn bán rất tốt, nhân viên và chủ quán giờ này đều còn bận rộn, nghĩ đến bà chủ và nhân viên Mỹ thực trong trí nhớ đang ăn cơm trưa, Hà Giản cảm thấy chính phải làm chút gì đó chứ quán ăn ngon như này mà giờ cá chủ cả tớ đã ăn trưa thì thật uổng.

Lý Bành nói bán hết, cô nàng chỉ cho là trong quán không có nguyên liệu chứ giờ này làm sao mà bán hết được.

Về tới công ty, mọi người đều đã ăn xong cơm trưa, Hà Giản chạy đi chạy lại một chuyến còn chưa ăn, đang cầm một cái bánh mì cắn mấy cái.

"Quản đốc Hà, cô không ăn cơm trưa à?"

"Không ăn, nhưng tôi phát hiện được một một quán cơm bảo tàng, hay là buổi tối chúng ta cùng đi ăn đi?"

"Ok, buổi tối chúng ta cùng đi ăn."

Hà Giản đều đang nói với người trong công ty mì chau cay của Mxy thực trong trí nhớ ngon đến nhường nào, bây giờ trong quá ncofn có món mới cánh gà sốt trứng muối, lại nói đến lý do quán này mới mở nên rất vắng vẻ, đến cả nguyên liệu nấu ăn cũng nói qua một lần, thế mà cũng làm cả đám người hứng thú, lần này hẹn đến sáu, bảy người chiều nay đến ăn.

Vừa tan làm, Hà Giản dắt mấy người ở công ty xuất phát đến Mỹ thực trong trí nhớ, kết quả vừa đến, bọn họ liền thấy bên ngoài xếp một hàng dài, mấy người đồng nghiệp choáng váng.

Đây là quán cơm mới khai trương vắng vẻ?

Đây là quán cơm cần bọn họ đến ủng hộ?

Hà Giản rốt cuộc biết vì sao giữa trưa tới quán mà nhân viên bảo đã bán hết, không phải bởi vì nguyên liệu nấu ăn của bọn họ thiếu mà là bởi vì bọn họ thực sự bán hết.

Hà Giản bắt đầu cùng đồng nghiệp xếp hàng.

Không chỉ có Hà Giản cảm thán việc buôn bán của Mxy thực trong trí nhớ tốt mà ngay cả một ít thực khách quen cũng cảm thán bảo hiện tại muốn ăn cơm ở Mỹ thực trong trí nhớ quả không phải chuyện đơn giản

Cuối cùng cũng tới nhsom người Hà Giản, mấy người tiến vào quán xem thực đơn, bắt đầu thảo luận muốn ăn cái gì.

"Mì chua cay đi, ăn mì chua cay, Hà Giản không phải nói cửmfi chau cay quán này ăn ngon lắm à."

"Tôi thấy cũng được."

"Còn muốn ăn món khác không?"

"Ta cảm thấy món khác của bọn họ cũng ăn rất ngon, nếu không chúng ta gọi hết đi, dù sao món cũng không nhiều."

Lý Bành đang bận bưng bê món ăn cho bàn khác, bưng xong mới quay lại nói: "Trong qiasn chỉ có Cánh Gà Sốt Trứng Muối."

Hả, hóa ra quán này không được gị theo ý mình mà là ăn theo những món gì còn lại là.

Sau khi cánh gà sốt trứng muối được bưng lên, Hà Giản có chút thất vọng, cô nàng nhìn mì chua cay trên bàn những người khác, trong lòng càng thêm khát vọng mì chua cay, cô nàng chậm rãi cầm đũa gắp cánh gà lên, ánh mắt đồng nghiệp Hà Giản đều sáng lên, một đĩa mười cái cánh gà, bọn họ gọi hai đĩa, hai mươi cái cánh gà, nếu không phải Hà Giản cuối cùng cũng phản ứng che đĩa lại thì có khả năng đã bị bọn họ cướp rồi.

"Đừng có cướp với tôi, lần sau mấy người đến mà xếp hàng, cuối tuần tôi phải tăng ca không thể tới xếp hàng!"

"Quả nhiên quán cơm bảo tàng, đồ ăn cũng bảo tàng!"

"Thật sự ăn quá ngon luôn!"

Hà Giản vội nếm thử, vị trứng muối bên ngoài đén giòn rụm rồi tươi mềm của thịt bên trong, sau khi nuốt xuống, vị lòng đỏ trứng muối dường như tan chảy ngay đầu lưỡi, cô nàng ăn xong một miếng vội cắn miếng thứ hai, sau đó miéng thứ ba, khi định gắp miếng cánh gà khác, đĩa đã trống trơn, các đồng nghiệp đều mắt mắt trông mong nhìn cô nàng.

Tâm trạng buồn bã không được ăn mì chua cay biến mất, bây giờ Hà Giản chỉ muốn được ăn tiếp cánh gà sốt trứng muối: "Cho thêm một phần, à không hai phần cánh gà sốt trứng muối nữa!"

Lý Bành: "Xin lỗi chị, bán hết rồi."

Hà Giản: "........"

Buổi tối bán xong Lục Trĩ không về mà ngồi ở quầy thu ngân gảy bàn tính, cô kinh ngạc phát hiện hôm nay thuần lợi nhuận hơn 2000, chuyện này có cả công của Phùng Thịnh, Phùng Thịnh đến làm giúp tốc độ lên món của Lục Trĩ cũng nhanh hơn.

Nhân viên cửa hành nội thất tìm đến trước cửa Mỹ thực trong trí nhớ: "Có phải đây là bàn ghế Mxy thực trong trí nhớ đặt không?"

Lục Trĩ đứng lên: "ĐÚng rồi."

Mấy ngày hôm trước, Phùng Thịnh tìm người đến khảo sát quán, họ bảo đặt mười bộ bàn ghế không thành vấn đề, Lục Trĩ kiếm cũng được nhiều nên dứt khoát mau mới lại bàn ghế, màu gỗ sáng, mặt bàn mặt ghế còn được đánh bóng sáng loáng.

Sau khi nhân viên cửa hàng nội thất giúp cô dọn bàn ghế cũ đi, Lục Trĩ lại nhìn một lượt bàn ghế mới, lúc này mới thanh toán.

Bàn ghế màu sắc nháy mắt làm quán ăn nhìn cũng sáng sủa tươi tắn hơn, bàn ghế mới phải lau chùi một lần, Lục Trĩ lau xong bàn ghế mới lại lau quét cả quán một lần, cuối cùng bưng nước ra ngoài lau cửa kính.

Trần Triển mặc âu phục giày da đứng ở xa xa, anh ta hít sâu sau đó nhanh chóng tiến đén, anh ta nở một nụ cười với Lục Trĩ mà anh ta xem là thân thiện: "Chị dâu, để tôi giúp chị."

Vài vị thwujc khách quen đi ngang qua vội chạy đến chen chúc với Trần Triển, Trần Triển tí nữa thì đứng không vững, đến khi anh ta ổn định lại ngẩn đầu lên thì đã thấy Lục Trĩ bị cả đống người vây quanh.

"Bà chủ nhỏ, mấy chuyện này để tôi."

"Bà chủ nhỏ, lần sau cô định làm món mới gì thế."

"Để tôi để tôi, sức tôi lớn lắm."

"........"

Trần Triển đợi sau khi cửa cuốn của quán hạ xuống mới nói với Lục Trĩ: "Chị dâu, sao chị mwor quán cơm àm không nói một tiếng để lsuc khai trương tôi đến chúc mừng, còn nữa, sao gần đây không thấy chị về nhà thế, trong nhà nhắc chị mãi đấy."

Lục Trĩ lạnh nhạt nói: "Trần Triển, nếu cậu liên lạc được với anh trai cậu thì nhờ cậu chuyển lời với anh cậu dùm, bảo nhanh đến Cục Dân Chính xử lý thủ tục ly hôn với tôi với, cậu cũng không cần phải kêu tôi là chị dâu đâu."

Buổi tối, Trần Triển trằn trọc khó ngủ thở dài, Lý Niệm bên cạnh anh ta lăn qua lộn lại, nghe Trần Triển thở dài cũng thở dài theo.

Hai người đồng thời lên tiếng.

"Em nói xem sao Lục Trĩ lại khác trước thế nhỉ."

"Chồng ơi, em muốn ăn Cánh Gà Sốt Trứng Muối, con trai cũng muốn ăn Hàm Cánh Gà Sốt Trứng Muối, nếu không anh đi cầu xin Lục Trĩ đi."

Trần Triển xuống tầng, vừa rửa trái cây vừa kêu đầu bếp làm Cánh Gà Sốt Trứng Muối, thậm chí anh ta còn cầm không ít đồ ăn vặt, kết quả hai vợ chồng ăn chả khẩu vị gì cả.

Đúng lúc này, Trần Triển nghe Lý Niệm đang vừa ăn bánh mì vừa nói: "Cánh Gà Sốt Trứng Muối, Cánh Gà Sốt Trứng Muối, đây là Cánh Gà Sốt Trứng Muối Lục Trĩ làm."

Trần Triển giật giật khóe miệng: "Đừng nói nữa, ngày mai anh nhất định sẽ đẻ em ăn được Cánh Gà Sốt Trứng Muối, ngày mai là cuối tuần, anh đi đón em trai đến mang theo cùng đi Mỹ thực trong trí nhớ, Lục Trĩ rất kiên nhẫn dịu dàng với thằng bé, nếu thằng bé muốn ăn Lục Trĩ nhất định sẽ cho nó ăn, sau đó chúng ta......"

Lý Niệm: "Chồng ơi, ý tưởng này đáng tin cậy không thế." Cô ta tiếp tục: "Đây là Cánh Gà Sốt Trứng Muối."

Lý Niệm cắn một miếng to bánh mì, sau đó buồn bã: "Anh nói xem Cánh Gà Sốt Trứng Muối Lục Trĩ làm có hương vị thế nào?"

**** 02/10/2021 – NTP_1512 ****