Lâm Kiều nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông vào, thỏa mãn như một con yêu tinh hút no sinh lực của đàn ông.
Người đàn ông này khiến cô muốn chết ở dưới thân anh.
Người đàn ông cẩn thận bế cô lên, thấy đầu gối cô quỳ hơi đỏ thì ôm cô, nâng chân lên rồi xoa đầu gối cho cô.
Mông của cô ngồi ở trên vật to lớn của người đàn ông. Cách một lớp vải hơi mỏng, cảm nhận được độ ấm nóng bỏng kia.
“Ưm… Được rồi… Thật ra cũng không đau lắm đâu…” Bầu không khí cứ kì quái, Lâm Kiều có thể cảm nhận được mình đang dần dần mất khống chế, vội vàng trốn về ghế lái phụ.
Sau đó Trần Hoài Xuyên mặc quần vào vững vàng lái xe ra khỏi gara ngầm, chạy trên con đường lớn bốn bề vắng lặng.
Có thứ gì đó đang âm thầm thay đổi giữa hai người.
Trong lòng Trần Hoài Xuyên cũng có chút loạn.
Anh sắp 30 tuổi rồi, đương nhiên cũng không thể nào không cảm giác được, dường như mình đã động lòng với một người phụ nữ đã kết hôn.
Anh không để bụng Lâm Kiều từng kết hôn.
Nhưng vấn đề ở chỗ Lâm Kiều hoàn toàn không có một chút nào muốn ly hôn, còn luôn luôn trốn tránh rất xa, muốn phân rõ giới hạn với mình.
Trần Hoài Xuyên anh luôn tự đề cao mình, nhưng lại phải dùng thủ đoạn ba lần để tìm kiếm người phụ nữ này, trở nên hèn mọn không có điểm dừng trước mặt cô.
Chẳng lẽ còn muốn anh đi phá hoại cuộc hôn nhân của cô sao?
Chiếc xe dừng lại dưới lầu nhà Lâm Kiều.
Trần Hoài Xuyên cúi người tháo đai an toàn cho cô, không ai nói gì cả, Lâm Kiều im lặng vài giây, giơ tay mở cửa xe, lúc nhấc chân muốn bước ra thì bị người đàn ông kéo trở về.
Cửa xe “Tách” một tiếng khóa lại.
Đôi mắt của người đàn ông nhìn thẳng vào mắt Lâm Kiều, dường như muốn nhìn vào trong lòng cô.
“Có muốn đi theo tôi hay không?” Không giống với lần trước, đáp án lần này vô cùng quan trọng với Trần Hoài Xuyên.
Lâm Kiều chỉ trắng bệch mặt, cắn môi lắc đầu.
Một hồi sau, Trần Hoài Xuyên buông lỏng tay cô ra.
Lâm Kiều không biết vì sao mình lại khóc.
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, vẫn mang dáng vẻ thờ ơ như cũ.
Từ sáng sớm Lưu Vĩnh Quân đã kéo vali hành lý trở về, có vẻ lần làm ăn này không quá thuận lợi, vẫn luôn xụ mặt. Lâm Kiều làm bữa sáng cho anh ta, ngồi ở trước mặt anh ta nhìn anh ta ăn.
“Sao vậy, lần này không bàn bạc được chuyện hợp tác sao?” Lâm Kiều thuận miệng hỏi.
“Không có việc gì, em không cần lo, chồng em có thể giải quyết.” Từ trước đến nay Lưu Vĩnh Quân chỉ thích thổi phồng khoe khoang trước mặt Lâm Kiều, còn những lần thất bại thì cảm thấy nói ra sẽ tổn hại mặt mũi của mình, anh ta chưa bao giờ nói tỉ mỉ với Lâm Kiều.
“Ừm.” Thật ra Lâm Kiều cũng không muốn nghe.
Cô hoàn toàn không quan tâm Lưu Vĩnh Quân làm việc thế nào, tốt nhất là Lưu Vĩnh Quân cứ phá sản luôn đi, như thế thì cô có thể sẽ may mắn được tự do.
Nếu anh ta còn chu cấp nuôi dưỡng ba mẹ và em trai mặt dày vô sỉ của cô một ngày nào, cô phải tiếp tục cuộc sống như vậy ngày đó.
Đến một buổi cuối tuần, cuối cùng Lâm Kiều cũng có thời gian đi mua túi xách với Vương Văn.
Vương Văn giống cô, ở công ty không phải vì kiếm tiền, chỉ là tìm một công việc để gϊếŧ thời gian thôi. Chồng của cô ấy có chút thành tựu trong sự nghiệp, đối xử với cô ấy cũng không tồi ngoại trừ việc thích tìm phụ nữ ở bên ngoài thì cũng không thấy gì không ổn.
Vương Văn lại mở một mắt nhắm một mắt, cô ấy có chỗ dựa là con trai, nhà mẹ đẻ cũng rất che chở con gái, chỉ cần những người phụ nữ này không ầm ĩ đến trước mặt uy hϊếp địa vị vợ cả của cô ấy thì cô ấy cũng xem như không nhìn thấy.
“Muốn tớ nói à, vẫn là tổng giám đốc Lưu nhà cậu tốt nhất. Có sự nghiệp, cũng không đa tình, hết lòng hết dạ với cậu nữa.” Vương Văn vừa chọn túi vừa nói.
Anh ta còn dám làm bậy à? Lâm Kiều chửi thầm ở trong lòng, lại không thể thật sự nói ra, chỉ có thể ngượng ngùng cười cười.
“Nhưng mà á, phụ nữ chúng ta, quan trọng vẫn phải có con trai ở bên.” Một tay Vương Văn cầm túi, xoay xoay trước gương, nói tiếp: “Cậu xem cậu xem, đã kết hôn ba năm rồi, sao lại không có chút động tĩnh nào thế. Cái túi nào đẹp, bên trái hay là bên phải?”
“Cái bên phải.” Lâm Kiều cười khổ trả lời.
Nếu cửa hàng xa xỉ mức bình thường thì chắc chắn Vương Văn sẽ mua hết hai cái, nhưng túi xách ở cửa hàng này giá cao đến biếи ŧɦái, nhưng Vương Văn là kiểu phụ nữ chưa bao giờ bạc đãi mình, cũng phải cắn môi mua một cái.
“Nhưng tới cảm thấy cái bên trái cũng không tệ. Ai da, khó chọn quá.” Đây là sản phẩm có một kiểu dáng khắp thế giới, Vương Văn không nỡ để lại cái nào hết.
“Anh Hoài Xuyên, thật sự mua hết hai cái cho em sao? Anh thật sự là quá tốt!”
Ở quầy thu ngân xa xa truyền đến một giọng nữ vui vẻ, cái tên quen thuộc bị Lâm Kiều nhạy bén nghe thấy.
Ngực của Lâm Kiều căng thẳng.
Không bao lâu, một nam một nữ được ô gái thu ngân đưa ra khỏi cửa hàng, Lâm Kiều liếc khóe mắt, thật sự là người cô nghĩ trong đầu.
Cô gái có vẻ đẹp yếu ớt kéo tay Trần Hoài Xuyên, e lệ nhón mũi chân hôn lên má anh một cái.
Tầm mắt của Trần Hoài Xuyên nhìn chằm chằm vào cái bóng cứng đờ của người phụ nữ đối diện, bước chân hơi cứng lại, mãi đến khi thấy người phụ nữ không có chút cảm xúc xoay người sang chỗ khác, anh mới lạnh mặt đi ra ngoài.