Mộng Cũ 1913 - Đợi Anh Năm 1913

Chương 22: Mậu Thân, Ninh An 1908, Quang Tự năm thứ ba mươi tư

Phó Lan Quân lại nghiêng đầu suy nghĩ, mãi vẫn chẳng thấy lối ra, được cha chiều chuộng từ nhỏ nên đầu óc cô chẳng nhét nổi mấy thứ phức tạp. Thế rồi cô vòng tay qua vai Cố Linh Dục ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng việc trên đời này đâu thể thuận theo suy nghĩ muốn hay không muốn của cô, cửa lớn Cố gia vĩnh viễn không có khả năng tách rời thế giới nhỏ bé và vũ trụ rộng lớn, những biến động thuộc về thế giới bên ngoài kia sẽ luôn bị cuốn vào thế giới nhỏ ấy của Cố gia, tuy nhiên ai biết được đó chỉ là sự khởi đầu của một hồi phong ba bão táp.

Phó Lan Quân biết, năm nay không yên ổn, khởi nghĩa nổi lên như từng đợt sóng cuộn vồ vập đánh vào phủ, Hà Khẩu bên kia chưa áp chế được thì Khâm Châu Liêm Châu ắt rơi vào rối loạn lần nữa. Mặc dù đều nằm ở khu vực Vân Quý Lưỡng Quảng*, cách Ninh An một quãng khá xa nhưng ảnh hưởng không nhỏ, nhất là khởi nghĩa tại Hà Khẩu có tân quân bị xúi giục tham dự trong đó, khiến cho việc kiểm soát tân quân của cấp trên càng thêm nghiêm khắc.

*Vân Quý (Vân Nam, Quý Châu), Lưỡng Quảng (Quảng Đông, Quảng Tây)

Ảnh hưởng của chuyện này đến Cố gia rất rõ rệt: Mỗi ngày thời gian Cố Linh Dục ở quân doanh lâu hơn, có khi trời tối rồi còn chưa về, có đêm chẳng thấy bóng dáng, thậm chí có khi còn ở quân doanh mấy ngày liên tiếp.

Cố Linh Dục nói với cô cấp trên rất lo lắng trong tân quân của Ninh An cũng có người bị loạn đảng lôi kéo, phải tăng cường quản lý và điều tra, trên cương vị là quản đới, hắn bận rộn hơn bình thường cũng là lẽ dĩ nhiên, bảo Phó Lan Quân đừng lo lắng quá.

Ngoài miệng Phó Lan Quân đồng ý nhưng trong lòng cứ thấy bồn chồn, thỉnh thoảng A Bội tới tìm cô nói chuyện cô lại kể cho A Bội nghe về những phiền muộn của mình.

“Cũng không biết cảm giác này từ đâu ra, tôi thật không nói rõ được. Tính tới nay thì cũng đã sống được hai mươi năm, nói thẳng ra thì chưa có năm nào là thực sự vui hưởng thái bình, Nghĩa Hòa Đoàn hay liên quân tám nước đều đã nghe qua, nhưng tuyệt đối chưa một lần nào tôi sợ hãi thế này.”

A Bội vẫn là kiểu phụ nữ dịu dàng ít nói, con trai Nguyệt Nhi của cô ấy đã hơn một tuổi, thằng bé nằm gọn lỏn trong ngực mẹ gặm tay, cái miệng nhỏ bi bô không dứt.

Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đây có lẽ là điều A Chẩn nói, cỏ dại đã thành cây cao, được hưng thịnh tất có diệt vong.”

“Cỏ dại đã thành cây cao, được hưng thịnh tất có diệt vong”, Phó Lan Quân thì thầm lặp lại câu này. Mười năm trước người ở thế hệ của cô chẳng qua chỉ là đám nhóc nghịch ngợm lăng xăng khắp phố phường, dù trời có sập xuống vẫn còn người lớn che chở, mà hiện giờ cỏ dại đã thành cây cao, bất luận là muốn hay không muốn, trời có sập cũng sẽ sập xuống vai họ.

Cố Linh Dục nói với cô rằng “Em không phải suy nghĩ gì hết, cứ như trước đây thôi, làm nàng tiểu thư lạc quan yêu đời”.

Nhưng, nếu có một ngày trời thực sự sụp đổ vùi lấp mọi thứ, cô có thể tiếp tục lạc quan được sao?

Cô không nói cho Cố Linh Dục những sầu não của mình, hắn đã vất vả lắm rồi, cô không muốn vì cô mà hắn bị phân tâm bởi mấy thứ cỏn con ấy.

Ngày hôm đó Cố Linh Dục về sớm bất ngờ, ăn xong cơm chiều hắn vào thư phòng, Phó Lan Quân không quá để ý, từ lần phát hiện hắn ngồi trong thư phòng lúc nửa đêm thì nếu không có chuyện quan trọng cô sẽ không hỏi hắn vào đấy làm gì.

Nằm trên giường đọc sách, buồn ngủ díp cả mắt, Đào Chi đi vào đưa nước hầu hạ cô rửa mặt, được một lúc thì bỗng lên tiếng: “Trình quản đới từ quân doanh tới đây, đang ở trong thư phòng với cô gia, thần thần bí bí chẳng biết nói gì nữa.”

Phó Lan Quân cũng khó hiểu, lúc trước Cố Linh Dục bảo quan hệ giữa hắn và Trình Đông Tiệm hờ hững kiểu xã giao thôi, ngoại trừ ngày sinh nhật mẹ chồng cô, Trình Đông Tiệm chưa từng chủ động đến cửa Cố gia, lần này đến là vì mục đích gì?

Ma xui quỷ khiến cô mặc áo khoác rồi đi ra đứng phía ngoài thư phòng.

Bên trong loáng thoáng tiếng nói chuyện bị đè xuống cực thấp, Phó Lan Quân vểnh tai cẩn thận lắng nghe, nghe nghe, sắc mặt cô chợt tái xanh.

Trình Đông Tiệm tìm Cố Linh Dục để nói về một sự kiện xảy ra sau khi anh ta rời quân doanh.

Anh ta ghé sát vào người Cố Linh Dục, lấy trong tay áo ra tờ giấy kỳ lạ: “Linh Dục huynh xem cái này đi.”

Cố Linh Dục liếc mắt nhìn, nét mặt lập tức trở nên nghiêm túc: “Đây là…”

Trình Đông Tiệm gật đầu: “Đúng vậy. Sau khi anh đi, ở quân doanh có hai người không biết lý do gì mà nhảy vào đánh nhau, trong lúc xô xát làm rơi cái này tình cờ bị tôi nhìn thấy, hiện tại người đó đã được giam bí mật, hắn ta thú nhận trong tân quân Ninh An có không ít người gia nhập Trung Quốc Đồng minh hội, kế hoạch tháng sau nổi dậy khởi nghĩa. Hắn ta còn khai mấy kẻ đầu sỏ, điều đáng kinh ngạc đó chính là, bạn tốt của Linh Dục huynh - Nam Gia Mộc - cũng là một trong số đó!”

Cố Linh Dục cau chặt mày, lát sau hắn hỏi: “Đông Tiệm huynh tới tìm tôi là vì?”

Trình Đông Tiệm trả lời: “Chuyện này đã báo cáo cho Đồng hiệp thống, hiệp thống vô cùng tức giận, hạ lệnh bí mật bắt giữ đám trùm. Là hiệp thống bảo tôi tới tìm Linh Dục huynh, muốn tôi và Linh Dục huynh chịu trách nhiệm bắt giữ lần này.”

Cố Linh Dục mặt không đổi sắc gật đầu: “Vậy đi thôi.”

Hắn cất bước đi, Trình Đông Tiệm gọi lại: “Linh Dục huynh, Nam Gia Mộc là bạn thân nhiều năm của anh, nếu anh thấy khó xử…”

Cố Linh Dục quay đầu lạnh lùng cười: “Trình huynh nói vậy là quá thiếu hiểu biết rồi, gia quốc trước mặt không có anh em, bạn bè một khi thành loạn thần giặc nước, vậy còn xứng làm bạn bè sao?”

Nhóm người hành động âm thầm đi đến nhà Nam Gia Mộc, người dự cuộc không nhiều lắm, ngoài Cố Linh Dục và Trình Đông Tiệm thì chỉ có mấy người giỏi trong quân.

Bọn họ nào biết, có người đã đến nhà Nam Gia Mộc trước cả họ.

Đứng ngoài cửa thư phòng nghe được cuộc đối thoại của Cố Linh Dục và Trình Đông Tiệm, Phó Lan Quân như bị sét đánh, từ lần ở rạp hát Nam Gia Mộc lấy cô ra để ngụy trang cho mình cô đã có cảm giác Nam Gia Mộc chắc chắn đang làm chuyện gì đó bất thường, nhưng ngàn lần cô chẳng tài nào tưởng tượng được những gì anh đang làm lại là chuyện đầu rơi máu chảy như vậy!

Cô phải cứu anh!

Rón ra rón rén trở về phòng ngủ, phải mất một lúc lâu mới trấn tĩnh lại được. Hiện tại chỉ có cách duy nhất là báo tin cho Nam Gia Mộc.

Cả nhà từ trên xuống dưới có mỗi Đào Chi là người của cô, khàn tiếng gọi Đào Chi cả buổi nhưng không có người vào, chẳng biết nha đầu chết tiệt kia đi đâu rồi.

Thời gian không đợi người, Phó Lan Quân khẽ khàng lẻn ra phòng rồi nhanh nhẹn chuồn khỏi nhà khi bóng tối bủa vây hết những lối đi, thẳng tiến đến nhà Nam Gia Mộc.

Xuân hàn se lạnh, gió đêm vi vυ't, Phó Lan Quân bầu đã hơn năm tháng nên tay chân có hơi sưng phù, đủ loại khó chịu tụ hợp thành thế gọng kìm tấn công thân thể cô, nhưng tình hình giờ đây khiến cô không dám ngừng một giây phút nào, đành phải cắn răng tăng nhanh tốc độ.

Cuối cùng cũng tới nhà Nam Gia Mộc, gõ cửa hồi lâu mới có người ra mở, là Nam Gia Mộc. Anh mặc bộ đồ ngủ có khoác thêm áo khoác ngoài, nhìn thấy Phó Lan Quân đứng trước mặt thì hết sức kinh ngạc: “Sao em lại tới đây?”

Cả quãng đường chịu đựng cái giá buốt ăn vào da thịt, bụng Phó Lan Quân quặn thắt từng cơn, cô không thể cầm cự nổi nữa, hai chân chợt mềm nhũn, gục cả người trong vòng tay anh.

Lúc Phó Lan Quân tỉnh lại thấy mình đang nằm trên giường, cô cựa mình ngồi dậy: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”

Nam Gia Mộc an ủi: “Mới một lát thôi.”

Phó Lan Quân túm lấy cánh tay anh: “Cứ kệ tôi, anh đi mau đi, còn rề rà nữa sẽ không kịp đâu!”

Nhưng mọi chuyện đã quá muộn rồi.

Khi nhóm người vây bắt Nam Gia Mộc phá cửa xông vào, đập vào mắt là hình ảnh một đôi nam nữ quần áo xộc xệch người nằm người ngồi trên giường.

Điều này hiển nhiên là không nằm trong dự liệu, nào có ai ngờ sẽ được gặp Cố phu nhân trong chính căn nhà của loạn đảng, nhất thời mọi người quay sang ngơ ngác nhìn nhau không biết làm thế nào, không biết nên rút lui hay tiến lên trước. Cố Linh Dục là người đầu tiên phản ứng, hắn sải bước thật rộng, và một cái tát bất ngờ giáng lên mặt Phó Lan Quân tạo nên tiếng vang thanh thúy chói tai: “Quả nhiên cô và anh ta có tư tình!”

Hắn lạnh lùng nắm cổ tay Phó Lan Quân kéo cô xuống giường, nghiêm giọng hạ lệnh: “Bắt loạn đảng giặc nước Nam Gia Mộc này lại!”

Trình Đông Tiệm và đám tùy tùng xông lên trói chặt Nam Gia Mộc, Cố Linh Dục quay đầu nói với Trình Đông Tiệm: “Tôi có chút việc riêng phải xử lý, làm phiền Trình huynh về quân doanh phục mệnh.”

Do dự một lúc, khuôn mặt hắn hằn lên nỗi cay đắng chua chát: “Đêm nay bắt gặp tiện nội* ở chỗ của Nam tặc, mong các huynh đệ đừng để chuyện lộ ra ngoài.”

*Tiện nội: từ chỉ vợ mình một cách khiêm tốn khi nói với người khác (cũ)

Trình Đông Tiệm thông cảm vỗ vỗ vai hắn: “Cố huynh yên tâm, các huynh đệ không phải người nhiều chuyện.”

Trình Đông Tiệm cùng mọi người lùng sục khắp nhà Nam Gia Mộc tìm kiếm tài liệu tín mật liên quan đến loạn đảng, Cố Linh Dục đưa Phó Lan Quân rời đi trước. Hắn không nói năng gì, chỉ lặng lẽ kéo cô về nhà, sự im lặng của hắn thực khiến người ta sợ hãi.

Phó Lan Quân vừa vùng vẫy vừa giải thích với hắn: “A Tú, chuyện không như anh nghĩ đâu.”

Cố Linh Dục chằng màng quan tâm, về đến Cố gia hắn lập tức kéo Phó Lan Quân vào phòng ngủ ném cô lên giường rồi một mình đi ra ngoài. Phó Lan Quân gắng đứng dậy muốn theo lại phát hiện cửa đã bị khóa từ bên ngoài.

Cô bị nhốt.

Không ngờ rằng cuộc sống cầm tù này kéo dài hai tháng ròng.

Ban đêm Cố Linh Dục phái thủ vệ đến, binh lính thân tín của Cố Linh Dục chẳng khác nào cây lao đứng canh trước cửa, ngay cả Đào Chị ra vào cũng phải thông qua kiểm tra.

Đồng thời hành động của Đào Chi bị hạn chế, không được phép ra khỏi Cố gia, có lẽ là sợ cô ấy trốn về báo tin cho Phó gia. Chủ tớ Phó Lan Quân Đào Chi coi như bị cổng lớn Cố gia ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Suốt hai tháng, trừ Đào Chi và thủ vệ ngoài cửa thì Phó Lan Quân không hề gặp bất kỳ một ai, bao gồm cả Cố Linh Dục.

Di nương có tới một lần, tên thủ vệ kia tận trung làm việc đến nỗi không cho bà vào. Di nương nói muốn tìm Cố Linh Dục thương lượng nhưng hắ đi biền biệt mãi chẳng về, chỉ dặn Đào Chi nhắn hộ là sự việc đang ở trên đầu sóng ngọn gió, bảo cô ráng chịu đựng, trước cứ ở lại Cố gia.

Nguồn của tất cả tin tức cô nhận được chính là Đào Chi, Đào Chi hao hết tâm tư nghe ngóng chỗ đám hạ nhân Cố gia, thỉnh thoảng mang về chút tin về Cố Linh Dục và án kiện của Nam Gia Mộc.

Đào Chi tìm hiểu được sự kiện bắt giữ đêm đó đã lan truyền khắp thành với loạt phiên bản đa dạng, mà phiên bản được lưu truyền rộng rãi nhất đó là: Cố Linh Dục nửa đêm đi bắt loạn đảng, ai người bắt gặp vợ mình nằm trên giường loạn đảng. Còn có người thêm mắm dặm muối, nói Nam Gia Mộc vốn vô tội không phải loạn đảng gì hết, là Cố Linh Dục ghi hận anh ta có tư tình với vợ mình nên mới cố ý vu oan hãm hại. Chuyện xảy ra năm ngoái ở rạp hát chẳng biết sao cũng bị đào lên và trở thành bằng chứng rõ ràng cho món nợ đào hoa nghiệt ngã này… Tóm lại, Cố Linh Dục trong lời đồn đã bị đội nón xanh, Nam Gia Mộc và Phó Lan Quân có tư tình!

Qua mấy ngày Đào Chi lại mang về tin tức, là về Nam Gia Mộc. Chi tiết về sự việc của Nam Gia Mộc bị người ta bóc trần, hóa ra hồi còn du học Nhật Bản anh đã gia nhập Trung Quốc Đồng minh hội, lần này về nước chính là để truyền bá tư tưởng cách mạng trong tân quân, mượn sức tân quân để giúp cách mạng. Không chỉ có thế, vợ của Nam Gia Mộc - tức cũng là đồng chí cách mạng của anh - vì hành động ám sát nên đã lấy thân hy sinh vì đạo. Chẳng trách không thấy Hạ Cẩn về cùng anh, bởi lẽ cô ấy đã vùi xác ở Nhật Bản rồi!

Lại qua chừng nửa tháng nữa, Đào Chi mang đến tin tức mà Phó Lan Quân không muốn nghe nhất.

Nam Gia Mộc đã bị tuyên án, đại tội mưu nghịch, lập tức hành quyết xử trảm.

Khoảnh khắc nghe tin tay chân Phó Lan Quân lạnh như băng, cô đứng phắt dậy, cả thế giới đột nhiên quay cuồng, nơi cổ họng có thứ gì đó chực trào, nôn khan một lúc lâu chẳng nôn được gì, cả người cứ như bị trúng độc, máu huyết toàn thân hóa thành mồ hôi lạnh liên tục rịn ra.

Rồi cô ngất đi.

(còn tiếp)