Nắm Tay Sai Gả Đúng Người

Chương 34: Giấc mộng năm ấy…

“Khốn! Cái gì đây chứ?” Quan Nhung vừa nhìn thấy vậy đã kích động nhảy dựng lên.

Trần Hải Nguyệt vẫn không phản ứng, nghĩ ngợi một lúc rồi trả điện thoại lại cho An Linh.

“Đồng nghiệp tao buổi chiều đến chỗ gần công ty của Lương Đông Vân làm việc, lúc mua cà phê thì thấy Hàn Nhạc Nhạc. Nó là fan của Hàn Nhạc Nhạc, cũng biết tao với Hàn Nhạc Nhạc là bạn học nên chụp ảnh lại gửi tin nhắn tới cho tao,” An Linh kiên nhẫn giải đáp nghi vấn của Quan Nhung xong, lại không nhịn được quay sang Trần Hải Nguyệt: “Mày tính sao đây?”

“Địch không động, tao không động.” Trần Hải Nguyệt nắm tay hai người, lôi họ tiếp tục đi ăn cơm.

Quan Nhung giằng tay cô ra, tức giận: “Cơ mà bây giờ địch đã động ầm ầm rồi! Mày nghĩ cái gì vậy chứ?”

Trần Hải Nguyệt trầm tư: “Bây giờ sao, địch động… tao cũng không động. Hắc hắc hắc.”

“Trần Hải Nguyệt, mày không thể lại bánh bao như vậy được,” An Linh đau lòng trách cô: “Chưa nghe qua câu, không có chuyện không đào được tường, chỉ có trách tiểu tam không chăm chỉ!”

Hai kẻ đã kết hôn rồi này đúng là vô cùng nhạy cảm với mấy vấn đề như vậy!

Trần Hải Nguyệt thở dài, kiên nhẫn giải thích: “Bây giờ tao không biết chuyện gì xảy ra, cho nên, tao chỉ muốn nói duy nhất một điều là, tạm thời tao không có gì hay ho để nói hết.”

“ Mẹ nó chứ, trơ như cái hàng rào.” Quan Nhung bình tĩnh lại đầu tiên, không nhịn được thuận miệng khinh bỉ một câu.

An Linh thấy thế cũng không nói thêm gì nữa, ba người vừa tán gẫu vừa đi ăn.

Đợi đến lúc đồ ăn đã dọn lên hết mới thấy Lương Đông Vân vội vàng đến.

“Xin lỗi, để mọi người đợi lâu.” Anh cười cười áy náy, ngồi xuống bên cạnh Trần Hải Nguyệt.

An Linh cười lạnh: “Lương Đông Vân, anh không đến tôi lại tưởng tối nay thay nam chính chứ.”

Lương Đông Vân nghe vậy, quay đầu nhìn Trần Hải Nguyệt: “Muốn đổi à?”

“Ngân sách không nhiều lắm, bấm máy rồi còn thay người sợ lại phải đền, “Trần Hải Nguyệt khoát khoát tay, “Có điều, nếu nam chính muốn bỏ vai, chúng ta có thể thương lượng được.”

“Hàng đã mua miễn đổi lại, xin quý khách tự trọng.” Lương Đông Vân nhấc chén trà, tầm mắt nhìn xuống , hàng lông mi thật dài che giấu cảm xúc trong ánh mắt.

Quan Nhung nghe ba người bọn họ đối thoại qua lại, mặt kệ có ý gì sâu xa, đập bàn kêu to: “Tao cần ăn cơm gấp! Bây giờ, tao xin, ăn no xong rồi muốn bàn diễn vở: “Cô dâu chạy trốn” hay “Chú rể không phải là anh” cũng chưa muộn, được không?”

“Được. Dọn cơm đi!” Trần Hải Nguyệt đầu tàu gương mẫu quơ quơ đũa.

Ăn xo cơm chiều, An Linh và Quang Nhung đều vì cái tin nhắn kia cảm thấy bất ổn, mỗi người viện một lý do hợp lý rồi giải tán, ai về nhà nấy.

Trần Hải Nguyệt chậm rãi đi theo sau Lương Đông Vân về phía bãi đỗ xe.

Đang đi đang đi, Lương Đông Vân bỗng nhiên dừng bước, quay lại nhìn Trần Hải Nguyệt.

Trần Hải Nguyệt do dự một lúc, cuối cùng bước đến đi sóng vai với anh, có điều vẫn cố tình duy trì một chút khoảng cách.

Lương Đông Vân liếc mắt nhìn khoảng cách giữa hai người, tỉnh bơ nắm lấy tay cô.

Trần Hải Nguyệt đang thất thần, theo phản xạ có điều kiện mà giãy ra, ngước mắt lên, Lương Đông Vân đang đứng bất động nhìn cô.

Hình như không khí hơi bị cứng nhắc? Được rồi, Trần Hải Nguyệt chân chó—- Biến thân!

“Tránh xa em ra chút đi! Đều là nam nữ đã kết hôn rồi, lỡ xảy ra chuyện gì, ai chịu trách nhiệm?” giọng Trần Hải Nguyệt ngọt như đường, bá lấy cánh tay anh, cả người dựa sát vào anh.

Lương Đông Vân nở nụ cười, đưa tay vỗ vỗ đầu cô: “Trong đầu em đang nghĩ cái gì vậy chứ.”

“Đang nghĩ làm sao….” Trần Hải Nguyệt nghiêng đầu, “Ăn no ăn được, eo vẫn không to ra. He he he.”

Hai người rất nhanh lên xe, đi về nhà.

Tuy rằng đã qua giờ cao điểm, trên đường vẫn rất đông đúc, ngoài cửa kính, đèn đường, đèn xe các loại nhấp nháy, làm nổi bật lên sự sôi động của thành phố này…

“Hôm nay anh tan trễ à? Đến muộn như vậy….” Trần Hải Nguyệt xoa xoa tay, làm cho bàn tay ấm thêm một chút.

Lương Đông Vân nhìn cô một cái, điều chỉnh lại điều hòa trong xe, trả lời: “Hôm nay đường tắc quá.”

Hử? Hử hử….

Anh không thẳng thắn.

Có vấn đề, có vấn đề, có vấn đề?

“À, đúng rồi, quan hệ của anh với Hàn Nhạc Nhạc rất tốt đúng không?” Trần Hải Nguyệt thay đổi tư thế ngồi, nghiêng người đối mặt với anh.

Lương Đông Vân chăm chú nhìn phía trước, ngữ điệu không hề bối rối: “Nghĩ gì mà tự nhiên hỏi như vậy?”

“Cũng không ó gì, chẳng là vừa rồi nói chuyện phiếm với An Linh thôi, cô ấy bảo ở công ty có một đồng nghiệp rất thích Hàn Nhạc Nhạc,” Trần Hải Nguyệt thật muốn vỗ tay cho sự nhanh trí của mình vô cùng, “Anh biết đấy, bọn em với Hàn Nhạc Nhạc không hay ho cho lắm, tự nhiên nhớ ra có thể hỏi anh, xem có thể giúp cô ấy xin chữ ký không. Lần trước sinh nhật em gái anh cô ta cũng đến mà, hình như anh với cô ta có vẻ rất thân thiết.”

Nhân lúc đèn đỏ, Lương Đông Vân quan sát cô một lúc lâu, tận đến lúc xe chuyển bánh mới chậm rãi nói: “Ngày trước thì không quen, nhưng tốt nghiệp đại học xong hay gặp cô ấy ở nhà lão Ngôn, cũng không thân thiết gì lắm cho cam.”

“Lừa ai chứ? Hồi trung học hai năm liền cô ta chủ trì nghi thức kéo cờ, còn làm MC với Ngôn Tể Thời mấy chương trình lớn ở trường mà.” Ngày trước không quen? Hừ hừ.

Lương Đông Vân cười khẽ: “Hồi trung học….Không biết cô ấy tên là gì nên không để ý, chắc tại anh không có tế bào nhiều chuyện.”

Trần Hải Nguyệt bắt đầu ngưỡng mộ giọng điệu của anh.

Ừ, thành khẩn, trung thật. Vậy, tạm thời tin.

Được rồi, bắt đầu trường hợp thứ hai.

“Cô ta còn l*иg tiếng cho quảng cáo của công ty mẹ anh, không phải anh nhờ vả à?”

“Chuyện công ty anh chưa hề nhúng tay vào.” Lương Đông Vân bắt đầu thấy là lạ, cảm giác được trong câu nói của cô còn có hàm ý khác.

Trần Hải Nguyệt yên lặng trở người ngồi thẳng lại, nhìn bóng dáng của mình in trên cửa kính xe.

Họ Trần kia, phụ nữ ghen tuông trông xấu xí cực kỳ.

Tuy rằng mấy ngày sau đó vẫn luôn tự cảnh cáo bản thân không được sinh sự vô cớ, nhưng Trần Hải Nguyệt vẫn không kiềm chế được cảm xúc, cuối cùng cũng lục lọi đồ của Lương Đông Vân tìm được cái hộp mấy hôm nay treo lơ lửng trong lòng cô.

Đúng lúc Lương Đông Vân tắm xong đi ra, thấy Trần Hải Nguyệt đang định mở nắp hộp ra, nỗi chán nản trào dâng trong lòng, anh đi đến chặn tay cô lại, giọng nói có phần suy sụp: “Không nên mở.” Đáng lẽ hôm trước xem xong phải vứt ngay đi mới phải.

Trần Hải Nguyệt ngẩng đầu, mặt không đổi sắc, “Vì sao?” Chẳng lẽ bị mật trong này, cứ thế, chưa kịp nhìn thấy ánh sáng… đã bị thủ tiêu?

“Không nên.” Lương Đông Vân không trả lời, chỉ lắc đầu.

Trần Hải Nguyệt hiếm khi bướng bỉnh: “Nếu em vẫn muốn xem thì sao?”

Im lặng đấu tranh một hồi, Lương Đông Vân đành chịu thua, chậm rãi rụt tay lại, giọng nói nghe như mất mát: “Nếu em nhất định phải xem thì xem đi… Thật ra cái này vốn là của em.

Nói xong, anh đi vào trong phòng, đóng cửa lại, thả mình lên giường.

Lương Đông Vân ngơ ngẩn nhìn trần nhà, nhớ lại rất nhiều, rất nhiều chuyện cũ trước kia.

Hồi trung học, Trần Hải Nguyệt, An Linh và Quan Nhung thường hay tới cái chòi nghỉ mát gần thư viện tán gẫu. Những tâm sự đó các cô vốn nghĩ không ai có thể biết, nào ngờ tất cả đều bị anh – nằm đọc sách nơi lùm cây trong vườn trường nghe được.

Anh vốn chưa bao giờ tọc mạch chuyện của người khác, những bí mật vô tình biết được lúc đó anh chẳng bao giờ nhớ được, duy chỉ có những chuyện về Trần Hải Nguyệt, một chữ anh đều không quên.

Mười năm, anh vẫn nhớ rất rõ, trước đây, Trần Hải Nguyệt đã có một giấc mộng xa xăm, một giấc mộng nửa thực nửa mơ đến gần như là vọng tưởng.

Họp lớp ngày đó, trong số “Bát quái đến đây”, cô cũng không hề giấu diếm mà nói, thực ra cô nắm tay sai người. Tận đến hai hôm trước Hàn Nhạc Nhạc đưa cho anh cái hộp này, anh mới biết, hóa ra, giấc mộng của Trần Hải Nguyệt không phải vọng tưởng, chỉ là, không cẩn thận để lỡ mất.

Trần Hải Nguyệt, anh muốn làm em hạnh phúc nhất thế giới này. Chỉ là, nghĩ đến niềm hạnh phúc của em không có anh ở đó, anh lại khó chịu.

Như vậy, chờ em biết được người trong mộng em từng để lỡ, liệu có chăng, nam chính thật sự…. phải thay người?

Nếu anh không buông tay, liệu em có khóc không?