Ngươi nói cái gì? Sắc mặt của nàng trắng bệch, ngón tay càng thêm lạnh lẽo, Hầu gia, ngươi không phải là nói thật chứ?
Làm không được thì lập tức đi. Nam nhân cũng không có cảm xúc gì.
Vậy phụ thân...
Nếu như ngươi có chứng cứ có thể dâng lên triều đình, không cần đêm khuya đến phủ bản hầu.
Nếu dễ dàng như vậy, nàng sẽ không đến.
Nàng có một trực giác, thật ra Dương Thiệu đang chờ nàng.
Kỷ Dao cắn môi: Có phải ngươi đang giận ta hay không? Nàng cảm thấy chắc chắn Dương Thiệu là bởi vì nàng từ chối hắn, cho nên không vui, vì thế không gặp Tạ Minh Kha.
Dương Thiệu không nói.
Giữa vầng trán hắn lạnh lẽo, Kỷ Dao không rét mà run, kí ức kinh hoàng hắn bóp cổ nàng vẫn còn mới mẻ, thậm chí nàng không hiểu, vì sao Dương Thiệu lại tức giận như vậy, thất thố như vậy!
Bầu không khí như đông lại, khiến người ta thở không nổi, bỗng nhiên Dương Thiệu đứng lên: Bản hầu muốn đi nghỉ ngơi, mời Kỷ tiểu thư về.
Nhìn thấy hắn đi đến trước bàn, quay người về phía cửa, Kỷ Dao thấp giọng nói: Có phải là ta cởi, ngươi sẽ bớt giận? Ngươi sẽ giúp phụ thân...
Hắn quay đầu lại, nhìn nàng chăm chú, cao cao tại thượng giống như chẳng qua nàng chỉ là một kẻ hèn tùy tiện bóp một cái liền có thể hủy diệt.
Cả người Kỷ Dao run dữ dội hơn, tay nàng hướng về phía đai lưng.
Đai lưng màu trắng giống như một bông tuyết rơi xuống mặt đất.
Nàng hơi mở rộng áo ngoài, lộ ra quần áo trong màu hồng nhạt, trên vạt áo có thêu mẫu đơn lớn, diễm lệ hơn nhiều so với gương mặt tái nhợt lúc này của nàng.
Khí lạnh từ khe cửa lọt vào, nước mắt Kỷ Dao không kiềm được rơi xuống.
Lúc tay chạm vào vạt áo, nàng cảm thấy hoàn toàn không làm gì được.
Nhưng nàng là một cô nương, sao có thể thật sự cởϊ qυầи áo! Nàng không còn gả được cho người khác nữa, nhưng mà, phụ thân phải làm sao bây giờ? Rõ ràng tính mạng của phụ thân đang nằm trong tay của Dương Thiệu...
Nàng càng khóc dữ dội hơn.
Từng dòng nước mắt rơi xuống, giống như nước mưa óng anh trên cánh hoa lê.
Hắn chưa bao giờ thực sự ức hϊếp Kỷ Dao, chưa bao giờ thực sự tra tấn nàng, thì ra lúc nàng khổ sở tủi nhục chính là như vậy.
Nước mặt nhiều như vậy, giống như một dòng sông nhấn chìm hắn.
Hắn không có cách nào cử động, không có cách nào qua chạm vào, chỉ cảm thấy nước mắt kia như đang đâm vào người của hắn, khiến hắn cảm thấy đau đớn.
Cuối cùng hắn vẫn không làm được.
Đột nhiên Dương Thiệu nói: Được rồi, bản hầu chỉ muốn nhìn chân tình của ngươi, nếu như ngươi thật đồng ý làm bất cứ chuyện gì...
Kỷ Dao sững sờ, vội vàng mặc áo ngoài vào, sau đó qua loa buộc đai lưng lên: Vậy có phải Hầu gia đồng ý giúp đỡ rồi?
Nàng ngửa đầu, nước mắt dính trên mặt, thậm chí còn có nước mũi, nhếch nhác không nỡ nhìn.
Nhưng nàng không thèm lau.
Không biết nếu như mình rơi vào nguy hiểm, Kỷ Dao có đồng ý liều lĩnh giống như vậy không? Nghĩ lại bỗng nhiên trong lòng đau xót, ánh mắt sắc bén của hắn càng thêm sâu xa: Ngươi nghĩ đến một chuyến như vậy, bản hầu liền dốc hết sức lực sao? Phụ thân ngươi phạm sai, không giống bình thường.
Phải rồi, quần áo nàng cũng không cởi, thật ra chẳng hề làm gì.
Dương Thiệu đối với nàng mà nói không có chút tình cảm nào, không thể để hắn giúp nàng không công, Kỷ Dao nói: Vậy ngươi muốn ta làm cái gì... Nghĩ xong nàng lại thêm một câu, Trừ chuyện vừa rồi, ta đều có thể.
Dương Thiệu nói: Chuyện này là thật?
Đúng vậy.
Nói mà không có bằng chứng.
Kỷ Dao ngơ ngác, suy nghĩ một chút nói: Ta có thể viết khế ước.
Nàng đi đến trước bàn, nhấc bút lên.
Nhưng đối mặt với giấy Tuyên Thành trắng tinh, nàng không biết viết như thế nào, bên tai nghe được Dương Thiệu nói: Ta Kỷ Dao đồng ý cho Hoài Viễn hầu Dương Thiệu tùy ý sai bảo, bất cứ lúc nào bất cứ đâu, hễ là Dương Thiệu muốn gặp, đều dốc sức đến đây...
Kỷ Dao nghe theo viết xuống, nhưng đến cuối cùng phát hiện giống như bán mình thành nô tỳ, nàng ngưng lại, có chút khó khăn: Hầu gia, thời hạn đâu?
Không lẽ cả đời như vậy?
Nàng cũng không phải thực sự làm nô tỳ đâu!
Ánh mắt tiểu cô nương ẩn chứa hoảng sợ, Dương Thiệu thầm nghĩ, rõ ràng tự mình muốn lập khế ước, bây giờ lại sợ sao? Hắn lạnh nhạt nói: Ngươi cảm thấy thời hạn nên viết bao lâu?
Nàng muốn viết một năm.
Bởi vì chuyện này đối với Dương Thiệu không khó, nàng là một cô nương, thay hắn làm việc một năm cũng không thiệt phải không? Hơn nữa cũng không dễ dàng, nàng phải nói dối với người trong nhà để trốn ra, nhưng nàng sợ Dương Thiệu không vui, không thể làm gì khác hơn nói: Hai năm đi.
Vậy thì hai năm.
Kỷ Dao thấy hắn đồng ý, lập tức viết tên của mình lên, vừa định ấn tay thì vội vàng nói thêm phía sau một câu, Không tính cởϊ qυầи áo trong đó.
Cái gì.... Dương Thiệu cảm thấy nàng thật buồn cười, nếu hắn thật sự muốn làm cái gì, Kỷ Dao cản được sao? Hắn muốn nàng ngay bây giờ, nàng có thể làm gì sao?
Cũng chỉ có khóc.
Dương Thiệu đối với hành vi ngu ngốc này của nàng lười lên tiếng.
Kỷ Dao ấn tay lên rồi giao cho hắn: Như vậy được rồi chứ?
Dương Thiệu cầm lấy nhìn kỹ một chút.
So với kiếp trước, chữ viết của nàng lại đẹp hơn, nàng vậy mà cũng tĩnh tâm luyện chữ: Chữ ngươi không tệ.
Kỷ Dao sửng sốt một chút, sao hắn đột nhiên khen chữ của nàng? Nhưng mà trong lòng cũng có mấy phần vui vẻ, dù sao cũng là một thành quả: Nhờ có phụ thân và ca ca chỉ dạy. Nghĩ đến phụ thân, nàng lại hỏi, Nhất định Hầu gia nói chuyện chắc chắn... từ trước đến nay lời hứa của Hầu gia ngàn vàng.
Ngươi biết thì tốt. Dương Thiệu đem khế ước cất vào một cái hộp sơn hồng mạ vàng.
Thấy hắn khóa lại, Kỷ Dao cảm giác như mạng của mình cũng bị khóa, tương lai một trời tăm tối, trong lòng sợ hãi nói: Thật ra ta cũng không biết có thể làm cho Hầu gia chuyện gì...Nhưng mà nếu như Hầu gia cần, tốt nhất là vào ban ngày, ban đêm ta sợ không ra được, lỡ như khiến mẫu thân hoài nghi...
Đó là chuyện của ngươi.
Kỷ Dao nghẹn lời.
Dương Thiệu nói: Bản hầu muốn nghỉ ngơi, cởϊ áσ cho bản hầu.
Kỷ Dao theo hắn đến phòng ngủ.
Nơi đây và trong trí nhớ khác nhau, sau khi nàng gả cho Dương Thiệu mới vào ở, nghĩ đến chắc là đã trải qua một lần sửa chữa, bố trí cũng thay đổi. Cái giường bây giờ cũng không giống, nàng nhớ kĩ vốn là giường gỗ tử đàn khắc hoa lê, vô cùng rộng lớn, cái giường bây giờ có chút đơn giản, chỉ treo một tấm rèm xanh nhạt.
Dương Thiệu đứng đối diện nàng.
Nàng đưa tay cởϊ áσ ngoài của nam nhân.
Khoảng cách rất gần, ngửi được một mùi bồ kết nhàn nhạt, có vẻ mới vừa tắm rửa xong, mặt Kỷ Dao không kiềm được đỏ lên, nàng nghi ngờ hắn không mặc áo trong.
Quả nhiên sau khi cởi ra thì lập tức lấy l*иg ngực trần của hắn, dáng người cao lớn đều ở trước mặt, may mắn bên trong vẫn có quần, Kỷ Dao hít sâu một hơi, nhanh chóng cởϊ áσ ngoài của hắn ra, đặt bên cạnh kệ áo gỗ lim.
Cất kỹ. Hắn nói.
Xộc tới xộc lui, cho đến bây giờ nàng vẫn không treo áo cẩn thận cho hắn.
Kỷ Dao đành phải đi qua, lấy áo ngoài xuống, dùng tay cẩn thận vuốt lên, sau đó lại cẩn thận đặt lên trên kệ áo.
Hắn nằm xuống.
Nàng đắp chăn cho hắn: Hầu gia, có được chưa? Hôm nay không biết nói với trong nhà thế nào, không chừng còn phải làm phiền Thẩm Nghiên, nói không cẩn thận uống say ở quán rượu Thanh Nguyệt...
Cho dù thế nào, nàng phải đi rồi.
Dương Thiệu nhắm mắt lại nói: Hôm nay bản hầu bị ngươi quấy rầy, sợ khó mà ngủ, ngươi hát cho bản hầu một bài.
Cái gì!
Toàn thân Kỷ Dao cứng đờ.