Con trai bảo bối bây giờ đang chịu khổ trong tù, ban đêm nhị phu nhân không thể ngủ ngon giấc, khóc lóc kể lể trước mặt Tạ lão phu nhân.
Cũng không biết có phải Tri phủ lấy việc công báo thù việc riêng hay không, hay là Minh Kha mua chuộc nha dịch, con muốn đi đưa ít đồ, ở đó ngăn lại không cho...
Đó cũng là cháu trai của mình, lão phu nhân cũng đau lòng, kinh ngạc nói: Phủ Thuận Thiên sao không hiểu chuyện như vậy?
Đúng vậy, cho dù con nhắc đến tướng công, hoặc là danh hiệu của phụ thân, họ cũng không châm chước.
Lão phu nhân giận dữ nói: Lẽ nào lại vậy!
Vừa đúng lúc Kỷ Nguyệt đến thăm hỏi, bà quát: Để cho nó vào.
Mặc dù mâu thuẫn hai phòng lớn dần vì Tạ Minh Thiều, nhưng những lễ tiết Kỷ Nguyệt vẫn không sơ sót, chỉ không nghĩ tới sáng sớm hôm nay lại gặp nhị phu nhân ở chính phòng, nàng hơi cúi người: Gặp qua tổ mẫu, nhị thẩm.
Nhị phu nhân lau khóe mắt, khuôn mặt lộ vẻ phẫn nộ.
Lão phu nhân nói: Cháu tới đúng lúc lắm, ngồi xuống đi.
Kỷ Nguyệt nghe theo.
Bây giờ Minh Thiều đang bị giam ở phủ Thuận Thiên, phụ thân cháu chính là Tri phủ phủ Thuận Thiên, ngày mai cháu trở về nói một tiếng, để lệnh tôn* mở đường. Minh Thiều đã biết sai, có câu nói lãng tử biết quay lại quý hơn vàng, chi bằng thay một nhà tù rộng rãi một chút, mỗi ngày chỗ bọn ta đưa chút rượu thịt, cũng giúp tiết kiệm cơm canh của phủ Thuận Thiên...
*lệnh tôn: nói cha của Kỷ Nguyệt.
Quả thực là buồn cười.
Kỷ Nguyệt nghĩ thầm, thoải mái như vậy còn gọi là ngồi tù sao? Thứ nhất cũng chẳng thể khiến Tạ Minh Thiều tự xem xét sửa lại, thứ hai, chăm sóc như vậy chẳng phải muốn phụ thân chịu danh tiếng không công bằng sao?
Nghe lão phu nhân nói xong, nàng nói: Bất cứ chỗ nào cũng có quy tắc, nha môn còn nghiêm hơn, phụ thân là quan của Đại Yên, mỗi một chuyện đều theo luật mà làm, không thể tự tiện làm chủ, xin tổ mẫu thông cảm.
Ngươi nói cái gì! Nhị phu nhân giận dữ, Đồ thứ vô tình vô nghĩa, bây giờ ngươi là thiếu phu nhân của Tạ gia, đều là người một nhà, sao có thể ác độc như vậy?
Giọng điệu Kỷ Nguyệt lạnh lùng: Nhị thẩm, từ ác độc này chỉ sợ không phải dùng trên người ta đâu.
Tạ Minh Thiều kia mới thật sự ác độc.
Nhị phu nhân bị nàng làm tức giận đến trợn mắt, giọng điệu vừa rồi của nàng cực kỳ giống Tạ Minh Kha, bà năn nỉ Tạ Minh Kha nương tay, hắn cũng từ chối như vậy, sau đó Tạ Minh Thiều lập tức bị phán tội.
Lão phu nhân nói: Minh Thiều có lỗi, nhưng hắn nhỏ tuổi nông nổi, cháu nhường nhịn chút đi.
Tổ mẫu, cháu thật sự không thể làm chủ thay phụ thân, về phần nhị đệ, bây giờ hắn đã bị trừng phạt, cháu cũng không oán giận, chỉ hi vọng sau ba năm tù trở về, hắn có thể hoàn toàn thay đổi.
Ở đó ba năm, còn có thể sống sao? Nhị phu nhân bước lên mấy bước, nhìn chằm chằm nàng nói, Bao nhiêu người chết trong tù rồi, ngươi không thể nhờ phụ thân ngươi giúp đỡ một chút sao? Đối với ông ta chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, ai có thể biết được, sẽ truyền ra ngoài hay sao?
Phụ thân ngay thẳng, liêm khiết thanh bạch, ta tuyệt đối không để phụ thân khó xử. Phụ thân ngồi lên vị trí hôm nay khó khăn cỡ nào? Ông vốn ngốc nghếch, chỉ có một lòng chăm chỉ và trung thành, thêm một chút may mắn mới có thể làm Tri phủ, quan viên phía dưới chưa chắc đã phục, nếu như bị người khác nắm lấy sai lầm, không chừng phụ thân sẽ gặp tai họa.
Kỷ Nguyệt sẽ không liên lụy phụ thân.
Nhị phu nhân nghe vậy, tức giận ngã ngửa, tay chỉ vào Kỷ Nguyệt: Tốt tốt tốt, ngươi thực sự là... Quay đầu nhìn lão phu nhân, Mẫu thân, ngài nhìn nàng bạc bẽo với nhị phòng chúng ta như vậy!
Lão phu nhân cũng cảm thấy Kỷ Nguyệt quá mức vô tình, nghiêm nghị nói: Không nể mặt sư cũng nể mặt phật, tốt xấu gì Minh Thiều cũng là cháu của Tri Thận, nếu hắn ở đây, sẽ không để cho cháu và Minh Kha làm bừa, không đặt nhị thúc nhị thẩm ngươi để vào mắt!
Rõ ràng là Tạ Minh Thiều sai, bọn họ lại nhiều lần yêu cầu mình tha thứ, nhưng chưa từng nghĩ qua nếu như Tạ Minh Thiều đạt được, tướng công và muội muội sẽ có kết cục như thế nào?
Còn nhắc đến Tạ Tri Thận... Kỷ Nguyệt nhớ đến thư ông gửi, nói: Hai phòng không hòa thuận, không bằng tách ra đi, Nàng lạnh lùng nói: Nếu như tổ mẫu cảm thấy tướng công và cháu ức hϊếp bà, thì thực sự xin lỗi, nhị thúc nhị thẩm uất ức như vậy, ở chung một chỗ làm chi, ngày ngày gặp nhau.
Cái gì, ngươi nói cái gì! Cả người Tạ phu nhân run lên, Kỷ Nguyệt muốn đuổi bọn họ đi, nàng lấy đâu ra lá gan đó, bà ta đi lên muốn nắm chặt vạt áo của Kỷ Nguyệt, Kỷ Nguyệt lùi ra phía sau một bước, lập tức có hộ vệ tiến lên ngăn cản.
Lão phu nhân cũng không ngờ tới Kỷ Nguyệt mạnh mẽ như vậy.
Mỗi một câu nói đều có thể đáp lại, trong bông có kim, cuối cùng còn ám chỉ chia nhà, bà đang tính quát lên thì lại nghe nha hoàn bẩm báo, nói trong cung có người tới đón Kỷ Nguyệt.
Ai mời Thiếu phu nhân đi?
Công chúa Phúc Gia.
Mặt lão phu nhân tối lại.
Tạ Minh Kha thành thân, Công chúa Phúc Gia đưa lễ vật tới, sao bà lại quên, công chúa Phúc Gia rất thích đứa cháu dâu này...
Công chúa mời thiếu phu nhân vào cung là vì chuyện gì? Bà tiếp tục hỏi.
Nói đi ngắm cò bắt được ở hồ Trân Châu.
Lão phu nhân cũng không dám kéo dài, đành phải bỏ qua.
Kỷ Nguyệt hành lễ lui xuống.
Nhị phu nhân thấy vậy, vội la lên: Mẫu thân, ả ta quá đáng ghét, sao lại vậy được! Con không muốn dọn ra ngoài ở, đây là nơi Minh Thiều và Minh Xu cùng nhau lớn lên...ngài nói xem, đây có phải là ý của đại bá không?
Tạ Tri Thận?
Đứa con trai, cuối cùng vẫn thiên vị con dâu của hắn, mẹ kế như bà thì xem ra gì? Lão phu nhân nhắm hai mắt lại: Để ta nghĩ lại xem.
... ...
Trong lúc Hoàng thượng dưỡng bệnh, ông vẫn kiên trì phê duyệt tấu chương, Tống Vân thường xuyên tới thăm, ngày hôm đó đưa lên đề nghị tu sửa một phần dòng sông.
Năm gần đây thường xảy ra lũ lụt, chỉ phát lương thực cứu tế không giải quyết được ngọn nguồn, nhi thần muốn giải quyết từ nguyên nhân bên trong. Nhi thần xem bản đồ sông của Đại Yến, như sông Hồng, sông Biệt, sông Bạch Vũ đều có thể cử người đi khảo sát trước...
Hoàng thượng vừa nghe vừa gật đầu: Trước đó trẫm cũng đã nghĩ tới, chỉ là nhiều lần trì hoãn, nhờ con nhắc nhở, cũng nên làm thôi.
Phụ hoàng sáng suốt.
Hoàng thượng cho hắn ngồi xuống: Hai ba hôm con cứ chạy đến Hộ bộ, so với quan lại còn chăm chỉ hơn, dung túng cho bọn họ lười biếng! Ông thăm dò đứa con trai này một chút, Đừng chỉ mãi lo công việc, lần trước Thụy nhi nói không sai, Diễm nhi đã thành thân rồi, con cũng nên cân nhắc thật kĩ.
Nhi thần không vội, đợi thêm hai năm nữa.
Gì mà hai năm nữa, con cũng lập phủ bên ngoài rồi, nên tìm thê tử để quản lý việc bếp núc. Hoàng thượng cười nói, Nếu con không chịu, trẫm chọn thay con.
Phụ hoàng, Tống Vân sững sờ, hắn cũng không muốn cưới người hắn không thích, mặc dù như vậy có thể lấy lòng phụ hoàng, Nhi tử hiểu, nhưng mà nhi thần muốn hỏi phụ hoàng một câu, nếu như nhi thần có cô nương trong lòng, phụ hoàng chắc chắn sẽ tác thành sao?
Đứa nhỏ ngốc, hôn sự của Diễm nhi trẫm cũng đồng ý, còn có thể không cho phép con sao? Hoàng thượng ngừng một lát, Thế nào, đã chọn được người rồi?
Nhi thần cũng không xác định, đến lúc đó sẽ tự mình thông báo phụ hoàng.
Tống Diễm cưới Kiều An, đứa nhỏ này cũng không biết lấy ai, Hoàng thượng nhìn khuôn mặt tuấn tú này, trong lòng đột nhiên xuất hiện một chút khổ tâm.
Trong bốn đứa con trai, ông thích nhất là Tống Vân, thông minh rộng lượng, hiền lành thân thiết, nếu lúc trước không phải vì Thái hậu, sớm lập Tống Diễm làm Thái tử, Tống Vân chắc chắn là lựa chọn đầu tiên. Sau đó con trai lớn nhiều lần phạm sai lầm, ông cũng có ý muốn phế bỏ Thái tử, ai ngờ được đứa con trai này bắt đầu hiểu chuyện.
Bây giờ lòng bàn tay cũng là thịt, mu bàn tay cũng là thịt.
Hoàng thượng khẽ thở dài, hỏi: Có phải con muốn đi thăm Yên Yên không, Ông buông tấu chương xuống, Đi cùng không?
Thái y dặn dò không thể mệt nhọc, ông xem một lúc rồi, cũng nên ra ngoài dạo một chút.
... ...
Lúc này Kỷ Dao đã vào cung, công chúa Phúc Gia nóng lòng, trực tiếp cho cung nữ dẫn nàng ấy tới chỗ nuôi cò trắng, bản thân nàng cũng ở đó chờ.
Kỷ Dao vừa tới, công chúa Phúc Gia liền vẫy gọi: Kỷ tiểu thư, mau đến xem cò trắng của ta!
Trước mắt có một hàng rào gỗ lớn dựng bao quanh thành một cái l*иg, giống như ở hồ Trân Châu, nhưng chỉ là quy mô nhỏ. Trên mặt đất là một hồ nước, bên cạnh cũng trồng cỏ lau, hai con cò trắng nhàn nhã đi lại bên hồ, ngẫu nhiên cúi đầu bắt một con cá, nhanh chóng nuốt vào trong bụng.
Kỷ Dao kinh ngạc khâm phục: Thì ra là nuôi như vậy, thật là lợi hại!
Lúc đầu nàng nghĩ nuôi không được đâu, đúng là đánh giá thấp hoàng gia xa hoa.
Công chúa Phúc Gia cười đắc ý: Là ta nghĩ ra được, làm như vậy sẽ không làm bị thương cò trắng, bọn chúng cũng không bay đi. Chỉ là tốn không ít thời gian.
Đang nói chuyện thì sau lưng truyền đến âm thanh của Thái hậu: Yên Yên, là Kỷ tiểu thư đến sao?
Tâm tình Thái hậu không tốt, hôm nay cùng Thái tử đi xem cò trắng, Thái tử phi chưa từng đến, hắn sợ hoàng tổ mẫu lại xét nét tật xấu của thê tử.
Trong lòng Kỷ Dao giật mình, sao Hoàng Thái hậu cũng ở đây?
Nàng vội vàng tiến lên hành lễ.
Tiểu cô nương năm ngoái đã lớn rồi, Thái hậu nhớ mang máng ngũ quan của nàng rất xinh đẹp, hôm nay nhìn lại, giống như bông thược dược trong vườn, bật lên nét đẹp đẽ.
Đứng lên đi. Thái hậu ban thưởng ghế ngồi.
Kỷ Dao tạ ơn, ngồi xuống.
Thái tử Tống Diễm ngay ở phía trước, lúc này nhìn về Kỷ Dao.
Kỷ Dao cũng ngó ngó hắn.
Trong ấn tượng, Thái tử là người u ám, buồn bực sầu não, nhưng bây giờ, vẻ mặt hắn sáng sủa, còn nhìn nàng cười cười, vô cùng dịu dàng.
Kỷ Dao nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn thật sự trùng sinh? Bởi vì biết trước tương lai cho nên trở nên tự tin.
Theo lễ phép, nàng cũng mỉm cười lại.
Ai ngờ đâu, Thái tử đột nhiên chỉ điểm tâm trước mặt, dặn dò người hầu: Đưa cho Kỷ tiểu thư nếm thử, thời gian này sợ là đói bụng rồi.
Đó là một đĩa hoa sen xốp giòn, thơm ngọt ngon miệng, nhưng Kỷ Dao lại giật mình, Thái tử này có ý gì đây nha!