Chồng Cũ Là Quyền Thần

Chương 5: Gặp lại thành xa lạ, nhìn làm gì.

Dưới sự hối thúc của Liêu thị, Kỷ Chương nhanh chóng sắp xếp cho con gái lớn gặp mặt Lục công tử.

Bên phía Từ gia có vẻ cũng rất hài lòng Kỷ Nguyệt.

Bên trong đình viện, Từ tam phu nhân lôi kéo tay của Kỷ Nguyệt, hỏi han ân cần, vô cùng quan tâm, ngược lại lòng nhiệt tình của Liêu thị dần lạnh xuống.

Kỷ Dao không biết vì sao, nàng thấy Lục công tử kia hình như cũng không tệ lắm, tính tình tương đối hiền lành, chắc là người chồng biết quan tâm.

Nương, Lục công tử không tốt sao? Nàng dò hỏi.

Liêu thị khẽ nói: Con gái còn nhỏ hỏi cái này để làm gì?

Con cũng chỉ quan tâm tỷ tỷ. Kỷ Dao chớp mắt mấy cái, Hôm nay không phải vì xem mắt Lục công tử sao? Nương tưởng rằng con không biết sao?

Lục công tử kia... Liêu thị ngưng lại không nói nữa, vừa rồi bà kêu Chu ma ma dùng bạc hối lộ ma ma bên Từ gia nghe ngóng tin tức, thì ra Lục công tử đã có thông phòng*, mười bảy tuổi đã ra ngoài ở. Liêu thị không thích, chồng của bà rất giữ mình, không có cái chuyện này, bà cảm thấy con rể nhà mình cũng không nên có.

*thường là nô tỳ giải quyết nhu cầu sinh lý cho chủ tử.

Chuyện này, được lúc đầu, ai biết về sau có nạp thϊếp hay không?

Nhà bọn họ không có truyền thống này!

Cũng không thể để con gái chịu ấm ức.

Kỷ Chương mơ mơ hồ hồ, còn tưởng thê tử hài lòng, sau khi trở về tủm tỉm cười nói: Không có gì khác thì chọn ngày tốt đi.

Chọn ngày tốt làm gì? Liêu thị liếc xéo ông ấy một cái: Quên việc này đi, Nguyệt nhi của chúng ta không thể gả cho nhà bọn họ, lần sau tiếp tục xem mắt Tương công tử, không, thϊếp phải sai người nghe ngóng một chút rồi nói, tránh uổng phí thời gian.

Sao vậy? Kỷ Chương không hiểu vì sao.

Lục công tử kia có thông phòng!

Thông phòng? Kỷ Chương hiểu ra, gãi đầu nói, Những gia tộc lớn đó, có rất nhiều công tử đều có thông phòng, chuyện như vậy cũng rất bình thường...

Lần này đυ.ng phải tổ ong vò vẽ, Liêu thị cất cao giọng nói: Cái gì, chuyện bình thường? Đây mà coi là chuyện bình thường? Lỡ không cẩn thận sinh ra thứ tử* thì sao! Chàng muốn Nguyệt nhi đi làm mẹ cả người ta đúng không? Đến lúc đó một nhà mấy thứ nam thứ nữ đúng là vô cùng náo nhiệt, Sau đó nhìn chằm chằm Kỷ Chương, hỏi tới, Có phải trong lòng chàng cũng cảm thấy nên có thông phòng không?

*thứ tử: con vợ lẽ, thϊếp thất.

Kỷ Chương vội vàng giải thích: Không có, không có, Tú nhi, ta chưa từng có ý nghĩ như vậy...

Ai biết được chàng có hay không, thϊếp cũng không phải sâu trong bụng của chàng. Liêu thị vô cùng thất vọng thái độ vừa rồi của Kỷ Chương, làm sao ông ấy có thể bỏ qua được việc con rể có thông phòng?

Kỷ Chương thấy Liêu thị thất vọng, rất lúng túng, cũng rất ấm ức.

Cho tới bây giờ trong lòng ông đều chỉ có một mình Liêu thị, người con gái khác, ông cũng không nhìn một chút, chỉ là mình khá sơ ý, không có nghĩ nhiều như vậy.

Kết quả bị Liêu Tú trách oan.

Tú nhi, ta nói những người kia có thông phòng là chuyện bình thường, nhưng cũng đâu có nói để Nguyệt nhi gả cho hắn, việc này do ta sơ sót! Ta không hỏi rõ ràng! Ông nắm chặt tay Liêu thị, Nương tử, ta có thể thề với trời, nếu trong lòng ta có nửa điểm phản bội nương tử, ta tình nguyện bị...

Một tay Liêu thị bịt miệng của ông ấy: Nói bậy bạ gì đó? Ai bảo chàng thề?

Tức thì tức, nhưng chồng của bà đúng là người thật thà, bà thấy ông ấy vội vã như vậy, đã sớm tha thứ, sao nỡ lại bắt ông ấy thề?

Chàng đã biết mình sơ sót, chuyện hôn sự hôm nay cũng không nhắc lại. Liêu thị thở dài, Vốn tưởng rằng có thể quyết định xong việc hôn sự của Nguyệt nhi.

Ta sẽ tiếp tục để ý giúp Nguyệt nhi. Kỷ Chương an ủi nàng, nói chắc chắn, Lần này nhất định không có thông phòng.

Có thể thấy được ông ấy vẫn rất quan tâm suy nghĩ của bà, Liêu thị tươi cười.

Nụ cười này khiến cho bà rất quyến rũ.

Năm đó Liêu thị cũng là một mỹ nhân hiếm có, lúc đầu Liêu gia muốn đưa nàng đi làm thϊếp nhà quyền quý, hoặc là gả cho thương nhân nhà giàu, nhưng hết lần này tới lần khác Liêu thị xem trọng ông, cùng ông trải qua thời gian cực khổ.

Phần tình nghĩa này, cả đời ông cũng không quên.

Kỷ Chương đưa tay ôm thật chặt bà vào trong lòng.

Cuộc hôn nhân này thất bại.

Kỷ Dao thấy thái độ của mẫu thân, lập tức chắn chắn.

Bởi vì mặc dù phụ thân là chủ gia đình, nhưng lại là người sợ vợ, tất nhiên, nói như vậy không phải nhục nhã ông, chỉ là nhiều khi mẫu thân là người làm chủ.

Nhưng mà không biết Lục công tử kia có chỗ nào không tốt?

Kỷ Dao ngồi trên ghế xích đu bằng trúc, lúc ẩn lúc hiện, ném vào miệng một quả mận.

Kỷ Nguyệt đang vẽ tranh trên bàn.

Ngón tay thon dài cầm bút vẽ, động tác như nước chảy mây trôi.

Tỷ tỷ như thế này, trước kia nàng chưa từng quan sát kĩ càng, luôn cảm thấy tỷ ấy rất dịu dàng, xưa nay không tranh với người ta, xưa nay không xảy ra rắc rối, xưa nay không phạm sai lầm.

Bây giờ nghĩ lại, làm sao có thể dùng hai chữ dịu dàng diễn tả được?

Thật ra nàng vẫn luôn không biết tỷ tỷ đang suy nghĩ cái gì, tỷ tỷ đều quan tâm người khác, nhưng xưa này không nói ra yêu cầu của mình, không giống nàng, Kỷ Dao nghĩ thầm, du͙© vọиɠ của nàng luôn bày ra trước mặt, người ta nhìn một chút lập tức có thể biết.

Kỷ Dao thở dài: Thật là ngu ngốc!

Nàng lại ăn một quả mận.

Không biết bây giờ, tỷ tỷ sẽ gả cho ai, Lục công tử kia không được, chắc mẫu thân sẽ nghĩ cách khác?

Lúc này Chu ma ma sai Hồng Hạnh đến chuyển lời, gọi hai tỷ muội bọn nàng đến nhà chính.

Toàn bộ gia đình Kỷ gia đều ở trong một cái viện nhỏ, nhà chính một phòng lớn và hai nhà bên cạnh đều thuộc về Kỷ Chương và Liêu thị, hai phòng hai bên là chỗ ở của Chu ma ma và năm nha hoàn, Kỷ Đình Nguyên ở phòng phía Đông, Kỷ Nguyệt và Kỷ Dao ở phòng phía Tây, phía sau viện có một dãy nhà sau, xây một cái nhà bếp, đầu bếp và ba gã sai vặt ở bên cạnh.

Coi như rất chật chội, nhưng không phải quý tộc thì điều kiện của quan lại bình thường đều như vậy.

Lúc này, Liêu thị dặn dò mấy nha hoàn: Hôm nay đẹp trời, đem chăn nệm đi phơi nắng, mấy ngày nữa có thể trời mưa. Thấy hai nữ nhi đến, bà cười một tiếng, Đi, dẫn các con đi mua vài tấm vải may áo, xem đồ trang sức một chút.

Bà cảm thấy muốn dễ dàng gả Kỷ Nguyệt đi, trên người không thể ăn mặc sơ sài, nghĩ lại, cũng đã một năm tròn không có mua thêm quần áo mới, sắp đến tiết Thanh minh rồi.*

*còn gọi là hội đạp thanh: diễn ra trong giữa tháng hai đến giữa tháng ba âm lịch hằng năm, là ngày nam nữ đi du xuân đạp thanh.

Kỷ Nguyệt nói: Quần áo chỗ con còn đủ dùng, nương mua cho muội muội được rồi.

Mua cho tỷ tỷ đi, con còn nhỏ!

Tình cảm tỷ muội sâu đậm, trong lòng Liêu thị rất vui vẻ, mỗi tay kéo một người: Các con đừng lo chuyện tiền bạc, nếu không đủ, nương cũng sẽ không mua cho các con, đi thôi.

Cũng không nên phụ lòng tốt của bà, nhìn vẻ mặt tràn đầy hào hứng, hai tỷ muội liền đồng ý.

Ba người ngồi kiệu ra ngoài.

Đến khi ra khỏi cửa, có một người kéo mũ rơm trên đầu xuống, đi theo đuôi.

Cửa hàng trang sức lớn nhất kinh thành gọi là Ngọc Mãn Đường, chưởng quỹ rất có bản lĩnh, đồ nhà bọn họ từ trước tới nay đều quý còn lại tốt, ngoài ra còn có rất nhiều đồ hiếm lạ. Trước kia Kỷ Dao rất thích tới, vừa trông thấy đồ liền lưu luyến quên cả về, chỉ hận túi tiền của mình không đủ to, không sinh ra trong gia đình giàu có.

Chẳng qua bây giờ lại đến, vẫn cảm thấy những bảo ngọc này chói mắt, nhưng mà không có ý muốn nhất định phải có được, thế nhưng lại thấy ánh mắt Liêu thị nhìn một cái vòng tay ngọc bích một lúc lâu, sau đó cố gắng dời mắt sang nơi khác.

Trong lòng Kỷ Dao không khỏi chua xót.

Nguyệt nhi, cây trâm nạm hồng ngọc này không tệ, con cài lên thử xem. Liêu thị cài vào búi tóc cho nàng.

Đá quý lấp lánh ánh sáng, làm nổi bật gương mặt sáng lạn của Kỷ Nguyệt, rất động lòng người.

Vậy mua cái này đi.

Liêu thị liếc mắt đã chọn được, đưa tay sờ hà bao.*

*túi tiền.

Nương, nhìn một chút. Kỷ Nguyệt cầm một cây trâm ngọc vàng nhạt, Con thấy cái này cũng không tệ.

Như hàm răng vàng, nhìn bẩn lắm, không đẹp. Liêu thị nói, Mua cái này đi, rồi cầm một cây trâm hoa hồng cho Kỷ Dao nhìn, phát ra tiếng suýt xoa, Dao Dao cài cái này đáng yêu này! Đến đây, thử một chút!

Bà không hề chọn cho bản thân.

Kỷ Dao nặn ra một nụ cười nói: Thật là đẹp, nương mua cho con nha.

Nếu như nói không cần, chỉ làm bà buồn, bà đến đây thì sẽ mua, chắc là có đủ tiền, không phải tổ phụ mới gửi lên năm mươi lượng sao?

Kỷ Nguyệt cũng không từ chối, chỉ là lúc Liêu thị muốn đi trả tiền, chọn cho Liêu thị một đôi hoa tai làm bằng ngọc trai, không đắt lắm nhưng rất phù hợp.

Liêu thị liên tục khen nàng có ánh mắt tốt, đang muốn đeo lên thì nghe ngoài cửa truyền đến âm thanh nũng nịu: Biểu ca*, nếu không thì mua cho cô bộ vòng tay phỉ thúy đi, cô ấy đeo cái này phù hợp nhất, muội không cần gì đâu. Nếu không phải cô kêu muội đi cùng, muội sẽ không quấy rầy biểu ca đâu.

*Anh họ

Giọng điệu cố làm ra vẻ kia, Kỷ Dao nghe xong lập tức biết là ai.

Biểu muội của Dương Thiệu, cháu gái Du Tố Hoa của Thái phu nhân, Thái phu nhân có ý cho nàng ta làm thϊếp của Dương Thiệu.

Quả nhiên, hai người từ bên ngoài đi vào, Du Tố Hoa vẫn yêu thích màu hồng phấn như trước, mặc chiếc váy xuân hồng đào thêu hoa văn kim ngân uốn lượn, áo ôm sát, lộ ra vòng eo nhỏ của nàng.

Người cùng nàng sóng vai bước tới, chính là Dương Thiệu.

Đó là Dương Thiệu lúc mười chín tuổi, trước giờ Kỷ Dao chưa từng nhìn thấy, lúc nàng biết Dương Thiệu, hắn đã hai mươi mốt, sau khi dẹp loạn ở Vân Châu mới về kinh, tràn đầy sức sống. Khi đó, bọn họ cũng gặp nhau ở Ngọc Mãn Đường, Thái phu nhân rất thích cửa hàng này, Dương Thiệu hiếu thảo, thường xuyên đi cùng.

Kỷ Dao nhớ tới chuyện cũ, hơi xúc động, nhưng lập tức quay đầu sang chỗ khác.

Gặp lại thành xa lạ, nhìn làm gì, dù sao đời này cũng sẽ không liên quan gì nhau, bởi vì vốn dĩ nàng không thích Dương Thiệu, cũng không muốn bị độc chết lần nữa, Kỷ Dao hối thúc mẫu thân: Nương, nương nhanh chóng thử bông tai này đi.

Âm thanh chứa đựng sự ngọt ngào, nhưng không làm người ta chán ghét, trong veo như nước hòa đường.

Dương Thiệu nghiêng đầu.

Thấy Kỷ Dao chải tóc búi nụ hoa, làn da trắng nõn, khuôn mặt tròn trịa tựa như táo đỏ, khiến người say mê muốn cắn một cái. Đôi mắt vẫn như cũ, giống như mắt hạnh, đuôi mắt nhếch lên lúc nào cũng như câu dẫn người.

Hệt như một tiểu hồ ly tinh.

Hắn dời mắt.

Thân người nam nhân như ngọc, lưng đeo bảo kiếm, người đầy khí chất quý phái, lại thêm mấy phần oai phong, Liêu thị xuất thân từ nhà buôn, gặp được người quyền quý như vậy, không kiềm được mất tự nhiên. Muốn trả lời cũng không biết bắt đầu từ đâu, tùy tiện thử hoa tai, vội vàng trả tiền, dẫn hai con gái ra ngoài.

Bước tới cửa, Kỷ Dao không kiềm được dừng bước.

Thấy Du Tố Hoa cầm một cặp chén rượu bằng ngọc ấm cho Dương Thiệu xem: Biểu ca, sinh nhật của dượng, tặng cái này được không? Dượng thích uống rượu, dùng vào mùa đông rất phù hợp.

Nàng ta đứng sát bên người hắn, dáng vẻ mười bốn tuổi cũng vô cùng đầy đặn, Kỷ Dao nhìn một chút, nhanh chóng bước đi.

Trước kia Du Tố Hoa là bại tướng dưới tay, thấy nàng gả cho Dương Thiệu, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng. Bây giờ, phải để Du Tố Hoa đắc ý thôi, dù sao cũng không gả cho Dương Thiệu nữa.

Tiểu cô nương rời khỏi cửa nàng, bóng dáng màu xanh nhạt dần dần đi xa.

Biểu ca? Du Tố Hoa khẽ gọi.

Dương Thiệu chỉ cảm thấy mùi thơm gắt mũi, quay người đi xa, lạnh lùng nói: Hôm nay không mua.

Sao hả? Lông mày Du Tố Hoa nhăn lại, rõ ràng hắn nói muốn tới chọn quà cho dượng, dì biết được nên để nàng đi cùng, giúp lựa chọn, kết quả...

Tất nhiên nàng ta không hiểu được.

Dương Thiệu chau mày, bởi vì hắn đến gặp Kỷ Dao.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Kỷ Dao lúc mười ba tuổi, so với nữ nhân lớn lên có ý đồ xấu xa kia, non nớt đáng yêu hơn rất nhiều. Nàng còn lén nhìn mình hai lần, khóe miệng Dương Thiệu cong lên, ánh mắt lúc Kỷ Dao còn nhỏ cũng không tệ lắm, không giống sau này...

Nhớ tới Tống Vân, sắc mặt của hắn trở nên vô cùng u ám.

Đã như vậy, hắn sẽ không để Kỷ Dao giẫm lên vết xe đổ đó!

Tác giả có lời muốn nói:

Kỷ Dao: Tự nhiên thấy lạnh quá...