Khi xe của Dương Hỏa dừng trước một khu biệt thự bỏ hoang ở phía Đông thành phố, trời đã về chiều. Vani ngồi trong xe, lòng nhộn nhạo không thôi.
Tính ra cậu và hắn quen biết nhau chưa được bao lâu, bây giờ người ta có nhiệm vụ gì đó nguy hiểm, chẳng hiểu sao khi nhìn thấy gương mặt lo lắng của hắn khi ấy, cậu buộc miệng đòi đi theo cho bằng được.
Bây giờ thì hay rồi, tình huống quái gở gì, cùng hắn đi giải cứu người lạ.
--------o0o----------
Chẳng biết suy nghĩ thế nào, Dương Hỏa đưa tay chuẩn bị mở cửa xe thì đột nhiên nói với Tiểu Quỷ: "Cậu và Vani... đợi tôi ở ngoài."
Tiểu Quỷ gật đầu, cậu ta hiểu cá tính của Dương Hỏa, nếu cảm thấy nguy hiểm sẽ không muốn liên lụy người khác.
Làm việc với hắn lâu năm, cậu ta nắm ra một nguyên tắc ngầm khác thiết thực: Gặp chuyện thì tự chạy trước, bảo vệ được tốt bản thân thì người gặp nạn mới có thể còn chút hi vọng được cứu. Vậy nên... cậu ta vừa gật đầu tuân lệnh, vừa chuẩn bị nhấn ga phóng đi thì bên tai nghe lời nói trong trẻo của cậu nhóc nọ:
"Chẳng phải, anh đồng ý, đưa em đi cùng rồi sao?"
Dương Hỏa thở dài, cố gắng lựa chọn câu từ sao cho thật nhẹ:
"Bên trong, khá nguy hiểm, trước mắt chưa nắm rõ được tình hình. Tôi không có tự tin là có thể bảo vệ tốt kẻ ngốc như nhóc."
Cậu đột nhiên chủ động nắm lấy cổ tay hắn, chuẩn bị tư thế xuống xe cùng. Đôi mắt cậu lúc này kiên định và đầy dũng cảm:
"Em đi cùng anh! Trước đây em có học qua chút võ, biết đâu..."
Dương Hỏa thành công bị cậu thuyết phục, nhếch môi cười, khảng khái dặn dò:
"Được, đi sát tôi, có chuyện gì thì để tôi xông ra trước."
"Vâng."
-----------o0o-----------
Nhờ sự hỗ trợ của Vani, Dương Hỏa thuận lợi phá vòng vây đến phòng quay trên tầng 2.
Giữa nền đất trống bộn bề bụi và xi măng bẩn, một tấm nệm mỏng te nhàu nát màu trắng sữa được bày ra ở giữa! Năm sáu chiếc máy quay lớn nhỏ đều đồng loạt vây quanh khu vực ấy.
Đặc biệt là hai chiếc đèn chiếu sáng công suất cao được bố trí đối xứng, cùng lúc chiếu hội tụ vào trung tâm của khoảng nệm.
Bên trên nện hôi hám âm ẩm là thân thể của một cô gái trẻ, đôi mắt cô ấy dại đi, đến cả hô hấp cũng trì trệ mấy phần.
Giữa chân cô, một dòng dịch trắng hếu lẫn vài sợi tơ màu máu đang lan ra! Bắp tay, mặt bụng và vùng đùi trắng nõn đều chi chít các vết roi lớn nhỏ.
Vani hốt hoảng nhanh mắt tìm được một cái mền mỏng ở gần đó, tung ra không trung phủi phủi mấy lần, lịch sự cẩn trọng đắp lên người cô ấy! Đoạn, cậu đỡ đầu cô ấy lên cánh tay mình, kiểm tra nhẹ nhàng vài lượt rồi báo cáo với Dương Hỏa: "Tạm thời vẫn ổn."
Hắn gật đầu, ánh mắt đầy ý vị như muốn khen cậu làm tốt lắm.
Anh lặng nhìn một đám đàn ông nửa thân dưới lộ thiên, thi nhau cương cứng vẫn chưa xìu, xem chừng trước khi bọn họ đến, đã có những cảnh hành hạ cưỡng bức khốn nạn diễn ra! Tề Bạch chắn trước cô ấy, cuộn chặt tay thành nắm đấm mà thủ thế chuẩn bị tung đòn tiếp theo.
Dương Hỏa thở nhẹ một hơi, may là hắn và cậu đến đúng lúc! Nếu trễ hơn chút thì chỉ em anh ta không trụ được rồi.
Từ đầu, Dương Hỏa biết Tề Bạch và cô gái này có chút đặc biệt, không phải mối quan hệ bạn diễn đơn thuần như những người khác và hắn cũng mơ hồ biết được, cô ấy đã đắc tội với một người có uy quyền trong ngành này.
Bây giờ không thể suy nghĩ thiệt hơn nữa, tạm thời đưa hai người họ rời khỏi đây trước.
Đoạn, Dương Hỏa vỗ vỗ vai Tề Bạch, khảng khái nói: "Vòng vây thì tôi giúp anh giải rồi! Anh cõng cô nhóc này đi trước đi! Ở đây giao cho tôi. "
Hơn mười mấy tên an ninh phát giác ra biến động, lũ lượt đổ dồn xuống, chuỗi bước chân ầm ập kéo theo tiếng quát lớn liên tục: "Phá hoại chuyện của bọn tao! Còn muốn trốn?"
Dương Hỏa gấp gáp thúc giục: "Không ổn, từ đây chạy xuống thì tốn thời gian lắm, anh và Tiểu Lộ quấn mền gối quanh người rồi nhảy xuống đi cho nhanh."
Hắn nhanh chóng tóm lấy tấm nệm mυ'ŧ mỏng tang quấn quanh hai người! Tề Bạch đưa tay ôm lấy vai và eo cô ấy, bảo vệ Tiểu Lộ trong vòng tay ấm áp của mình.
Vani cũng hiểu ý anh liền đem tấm mền mỏng khi này đến, hỗ trợ anh buộc chặt bọn họ vào nhau! Dương Hỏa nửa nhấc nửa tiễn bọn họ vài bước, sau đó trực tiếp theo bạo đạp từ tầng hai xuống, dõi mắt theo "cuốn sushi" rơi tự do thành công tiếp đất xuống đυ.n cát nhỏ bên dưới.
Tề Bạch khó nhọc từ trong cuốn mền động thân vùng vẫy thoát ra, sau đó đem cô gái nhỏ trong người vạn phần cẩn trọng đỡ ra khỏi đυ.n cát.
"A Hỏa! Tôi đợi cậu ở ngoài!"
Dương Hỏa bật ngón cái của tay phải lên hướng về phía bọn họ, sau đó chẳng nói thêm mà quay người đi vào! Hành động đầu tiên khi quay lại hiện trường chính là vung chân đạp đổ hết máy ghi hình, đèn chiếu sáng, những thứ này thật sự khiến người ta cay mắt.
Còn bọn điên khùng này, nếu không xử lý tốt có khi Tề Bạch và Tiểu Lộ không yên thân.
Đốt hết một lượt cho sạch sẽ.
Hắn nheo mắt, dặn dò cậu nhóc đi cùng: "Vani! Em cũng rời khỏi trước đi."
Vani bận rộn ngăn cản vài người bên này, cảm thấy bản thân sắp trụ không vững, nghe hắn đề nghị như thế bèn vội vàng chạy về phía hắn, tóm lấy cổ tay săn chắc của hắn mà kéo đi: "Chúng ta đã cùng vào thì phải cùng ra chứ!"