Ngay lúc côn ŧᏂịŧ của Phó Nhất Hành xông vào, Uyển Sa cắn chặt môi dưới cố nén đau đớn mà thở ra từ trong cổ họng. Căn bản không có màn dạo đầu, trong huyệt động khô khốc chật hẹp, côn ŧᏂịŧ cường tráng mở ra hoa huyệt mà nhét vào sâu từng tấc một. Uyển Sa quấn lấy eo của Phó Nhất Hành, mở ra cơ thể mềm mại của cô giống như một con thỏ trắng treo lơ lửng trước miệng sói tùy ý để cho anh ra vào trong cơ thể. Ngoài cửa sổ từng đợt tiếng sấm ầm ầm, tiếng cơ thể va vào nhau bạch bạch không ngừng vang bên trong căn phòng. Động tác rút ra cắm vào lặp lại như một cái máy, trong hoa huyệt ma sát đến tê dại, nhồi vào bộ phận nam tính kia. Lần này làʍ t̠ìиɦ còn mãnh liệt hơn so với lúc trước, Phó Nhất Hành nảy sinh ác độc tựa như kí©ɧ ŧɧí©ɧ, điên cuồng giữ lấy cô. Nhưng khi Uyển Sa suy nghĩ người đang đè cô là Phó Nhất Hành, trong tim tràn ngập sự ngọt ngào, nhẹ nhàng gọi tên anh. "Nhất Hành, Nhất Hành của em." Phó Nhất Hành dừng lại động tác, côn ŧᏂịŧ chôn ở nơi sâu nhất, khí nóng phun lên cổ cô, im lặng một cách kỳ lạ. Uyển Sa giơ tay lên áp lòng bàn tay lên mặt vuốt ve từ trán đến môi, thổ lộ : “Em rất thích anh.” Tình cảm chứa chan dâng trào trong chốc lát bùng nổ. Chẳng biết cô thích anh từ lúc nào, có lẽ sau nhiều lần anh đã xả thân cứu cô, cũng có thể là lúc cùng anh triền miên hằng đêm. Trong bóng đêm mờ mịt không thể nhìn rõ, nhưng Uyển Sa lại có thể cảm nhận từng dao động tinh tế của anh, quanh thân phát ra sự mạnh mẽ nồng đậm, giống như ánh sáng trong suốt bị đẩy ra khỏi màn sương đen. "Nói lại lần nữa." Anh bình tĩnh nói. "A?" Uyển Sa không phản ứng kịp, môi truyền đến xúc cảm mềm mại. Đó là đôi môi của anh. Mềm mại giống như chiếc lông vũ, nhẹ nhàng vuốt phẳng lên làn môi. "Em rất thích anh." Cô chuyển hồi quyền chủ động, ngậm chặt môi của anh, "Em rất thích rất thích anh, những lời này có thể nói 100 lần 1000 lần 10000 lần, chỉ cần anh thích là được." Phó Nhất Hành lặng im phút chốc, sau đó anh hôn cô thật sâu, răng môi khuấy động khuôn miệng nóng ẩm, cuộn lấy mυ'ŧ vào cái lưỡi thơm tho của cô, phảng phất như muốn cô hòa vào trong cơ thể anh. Hai người môi miệng gắn bó, hạ thể vẫn còn đang giao hợp nhưng động tác lại quá dịu dàng. Côn ŧᏂịŧ thô dài chậm rãi co rút ở chỗ sâu trong huyệt non mềm mại, lút cán ra lút cán vào tinh tế thưởng thức sự ấm nóng của cô. "A a a..." Uyển Sa hãm sâu dưới thân anh, giống dây leo quấn quanh anh, cuối cùng cô cũng thở gấp thành tiếng. Kɧoáı ©ảʍ như thủy triều chảy khắp toàn thân, hòa quyện chặt chẽ cùng người mình thích nhất, không gì có thể so sánh với sự vui sướиɠ này. Đêm đó, hai người triền miên kéo dài đến rạng sáng 4 giờ. Sau khi phun tinh hoa vào, cả hai dinh dính ôm lấy nhau lắng nghe tiếng hít thở sâu của đối phương. Uyển Sa lấy ngón tay chọc vào ngực anh, tức giận nói: “Em đột nhiên cảm thấy không công bằng." Phó Nhất Hành khẽ đáp, cẩn trọng nghe cô nói. "Anh còn chưa nói với em..." Uyển Sa hiếm khi ngượng ngùng, ấp a ấp úng. Phó Nhất Hành bỗng nhiên nở nụ cười, cởi găng tay đen ra khẽ vuốt gương mặt của cô: “Hai bàn tay này tôi chỉ chạm vào người mình thích. Lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã không thể kiềm chế được nghĩ muốn tiếp cận em, chạm vào em.” Điều này có nghĩa là anh đã nhất kiến chung tình với cô. Uyển Sa nhớ lại lúc mới gặp, biểu hiện của anh lần đầu tiên nhìn thấy cô, giống như cực kỳ chán ghét.
Ừm, có chút không hiểu nổi. Mặc kệ, dù sao anh đã là của cô.