Chạy Thoát Học Viện Sắc Tình

Chương 21: Hoạt động ở CLB SM (2)

Sau khi váy bị cắt đi, bên dưới bại lộ ra cảm thấy hơi lạnh.

Uyển Sa nhìn vải vụn trên đất, hốt hoảng nói với Phó Nhất Hành: “Chúng ta trở về đi."

Phó Nhất Hành vén lên một góc qυầи ɭóŧ của cô, dọc theo bên cạnh cắt bỏ từng chút một: “Không phải cậu gửi tin nhắn nói chờ tôi ở đây sao?”

Uyển Sa đáp lại: “Đúng."

Anh cho là theo lý lẽ phải làm: “Nếu đã đến đây, chúng ta hãy chơi một chút.”

Da đầu Uyển Sa tê liệt, trong lòng khẽ mắng, là cậu muốn đùa với tôi thì có.

Nói thêm nữa cũng vô dụng, cô chỉ có thể bị trói ở trên ghế, tùy ỳ để dao kéo ma sát lên bắp đùi của mình.

Cảm giác kim loại lạnh lẽo khiến cô nổi da gà.

Vì bị mắc kẹt nên qυầи ɭóŧ vẫn treo ở thắt lưng nhưng đáy quần đã bị cắt bỏ, lộ ra nơi riêng tư mịn màng không lông.

Phó Nhất Hành rất thích hoa huyệt của cô, giống như an ủi, cởi găng tay đen ra, đầu ngón tay ma sát hoa môi.

Uyển Sa vô thức kẹp chân lại, lại phát hiện hai chân đã bị dây thừng cố định, vội vàng nói: “Thả tớ ra!"

Phó Nhất Hành mỉm cười và không nói gì, tiếp tục cắt miếng vải đen trên khay che hai mắt cô lại.

Trước mắt Uyển Sa tối đen, cô càng hoảng hốt vì không biết chuyện gì xảy ra kế tiếp.

"A..." Cô khẽ hét lên cảm thấy anh nắm lấy một bầu ngực nhẹ nhàng nâng lên, ”soạt soạt soạt” cắt dọc theo mép ngực.

Sau khi thành công, Phó Nhật Hành đặt chiếc kéo trở lại trên khay, xoay cô một vòng để thưởng thức kiệt tác của mình.

Cô gái non nớt tựa trên ghế, cơ thể bị trói lại, hai mắt bịt một miếng vải đen, phần vải ở ngực bị cắt thành hai hình tròn, lộ ra hai vυ' trắng đẫy đà có viên anh đào nhỏ.

Hai chân trắng mịn mở ra, hoa huyệt hồng phấn lõα ɭồ trước mặt anh chờ đợi được sủng hạnh.

Cổ họng Phó Nhất Hành trượt xuống, dưới bụng một ngọn lửa thiêu đốt càng cháy rừng rực.

Du͙© vọиɠ chiếm hữu cô càng lúc càng mãnh liệt nhưng anh lại thích ninh nhừ mới ăn sạch sành sanh.

Mãi không thấy động tĩnh, Uyển Sa không thể nhìn thấy anh đang làm gì, trong lòng không khỏi lo lắng,”Phó Nhất Hành, cậu đang làm gì?”

"Sợ cái gì, sẽ không ăn cậu.” Phó Nhất Hành thì thầm bên viền tai cô,”Thật ra cậu đang chờ đợi có người ăn cậu, đúng không?”

Giọng nói trầm thấp quyến rũ hành hạ bên tai cô. Uyển Sa một mặc phủ nhận, ”Không có.”

Phó Nhất Hành hừ nhẹ: “Vậy sao bên dưới của cậu lại ẩm ướt như vậy?”

Uyển Sa bỗng cảm thấy nơi riêng tư rất ngứa. Hóa ra đó là một chiếc lông chim quét nhẹ vào bên dưới, ma sát hoa môi nhẹ nhàng.

"Ưʍ... Rất ngứa..." Cảm giác của cô rất nhạy bén, chỉ cần chạm nhẹ cũng khiến cả người run rẩy, càng không kể đến lông chim có hàng trăm cái lông tơ nhỏ, chỉ cần quét vào ngứa không chịu nổi.

Phó Nhất Hành không ngờ cô lại nhạy cảm như vậy: “Chỉ mới bắt đầu đã chịu không nổi rồi, đợi lát nữa tôi nên làm sao đây?”

Uyển Sa cắn môi dưới, ngón chân khó nhịn cuộn lại, hoa môi bị ma sát chảy ra vô số mật hoa.

Phó Nhất Hành thấy thế, cho cô ngậm nút chặn (*) không cho cô cắn môi.

(*) HTTPS://WWW.GOOGLE.COM.VN/SEARCH?Q=%E5% ... 18&BIH=651Lúc này, cô thậm chí không thể nói, miệng chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ ú ớ, hơi thở gấp gáp.

Phó Nhất Hành nhét ngón tay vào hoa huyệt, co rút nhẹ nhàng. Mỗi một lần anh đâm vào cô đều ngân nga tiếng “ưm” nhỏ, giống như gảy dây đàn.

"Cậu có thấy thoải mái không?" Anh nhìn xuống gương mặt đỏ ửng của cô, giọng nói mê hoặc cô, dính chút mật hoa bôi lên viên anh đào nhỏ.

"Ưʍ...Ưʍ..." Giọng của cô giống như vừa cầu xin tha thứ vừa đáp lại anh.

Phó Nhất Hành cởi thắt lưng của mình ra, quất nhẹ lên bắp đùi của cô.

Uyển Sa rít lên, mặc dù nơi bị quất vào không đau nhưng truyền đến cảm giác tê dại, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của cô.

Trong miệng cô ngậm nút chặn, tiết ra nước miếng nhưng không thể nuốt vào, tràn ra đầy miệng, nút chặn dính đầy nước miếng trong suốt.

Nghe một tiếng “rẹt”, cô biết anh đang kéo khóa quần của mình, trong lòng không khỏi khẩn trương.

Ngay lập tức sau đó, trước người truyền đến cảm giác bị áp bức mạnh mẽ, Phó Nhất Hành đang ngồi ở giữa hai chân cô, cầm nắm hai ngực tròn.

Uyển Sa nói không nên lời, thân thể bị anh biến thành thoải mái lại khó chịu, không biết phải thừa nhận sự tấn công của anh thế nào.

Cho đến khi hoa môi truyền đến xúc cảm có dị vật, trong lòng mới chấn động không khỏi nghĩ muốn rút lui.

Thô ráp, nóng bỏng chính là vật kia rồi.

Phó Nhất Hành ôm cô, sóng mũi cao thẳng áp sát vào cổ cô, hít hà mùi của cô, mùi hương như thấm vào tim gan.

Cơ thể của cô có khung xương nhỏ mảnh, nhưng rất đầy đặn, da thịt lại mềm mịn, ôm rất thoải mái.

Hơn nữa tiểu huyệt giữa đùi giống như cái miệng nhỏ thẹn thùng, đói bụng chảy ra nước miếng, anh muốn đút cây côn ŧᏂịŧ thô dài cho cô ăn.

Phó Nhất Hành nâng dươиɠ ѵậŧ của mình lên ma sát hoa môi, lẳng lặng nghe tiếng cô thở dốc, cảm nhận cả người cô căng cứng.

Thì ra cô vẫn sợ hãi như vậy.

"Ưm ưʍ..." Miệng cô bị bịt lại muốn nói chuyện với anh, ngăn cản anh tiến thêm một bước.

Ai kêu cô quá nhạy cảm, sợ đau nhưng lại ngứa ngáy. Chỉ chạm nhẹ chút nơi đó đã chảy nước.

Như vậy lại càng lúc càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của đàn ông.

Nhưng Phó Nhất Hành không muốn làm chuyện đó với cô ở nơi này.

Anh là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ.

Xung quanh phòng huấn luyện đều đã làm chuyện đó. Phòng cách âm không tốt lắm, còn có thể nghe tiếng roi da, có tiếng Đái Mạn Lệ hét to yêu cầu Tôn Mậu gọi cô ta là nữ hoàng.

Phó Nhất Hành cởi bỏ nút chặn miệng của Uyển Sa, miếng vải đen che mắt và dây thừng trói cô.

Cuối cùng Uyển Sa cũng có thể nói chuyện, môi mấp máy, miệng lớn thở dốc: “A...Cậu..."

Chưa nói hết câu thì môi đã bị của nụ hôn của anh ngăn chặn. Đầu lưỡi quét mở hàm răng ra, bắt chước động tác bên dưới, ra vào trong miệng cô, tận tình hưởng thụ thân thể cô nhiều nhất có thể.

Thật lâu sau, Phó Nhất Hành tách cô ra, nước miếng vẫn còn dính trên môi.

Uyển Sa bình phục hô hấp, hỏi: “Kết thúc sao?"

"Làm sao có thể kết thúc." Phó Nhất Hành nâng eo và bụng của cô lên, dươиɠ ѵậŧ cứng rắn đâm vào nơi riêng tư của cô,”Giúp nó bắn ra, tạm tha cậu một đêm.”

Uyển Sa cúi đầu nhìn về phía vật to lớn mạnh mẽ kia, trong bụng hơi giật giật, sau khi suy nghĩ, cô nói: “Được, chúng ta lên giường làm.”

Phó Nhất Hành đứng lên, ôm lấy Uyển Sa trần trụi lên giường êm ái.

Uyển Sa lật người ở trên giường, di chuyển đến đầu giường, lót gối lên: “Cậu có thể nằm ở đây không?"

Phó Nhất Hành nhướng mày, nghe lời cô ngả lưng xuống gối.

Uyển Sa ngồi ở bên cạnh anh, nhìn côn ŧᏂịŧ thô to, tay chậm rãi duỗi ra cầm nó.

Trên qυყ đầυ vẫn còn dính dâʍ ɖị©ɧ của cô, sờ vào gân xanh truyền đến du͙© vọиɠ khô nóng. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn còn bị tích trữ trong tinh hoàn chưa được tiết ra.

Phó Nhất Hành đang theo dõi từng hành động của cô, đôi mắt đen trong veo lạnh lùng, cao ngạo che giấu ánh nhìn kiểm soát.

Uyển Sa bị giày vò đủ rồi, nghĩ muốn đổi thế làm chủ, ngồi trên đùi anh, lại cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh: “Sao, cậu muốn hay không muốn?”

Phó Nhất Hành nhíu mày, môi mỏng mím lại, vẻ mặt như cậu chán sống rồi sao.

Uyển Sa không sợ hãi, sờ hai quả trứng tròn: “Chỉ cần trả lời muốn, tớ kẹp chân cho cậu.”

Phó Nhất Hành nhàn nhạt “ừm” một tiếng.

Uyển Sa không buông tha anh: “Nói chuyện đi, nói cậu muốn."

Phó Nhất Hành thẳng người, hung ác kẹp vào bắp đùi cô, giọng khàn khàn đáng sợ: “Tôi muốn cậu."

Uyển Sa sững người, biết ngay cả khi anh đang nằm nhưng vẫn rất mạnh mẽ.

Cô đang ngồi trên háng anh, hai chân kẹp lại dươиɠ ѵậŧ, mông kề lên hai quả trứng tròn, bộ ngực nhấp nhô lên xuống.

Đây là do cô học được trong sách của CLB, không ngờ lại phát huy công dụng.

Dươиɠ ѵậŧ xuyên qua giữa đùi cô, ma sát khô nóng khó nhịn, chính cô cũng có chút bối rối.

Phó Nhất Hành ngước nhìn cô, đôi mắt hơi lờ mờ, ngón tay chui vào nơi riêng tư ma sát, vuốt ve hoa môi của cô.

Uyển Sa “ưm” một tiếng, miệng huyệt phun nước ra trên người anh.

Cô thật sự rất nhạy cảm.

Sau một lúc, miệng dươиɠ ѵậŧ cũng phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ dán lên chỗ đó của hai người.

Uyển Sa mệt mỏi, ngã xuống giường, thở ra: “Đủ rồi chứ?”

Phó Nhất Hành cúi xuống chăm chú nhìn gương mặt đỏ ửng của cô: “Làm sao có thể đủ chứ?"

Uyển Sa hoảng hốt: “Cậu còn muốn làm gì?"

Phó Nhất Hành nở nụ cười bí hiểm: “Lần sau sẽ nói cho cậu."

Xem ra thời gian đã kết thúc, Uyển Sa ôm ngực đứng dậy nhìn chăm chú vải vụn trên đất cực kỳ hỗn loạn.

Fuck, làm sao cô về phòng được!