Uyển Sa cũng không muốn chọn cái nào trong cả hai, nhưng biết Phó Nhất Hành không giải quyết được sẽ không bỏ qua cho cô.
Đầu dươиɠ ѵậŧ to lớn cứng rắn mà nhét vào trong miệng chắc chắn cô không thể chống đỡ nổi.
Phó Nhất Hành nhìn vẻ mặt do dự của cô, thấp giọng nói: “Nếu dùng chân thì kẹp chặt vào bên dưới, ma sát ngoài qυầи ɭóŧ."
Nghe thấy có vẻ ổn, Uyển Sa tiện đà hỏi: “Cậu muốn làm như thế nào?”
Phó Nhất Hành nắm lấy cổ tay cô, kéo người cô giữ chặt trên giường nhỏ.
Cơ thể của Uyển Sa đột nhiên căng thẳng, theo dõi anh vén lên váy đồng phục màu xanh của mình, đôi găng tay màu đen cọ xát vào qυầи ɭóŧ của cô.
Hai chân trắng mịn đang khép lại chặt chẽ, nhìn có vẻ không tự nguyện muốn rộng mở cửa.
Phó Nhất Hành cúi người, thân hình cao to che cô, côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ gạt mở khoảng cách giữa đùi.
Uyển Sa vây ở dưới thân anh, bị ấn mạnh đến nỗi cô không thể nào di chuyển, giữa hai chân của cô bị mở ra một khe hở để cắm vật thô to kia vào.
Côn ŧᏂịŧ của anh và tiểu huyệt của cô, ngăn cách bởi lớp vải mỏng, tuy nóng rát nhưng thoải mái.
Mặc dù anh không đi vào, nhưng cũng đủ để kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Cằm của Phó Nhất Hành áp lên trán của cô, hai tay chống ở hai bên cạnh, anh bắt đầu rút ra cắm vào giữa hai chân cô.
Tầm nhìn của Uyển Sa bị ngăn lại bởi ngực của anh, thấy áo sơmi trắng hơi mở vài nút, đung đưa trước mặt mình.
Bắp đùi kẹp chặt ngăn cách qυầи ɭóŧ, hoa hạch bị vật cứng không ngừng cọ xát.
Hoa hạch quá mức nhạy cảm, bị côn ŧᏂịŧ ma sát vài cái liền ngứa ngáy khó nhịn.
Uyển Sa ngẩng mặt lên, bất ngờ nhìn một nửa khuôn mặt của anh dưới sống mũi.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh thật gần, đôi môi mỏng mím lại thành một đường, ẩn nhẫn mà gợi cảm cùng với sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khi xa khi gần nhìn như muốn hôn lên trán của cô.
Dưới bụng cô phun ra luồng nhiệt, da thịt chảy mồ hôi, cô xoay mặt thở dốc.
Phó Nhất Hành ngửi được mùi hương sữa thơm mát của cô nhưng không để cho cô nhìn thấy những sự thay đổi trong mắt mình.
Thật ra từ lúc cương cứng, anh đã muốn ăn sạch “mỹ thực” rồi, muốn nhét côn ŧᏂịŧ cương cứng khó chịu vào trong cơ thể cô, máu huyết sôi trào mà gặm cắn bộ ngực sữa non nớt.
Côn ŧᏂịŧ chèn vào giữa hai chân cực kỳ thoải mái, nếu chọc vào tiểu huyệt nóng khít khao của cô, chẳng phải là càng sảng khoái sao.
Uyển Sa bị buộc phải cảm nhận trọng lượng của anh, nhưng không phát hiện qυầи ɭóŧ bị kéo lệch xuống một bên, tiểu huyệt để lộ ra ngoài, hoa hạch bị côn ŧᏂịŧ ma sát lật mở ra, da thịt tiếp xúc thân mật.
"Ưʍ...Ưʍ..." Uyển Sa khẽ rêи ɾỉ, bối rối trước cơn kɧoáı ©ảʍ tấn công, đầu tựa vào trong ngực anh, huyệt đạo chảy ra một vệt chất lỏng.
Phó Nhất Hành nhận thấy côn ŧᏂịŧ dính dâʍ ŧᏂủy̠, môi cắn lên vành tai của cô, khàn khàn nói nhỏ: “Cậu ướt rồi."
Anh cũng cảm thấy gần như vậy, chuyển động càng mãnh liệt muốn đâm vào cơ thể cô, cầm côn ŧᏂịŧ mở tiểu huyệt của cô, qυყ đầυ nhét vào được vài phân, bắn ra dịch trắng đυ.c nóng bỏng.
Uyển Sa khẽ rên lên “ưm”, hạ thể truyền đến cảm giác đau nhức, còn có dịch nóng bỏng phun ra ở cửa huyệt.
Phó Nhất Hành thở hổn hển, côn ŧᏂịŧ bắn xong mềm nhũn, vẫn còn chưa hết kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chậm rãi đứng dậy khỏi người cô, gương mặt bình tĩnh kéo lại khóa quần.
Uyển Sa ngượng ngùng ngồi dậy, cúi đầu nhìn cửa huyệt dính màu trắng, hoa môi bị ma sát đến sưng đỏ.
Mặc dù anh không chọc thủng màиɠ ŧяiиɧ, nhưng chỗ qυყ đầυ cắm vào một chút vẫn bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào cơ thể cô.
Thế nên nơi tiểu huyệt của cô còn chảy ra ít tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhìn cực kỳ da^ʍ mỹ.
Uyển Sa dùng khăn tay lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở cửa huyệt, lại phát hiện thêm một việc.
Dưới đáy qυầи ɭóŧ dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, lúc mặc vào cảm giác đặc sánh, bay tới mùi hương nam tính nhàn nhạt.
Nếu để người khác ngửi được sẽ xấu hổ cỡ nào, Uyển Sa cố nhịn chờ thầy giáo và các bạn rời đi hết.
Phó Nhất Hành còn chưa rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Đáy quần Uyển Sa nóng và ẩm ướt, tất cả đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, chỉ muốn trở về phòng ngủ, tránh xa họ Phó kia.
Sau lưng truyền đến tiếng cười của anh: “Yên tâm, lần sau tôi sẽ trực tiếp lột sạch qυầи ɭóŧ của cậu."
Uyển Sa xem như chưa hề nghe.
Trở lại phòng ngủ, Uyển Sa cởϊ qυầи lót ra, gột rửa với xà phòng nhiều lần dưới vòi nước nhưng vẫn cảm giác còn mùi hương của anh.
Cửa huyệt bị căng ra còn hơi đau giống như đã nhét côn ŧᏂịŧ của anh vào vậy.
Đêm đó, Phó Nhất Hành lại không trở về phòng ngủ.
Uyển Sa nằm ở trên giường, ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà được chiếu sáng bởi ánh đèn màu bạc.
Sau khi tắm, giữa hai chân giống như vẫn lưu lại mùi của anh, quấy nhiễu quanh mũi của cô.
Thật ra, cô không chán ghét mùi của anh để lại trên người cô.
Ngược lại... Có hơi thích.
Ngày hôm sau, trường học tổ chức cho các học sinh mới đi biển chơi. Lớp A của Uyển Sa và lớp B của Lương Kỳ đi du lịch cùng nhau.
Lương Kỳ và Uyển Sa ngồi cùng một chiếc xe buýt, hai người ngồi cạnh nhau trò chuyện.
Trước khi xe mở cửa, ánh mắt của Uyển Sa lướt nhanh, nhìn cửa xe mở rộng, lại quay ra nhìn người bên ngoài cửa sổ.
Lương Kỳ đột nhiên hỏi cô: “A, có phải cậu tìm Phó Nhất Hành không?"
Uyển Sa hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn cô: “Tìm cậu ta để làm gì?”
Lương Kỳ cười vui vẻ: “Cậu ta rất nổi tiếng, từ lúc làm lễ khai giảng đến giờ, rất nhiều nữ sinh thích cậu ta, theo đuổi thất bại không ít.”
Uyển Sa nhớ đến đêm qua anh không về, nhíu mày: “Cũng không phải tất cả mọi người đều thích."
Ngay khi xe buýt đã đầy, tài xế tiện chân đạp ga khởi hành, vẫn không thấy bóng dáng của Phó Nhất Hành.
Không biết anh có ngồi khác xe buýt không, hay là từ đầu đến giờ không hề đến, Uyển Sa có hơi tò mò
Đái Mạn Lệ ngồi ở hàng đầu tiên trò chuyện sôi nổi cùng với hai nam sinh, sờ mó nơi riêng tư của đối phương, phát ra tiếng động không nhỏ.
Nữ sinh ngồi bên cạnh vốn chưa thích nghi được bầu không khí tình sắc của trường học, thì thầm với Đái Mạn Lệ: “Làm chuyện như vậy ở phòng thực hành không nói, giữa nơi đông người còn ra thể thống gì."
Đái Mạn Lệ đứng dậy, ngẩng cao đầu giống như con gà mái bị chọc giận: “Cậu cảm thấy mất mặt sao, sáu tuổi tôi đã trải qua rồi."
Mọi người xung quanh lập tức sững sờ, nhìn thẳng vào Đái Mạn Lệ.
Nam sinh cùng sờ nơi riêng tư của cô ta, ngơ ngẩn hỏi: “Mạn Lệ, sáu tuổi cậu đã làm rồi…là người nào?”
Đái Mạn Lệ nhướng mày giống như nói về món đồ chơi mình thích trước đây: “Ba tôi, ông ấy thích cho tôi xem AV, sau đó cởi sạch quần áo rồi chơi với tôi ở trên giường."
Cuối cùng Uyển Sa cũng hiểu ra, tại sao lúc ở trên thuyền mở phim AV cô ta lại không ngạc nhiên, ngược lại còn cảm thấy thú vị.
Nữ sinh không kích động như trước nữa, cảm xúc hỗn loạn nhìn về cô ta: “Là ai đưa cậu đến trường học, ba cậu sao?"
Đái Mạn Lệ nhún vai: “Ba tôi đang ở trong tù."
Nữ sinh hỏi: “Sao lại vào tù?"
Đái Mạn Lệ nhớ lại, cười ha ha: “Hai năm trước, tôi đã xem phim AV bị giáo viên phát hiện, lúc nói chuyện với giáo viên, tôi kể tôi thường làʍ t̠ìиɦ với ba, có gì đáng ngại đâu. Kết quả giáo viên gọi cảnh sát, thật là buồn cười ha ha ha..."
Xe buýt tràn đầy tiếng cười của cô ta, nhưng bầu không khí lắng đọng một cách kì lạ, trong khoảng thời gian ngắn không ai lên tiếng.
Đái Mạn Lệ cười xong nhìn xung quanh, ngả ngớn chu môi: “Làm sao vậy, mấy cậu nghiêm túc quá."
Một hồi lâu, Uyển Sa mở miệng hỏi: “Mẹ cậu không biết sao?"
Rõ ràng Đái Mạn Lệ chợt ngẩn ra, lưng cô ta rụt lại, giống như không dự đoán được câu hỏi này, lại giống như bản năng tự bài xích.
"Đừng nhắc tới bà ta! Không được nhắc đến bà ta! Không được nhắc đến người đàn bà này!"
Đái Mạn Lệ hét to, tức giận đạp lên ghế, sắc bén liếc nhìn Uyển Sa rồi đặt mông ngồi xuống, xé bịch khoái tây chiên ra ăn, tiếng nhai giòn vang lên.
Uyển Sa phát hiện lúc cô ta quay mặt, dường như khóe mắt có vương một giọt lệ.