Chiếc giường trong phòng thực hành rất hẹp, lúc Uyển Sa nằm ở trên đó không thể không co đầu gối lại, chiếc váy che chân trắng mảnh khảnh, tránh để lộ cảnh xuân ra ngoài.
Ở phía bên kia, thầy Quách hướng dẫn: “Cởϊ qυầи áo ra, đừng nằm bất động vậy."
Vẻ mặt các nữ sinh khác nhăn nhó, nhưng vẫn ngoan ngoãn cởi sạch đồng phục, lộ ra thân thể mềm mại trước mặt nam sinh.
Uyển Sa ngơ ngẩn nằm im, không quen cởi đồ trước mặt người lạ, chẳng khác nào cởi bỏ một lớp liêm sỉ đi vậy.
Thầy Quách lớn tiếng nói: “Thực hành xong ngày mai còn nộp báo cáo thực hành. Đừng nghĩ thoát được, khỏi dây dưa mất thời gian."
Uyển Sa cắn môi dưới, không biết nên làm sao.
Phó Nhất Hành đến bên giường từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Muốn tự mình cởi hay để tôi."
"Để tôi tự làm." Bàn tay Uyển Sa đưa lên áo, chậm rãi cởi từng nút.
Phó Nhất Hành nhìn thấy bộ ngực trắng muốt của cô, xoay mặt: “Đừng làm dáng vẻ như tôi muốn cường bạo cậu vậy."
Uyển Sa cởi váy, chỉ để lại đồ lót.
Cách vách thầy Quách bắt gặp một nữ sinh không muốn cởϊ qυầи áo, gõ nhẹ thước vào giường của cô: “Ai không cởi hết phạt chạy khỏa thân ba vòng trong sân."
Sau đó, thầy sắp đến chỗ của Uyển Sa kiểm tra, tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Uyển Sa co rúm lại, sợ bị thầy Quách nhìn thấy.
Ngay lúc đó, Phó Nhất Hành nghiêng người về phía trước, một tay giữ eo của cô, một tay nâng mông lên, ôm cả người cô vào trong ngực.
Uyển Sa không khỏi ngạc nhiên, đột nhiên cô nghe thấy bên cạnh bình phong truyền đến tiếng thầy Quách hỏi: “Không tệ, còn ôm nữa, em ấy có cởi hết không?”
Phó Nhất Hành đáp lại: “Đã cởi hết."
Hóa ra thân hình cao lớn rắn rỏi vừa vặn ngăn tầm nhìn của thầy Quách.
Thầy Quách liếc mắt thấy chiếc váy cởi ra ở đầu giường, không hề nghi ngờ đi đến phòng thực hành cách vách kiểm tra.
Uyển Sa thở phào, ngước mắt lên trông thấy Phó Nhất Hành đang nhìn cô chăm chú, chính xác hơn là cơ thể lộ ra của cô.
Đôi mắt của Phó Nhất Hành lướt qua toàn thân cô, áo ngực bao lấy hai vυ', chiếc qυầи ɭóŧ che kín bí mật giữa hai chân đều là màu xanh nhạt.
Trong cơ thể cô vương vấn mùi sữa nhàn nhạt mà anh phải nhấp nháp khi không ngủ được mỗi tối.
Tay chạm đến da thịt mịn màng trắng trẻo, giống như màu sữa trong ly thủy tinh vậy.
Vốn anh không muốn chạm vào cô, nhưng mùi hương lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Anh rất khát, muốn cắn một ngụm vào ngực của cô một cái để nếm thử xem có hương vị của sữa không.
Uyển Sa thoáng nhìn thấy cổ họng của anh trượt lên xuống, thoáng có cảm giác không ổn.
Không hề nhận thấy, sau lưng cô một loạt nút được mở ra, áo ngực nhẹ nhàng rơi xuống, hai vυ' được che đậy bật ra.
Uyển Sa muốn che lại bộ ngực đã không kịp rồi.
Lúc giật mình phát hiện, đôi mắt anh dường như đã thay đổi, lúc đầu đôi mắt sâu không thấy đáy vậy mà đã trở nên điên cuồng.
Phó Nhất Hành không thể ngờ cô lại có bộ ngực tròn đẫy đà như hai quả đào, đầṳ ѵú hơi vểnh lên, giống hai viên đào đỏ nhàn nhạt.
Thầy Quách bắt đầu giảng bài: “Ngực của nữ giới rất mềm. Có nhiều hình dạng khác nhau, hình nón, hình tròn, hình giọt nước, hình bán cầu."
Phó Nhất Hành đánh giá bộ ngực của cô: “Của cậu là bán cầu (*)."
(*) Hình minh họa: https://www.google.com/search?q=%E8%83% ... ptPb6fBhhM
Uyển Sa không khỏi cúi đầu nhìn nhìn, lần đầu tiên nhận thấy rằng bộ ngực của chính mình là hình bán cầu đẫy đà.
Thầy Quách tiếp tục nói: “Nắm chặt hai vυ' của các bạn nữ, xem thử vυ' trong tay thay đổi thế nào, ghi lại màu của núʍ ѵú, kích thước và sự đàn hồi của hai vυ'."
Phó Nhất Hành nói với giọng điệu đều đều và đặt đôi găng tay đen lên ngực của cô: “Một tay cầm không hết, phải dùng cả hai."
Uyển Sa “ưm” một tiếng, cảm nhận đôi găng tay đen nắm lấy vυ' của mình, thỉnh thoảng nhào nặn vυ' ma sát với da thịt anh, cảm giác lạnh lẽo khiến cô run lên.
Ngón trỏ của Phó Nhất Hành kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầṳ ѵú, đột nhiên anh cúi người há mồm ngậm chặt núʍ ѵú và mυ'ŧ mạnh.
"A..." Uyển Sa đau kêu lên, khiến người khác chú ý.
Nam sinh cách vách tiến đến sau bình phong, muốn nhìn lén cảnh tượng bên trong.
Phó Nhất Hành đứng thẳng dậy đúng lúc cản cảnh xuân, quay đầu lại, bắn ra một ánh mắt lạnh lùng, sắc bén như dao quét tới.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, phảng phất như muốn xé toác con mồi.
Nam sinh lập tức thấy ân hận, bỏ chạy trong sợ hãi.
Thầy Quách cao giọng giảng bài: “Sau khi nghiên cứu bộ ngực của nữ sinh xong, tiếp tục quan sát phần bên dưới. Hầu hết các cô gái đều có lôиɠ ʍυ (âm mao) trên bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, chỉ có vài người không có, người xưa gọi là “bạch hổ”."
(Trong nhân tướng học: * Âm mao ít: Người này được gọi là Tam Chi Tiễn. Nữ nhân không có Âm mao gọi là “Bạch Hổ”. Là đại mỹ nhân, đẹp như một “viên ngọc. Còn nam nhân không có Âm mao gọi là Thanh Long. Nếu “thiên duyên kỳ ngộ”, Thanh Long gặp Bạch Hổ thì thực là đại phú quý, cát lợi. Nếu chỉ gặp “Tam Chi Tiễn” thì đại bất lợi. Không những tán gia bại sản mà còn có họa thương vong.)
Hai má của Uyển Sa đỏ ửng, cô kẹp chặt hai chân, cảm thấy tay của anh đi đến qυầи ɭóŧ của cô kéo nó xuống.
Lộ ra vùng tam giác, lông tơ rất thưa thớt, dường như không có bao nhiêu. Hang động giữa hai chân cất giấu bí mật của thiếu nữ, mùi hương tỏa ra từ đó.
Phó Nhất Hành ngửi được mùi, máu sôi khắp người, hai tay nắm lấy hai chân mảnh khảnh của cô và mở chúng ra hai bên.
Uyển Sa không thể nề hà, qυầи ɭóŧ treo ở trên đầu gối, hai bắp đùi mở ra, chưa từng có người nhìn qua nơi riêng tư, rộng mở trước mặt anh.
Phó Nhất Hành cúi xuống nhìn nơi trắng noãn của cô, cười nhẹ: “Của cậu là Bạch Hổ."
Cách đó không xa, thầy Quách giải thích với các học sinh: “Phía bên dưới nữ giới có ba lỗ, trên cùng là niệu đạo (ống tiểu), ở giữa là tiểu huyệt, phía sau là hậu môn. Tìm vị trí của tiểu huyệt, cẩn thận đừng nhầm thành niệu đạo.”
Phó Nhất Hành nhảy xuống giường ngồi ở giữa hai chân cô, dùng gối lót mông của cô, tỉ mỉ nghiên cứu.
Nơi riêng tư của cô rất đẹp lại màu hồng, giống như hai cánh hoa mềm mại, nhẹ nhàng mấp máy bảo vệ hoa huyệt bí ẩn của thiếu nữ.
Hai tay Uyển Sa ôm ngực, nằm trên giường nhỏ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm đèn sáng trên trần nhà.
Đột nhiên chạm được dị vật, toàn thân cô run lên.
Đó là ngón tay của anh.
Quả nhiên anh đã tháo găng tay ra.
Cô vẫn chưa từng nhìn thấy bàn tay anh lúc không mang găng tay, có phần hơi tò mò không biết nhìn ra sao.
Cô chỉ có thể cảm nhận nó bằng làn da của mình, ngón tay của anh rất lạnh, cảm giác còn nguyên vẹn, khớp xương hiển nhiên cứng cáp, giống như đang chơi piano vậy, gảy hoa môi mỏng manh một cách thương xót.
Thầy Quách nói: “Tìm được tiểu huyệt rồi chứ? Sử dụng ngón tay của các em cắm vào trong.”
Uyển Sa khẽ rên “ưm”, nhận thấy dị vật đã cắm vào trong, bị căng đến mức thấy hơi đau.
Phó Nhất Hành cảm nhận sự mυ'ŧ lấy và ẩm ướt của hoa huyệt, ngón tay chậm rãi cắm vào trong, chạm vào một lóp màng mỏng nhạt.