Suốt buổi lễ khai giảng đầy những thăng trầm, tràn đầy cảnh tượng nam nữ sinh hoan ái, trong lòng các học sinh cảm thấy ngứa ngáy, một cỗ bốc hỏa bắt đầu lan rộng.
Sau buổi biểu diễn kết thúc sẽ có phần tân sinh lên sân khấu phát biểu, người đại diện cho tân sinh thường là người nổi bật được chọn. Không ngoài sự dự đoán của Uyển Sa, người lên sân khấu là Phó Nhất Hành.
Ngay khi dáng người cao to của anh vừa xuất hiện, tự nhiên thu hút tất cả mọi người. Các cô gái xung quanh anh đều bị kích động trước nhan sắc ưu tú, trầm trồ thán phục vẻ đẹp trai.
Uyển Sa nghe nữ sinh bên cạnh lặng lẽ nói: “Nghe nói tân sinh có thể lên sân khấu, về sau rất có khả năng trở thành chủ tịch của hội học sinh."
Một nữ sinh khác thán phục: “Vậy cậu ấy rất lợi hại đó."
Lúc Phó Nhất Hành đứng trước mặt phó chủ tịch, giọng điệu nói chuyện của cô cũng trở nên nũng nịu: “Học đệ Phó, tên của cậu, 珩 đọc là ‘heng’ hay ‘hang’ nhỉ.” (cách viết như nhau nhưng đọc hơi khác)
Phó Nhất Hành đáp: “Đều cùng nghĩa, tùy ý gọi sao thấy quen miệng là được."
"Còn có thể tùy ý gọi vậy à." Phó chủ tịch vuốt vuốt tóc, mỉm cười xinh đẹp nói,”Cậu đại diện cho tân sinh có lời gì để nói không?"
Phó Nhất Hành đứng ở trên sân khấu, đối mặt với khán giả cao giọng nói: “Tôi cũng như các tân sinh bình thường, không có lời phát biểu nào. Bất quá chỉ muốn với mọi người ở đây một câu, trên thế giới này không có bất cứ Miền Đất Hứa nào cả, càng được miễn phí thì càng phải trả giá. Nhận càng nhiều thì giá phải trả càng lớn. Trước khi nhận hãy xem cái giá phải trả đó liệu bản thân có chịu đựng được hay không. Tôi đã nói xong, cảm ơn."
Phó chủ tịch ngẩn ngơ trước lời của Phó Nhất Hành, nhanh chóng phục hồi tinh thần lại: “Cảm ơn học đệ Phó Nhất Hành.”
Lễ khai giảng kết thúc.
Uyển Sa đi ra khỏi sân vận động gặp Lương Kỳ bên cạnh bồn hoa, cô ấy vui vẻ chạy đến, ôm lấy cánh tay của cô.
"Trời ơi, lễ khai giảng biểu diễn tiết mục khiêu da^ʍ." Lương Kỳ cười như mở cờ trong bụng,”Tớ thấy cũng hay đấy chứ."
Uyển Sa bình tĩnh nói: “Tớ không có cảm giác gì."
Lương Kỳ chu miệng: “Cậu thật nhạt nhẽo."
Uyển Sa nhìn về phía Lương Kỳ, hơi ngạc nhiên.
Mấy ngày trước, Lương Kỳ còn nổi giận vì trường chiếu AV, mới hai ngày ngắn ngủi đã cảm thấy chuyện này bình thường rồi.
Lại nhìn xung quanh một chút, mấy đôi nam nữ ôm nhau ở cùng một chỗ, không để ý người ngoài mà hôn nhau vuốt ve chỗ nhạy cảm bên dưới của đối phương.
Thậm chí cách đó không xa, trên bãi cỏ xanh một cô gái cưỡi lên trên phần hông của người con trai, đong đưa mông lên xuống, còn có thể nhìn thấy, côn ŧᏂịŧ màu đen lúc ẩn lúc hiện giữa hai chân của cô.
Tiết mục khiêu da^ʍ đã đốt lên lửa dục, kìm nén đã lâu nay bắt đầu bùng nổ.
Uyển Sa không khỏi nhớ tới lời nói của Phó Nhất Hành, dường như lời anh nói có ý nghĩa khác.
Lúc anh cư xử với những người khác không hề lạnh nhạt, chẳng lẽ anh thật sự ghét cô sao?
Nghĩ đến điều này, tâm trạng của cô khó tránh khỏi hơi sa sút, Uyển Sa mở miệng hỏi Lương Kỳ: “Trên người tớ có mùi gì kì lạ không?"
"Mùi hương à."Lương Kỳ cúi đầu, ngửi cổ cô,”Có chứ."
Uyển Sa ngạc nhiên: “Có à?"
"Mùi thơm giống như sữa."Lương Kỳ hít sâu một hơi,”Đúng, là mùi sữa, cậu dùng sữa tắm mùi bơ à?"
Uyển Sa lắc đầu: “Không có."
Lương Kỳ nở nụ cười: “Có lẽ là mùi thơm tự nhiên của cơ thể."
Nếu nói ghét mùi của cô thì phải ghét sữa chứ. Chưa kể tối hôm qua trước khi Phó Nhất Hành ngủ có uống một ly sữa, có vẻ như anh luôn có thói quen uống sữa trước khi ngủ.
Thật không hiểu nổi người này.
Lương Kỳ muốn đi mua sắm nên tạm biệt Uyển Sa rồi đi.
Uyển Sa đi tới trạm xe buýt, vì cô để lỡ mất một chuyến về khu kí túc xá nên một mình ngồi chờ ở trạm.
Cách đó không xa, vang lên một tiếng huýt sáo ngả ngớn của ba nam sinh cấp trên, nam sinh cầm đầu nhuộm tóc màu hồng bước thật nhanh tới, ngẩng đầu nhìn Uyển Sa nói: “Học muội, muốn chơi đùa một chút không?”
Uyển Sa lùi về sau: “Không được, tôi chuẩn bị về phòng ngủ."
Nam sinh tóc đầu nhím cười nói: “Bạn cùng phòng làm sao bằng tụi này, kỹ thuật tụi này rất tốt, đảm bảo sẽ thỏa mãn em."
Nam sinh béo híp mắt, đánh giá cô: “Em gái mềm mại, nhất định bọn anh sẽ dịu dàng."
Không chỉ là những học sinh có vấn đề rồi biến chất mà còn có loại cặn bã này sao, chỉ sau một buổi khai giảng mà cô phải chạm mặt hết.
Uyển Sa cố gắng giữ bình tĩnh: “Ở đây là trường học, mấy người đừng làm bậy.”
Nam sinh tóc hồng giơ tay: “Ôi, cô em không thấy mấy người gần đây đang làm gì sao. Trường học của chúng ta không phải nơi bình thường.”
Uyển Sa nhanh chân chạy phía đông người.
Đầu nhím nhanh chóng đuổi theo, nắm lấy cánh tay của Uyển Sa kéo về phía rừng cây nhỏ.
Uyển Sa sợ hãi nhưng vẫn nhanh trí, vứt mọi thứ trong túi ra trên mặt đất.
Hi vọng người đi ngang nhìn thấy sẽ phát hiện điều gì.
Trong rừng cây nhỏ, Uyển Sa bị hai tay của nam sinh béo và đầu nhím giữ chặt đè trên thảm cỏ, không thể động đậy.
"Trường học vẫn có quy tắc đúng không, mấy người không thể làm bậy..."
Uyển Sa rất tuyệt vọng, chỉ cầu mong ba tên cầm thú này có thể bỏ qua cho cô.
Nam sinh tóc hồng vỗ vỗ khuôn mặt của cô, tấm tắc cười: “Ở đây làm chuyện đó rất nhiều, làm sao bọn họ biết em bị bắt buộc. Ngoan ngoãn hưởng thụ đi, không cần phải khổ sở vậy.”
Uyển Sa cắn chặt răng: “Anh dám động vào tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh."
"Mày là ai mà dám uy hϊếp tao." Nam sinh tóc hồng hừ nhẹ, đưa bàn tay cởi ra ba nút áo, lộ ra nội y màu xanh,”Ngực xem ra cũng lớn nha."
Hắn đang muốn sò mó ngực của cô, cổ truyền đến cảm giác lạnh lẽo, giống như một con dao sắc nhọn lướt qua da thịt hắn vậy, toàn thân run lên một hồi.
Sau lưng truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Tay mày dài bao nhiêu, thì con dao này đâm sâu bấy nhiêu."
Nam sinh tóc hồng ý thức được quả thật có con dao đang đặt gần hắn.
Hai nam sinh kia kinh ngạc, phản ứng chậm một chút đã phát hiện sau lưng đại ca là một người cao lớn.
Vẻ mặt của anh bình thản, bờ môi mím lại, dao găm cầm trong tay giống như một món đồ chơi bình thường vậy.
Nam sinh béo chớp mắt mấy cái: “Đây không phải là học sinh mới lên sân khấu sao?”
Đầu nhím ồ lên: “Đừng nhiều chuyện, cút xa một chút cho tao."
Trán nam sinh tóc hồng đầy mồ hôi: “Nó cầm dao..."
Nam sinh béo và đầu nhím choáng váng, buông tay Uyển Sa ra.
Uyển Sa vội vàng đứng dậy, chỉnh lại nút áo rồi chạy trốn sau lưng Phó Nhất Hành.
Nam sinh tóc hồng cười xòa: “Có thể lấy dao ra không?"
Hắn tính toán khi đối phương hạ dao xuống thì nhanh chóng chuyển thế chủ động, đánh thằng nhóc này sống dở chết dở, sau đó tiếp tục cưỡиɠ ɖâʍ học muội.
Phó Nhất Hành nhướng mày, khóe môi nở nụ cười tàn nhẫn: “Sao tao lại cảm nhận được không thể không cho mày một nhát."
Nam sinh tóc hồng đột nhiên kêu to che lại cổ bắn máu ra, nằm sấp ở trên bãi cỏ đưa tay gọi hai thủ hạ của mình: “Giữ nó, nó có dao thật, gϊếŧ nó cho tao.”
Nam sinh béo chần chừ một hồi, kéo tay áo, từ sau túi quần rút ra một cái côn đánh tới Phó Nhất Hành.
Đầu nhím đang chờ thời cơ để hành động, lúc anh và nam sinh béo kia đang đánh nhau cũng là lúc hắn tập kích từ phía sau.
Khuôn mặt của Phó Nhất Hành không biến sắc, vung lên cánh tay dài, vậy mà chém gọn côn của nam sinh béo.
Nam sinh béo nhìn chòng chọc vào cây côn bị chém gãy ra, chỉ biết há miệng kinh ngạc, giống như một kẻ ngốc vậy.
Phó Nhất Hành một cước đá văng tên béo 100kg, xoay người dùng dao nhọn cắt vào cánh tay đầu nhím đánh lén.
Đầu nhím kêu thảm một tiếng: “A... Đau quá..."
Phó Nhất Hành liếʍ liếʍ tơ máu ở khóe miệng, giống như la sát khát máu: “Con dao này đúng là cắt xương ngọt như bùn."
Đầu nhím và tên béo sợ tới mức tè ra quần, vội vàng bỏ chạy.
Nam sinh tóc hồng che cổ, vẫy tay với hai kẻ đã chạy trốn: “Khoan đã, còn tao.”
Phó Nhất Hành từng bước một đến gần hắn, lưỡi dao chảy ra dòng máu đỏ tươi, nhỏ từng giọt trên mặt đất.
Uyển Sa thấy cảnh tượng như vậy, sợ hãi, cầm hòn đá lên, đập vào sau ót nam sinh tóc hồng.
Nam sinh tóc hồng ngã xuống.
Uyển Sa ngăn ở trước mặt Phó Nhất Hành: “Hắn đã ngất xỉu rồi, giám thị sẽ đến xử lí.”
Có cảm giác Phó Nhất Hành thật sự có khả năng gϊếŧ người, vì một người không quen biết mà phải gánh tội gϊếŧ người thật sự không đáng.
Bóng dáng Uyển Sa vừa xuất hiện trước mắt, Phó Nhất Hành liền ngửi được mùi sữa thơm nhàn nhạt, xuất phát từ cơ thể của cô, so với sữa anh uống càng hấp dẫn vô cùng.
Lần đầu tiên gặp cô, anh đã rất cố gắng để khống chế, cố ý cách xa cô, không muốn bản thân mình làm chuyện gì vượt quá giới hạn.
Vừa rồi đánh nhau, dĩ nhiên đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ máu huyết của anh, hơi thở đều tràn đầy hương vị ngọt ngào của cô, càng khiến máu trong người anh sôi sục.
Uyển Sa nhìn về phía Phó Nhất Hành, phát hiện đôi mắt anh càng u tối, một mực chăm chú nhìn cô, phát ra ánh mắt đói khát như muốn nuốt lấy.