Ngoài bến cảng, giữa làn nước xanh biếc, một con thuyền khổng lồ vù vù lái đến.
Uyển Sa đứng ở bến tàu, tay kéo vali, lẳng lặng chờ tàu cập bến.
Bên cạnh đều là những học sinh tầm tuổi cô khoảng 15~16. Cha mẹ của bọn họ đứng chụm lại, thúc giục con mình nhanh chóng lên thuyền.
Thuyền cập ở bến cảng xong lót ván cầu từ từ hạ xuống. Hơn chục người đàn ông bước xuống cửa thuyền đều mặc đồng phục bằng da màu đen và đeo mặt nạ bảo hộ nhìn rất thần bí, trong tay cầm côn điện, xếp thành hai hàng thẳng tắp như hai hàng rào.
Nếu nhìn kỹ hơn sẽ thấy trên bảng tên của họ ghi rõ “Giám thị”, phía sau còn đánh số thứ tự.
Giám thị đứng đầu vung tay: “Xếp hàng lên thuyền."
Đầu người bắt đầu di chuyển, mênh mông biển người, gần cả trăm học sinh lần lượt lên thuyền.
Tiếng khóc, cãi nhau, ồn ào hỗn loạn. Không ai trong số bọn họ sẵn lòng muốn lên thuyền cả.
Uyển Sa là người duy nhất không có cha mẹ đưa tiễn, tự nguyện lên thuyền trước, nhanh chóng hòa vào dòng người xa lạ.
Cô kéo vali lên, xếp hàng đi qua hàng rào bảo vệ hình chữ S và bước lên cầu thang trên thuyền.
Phía sau có một cậu bé mặc áo sơ mi sặc sỡ hoa văn, giọng nói hơi nữ tính, đột nhiên đổi ý, leo lên hàng rào bảo vệ, nắm chặt lấy cánh tay người mẹ, nước mắt nước mũi ròng ròng.
"Mẹ ơi, con muốn về nhà, đừng đưa con đi, con hứa sẽ nghe lời ba mẹ, không bao giờ trang điểm nữa đâu."
Trên mặt người mẹ lộ vẻ xấu hổ, sợ người khác sẽ nghe thấy điều gì, nghiêm khắc kéo tay con trai ra: “Mẹ đã ký hợp đồng, ngoan ngoãn nghe lời thầy cô."
Bên cạnh có một giám thị kéo cánh tay cậu bé đó, dứt khoát xách cậu ta quăng lên trên mạn thuyền.
Người mẹ lạnh lùng nhìn con trai bị giám thị lực lưỡng kéo đi, giống như cậu ta không phải con trai mình rứt ruột sinh ra vậy.
Uyển Sa biết điều này không có gì lạ.
Những người được đưa đến đây, trong mắt người đời không ít thì nhiều đều có "Vấn đề".
Cô và nhóm người này không quen biết nhau. Mọi người chỉ biết là về sau bọn họ sẽ học cùng một trường.
Thậm chí trường ở đâu, trường học tên gì, thuyền đưa bọn họ đi đâu, cũng không ai biết.
Chỉ có cha mẹ bọn họ biết được ngôi trường này sẽ cải tạo bọn họ ra sao.
Ngay khi đến gần cửa thuyền, bên dưới đột nhiên truyền đến tiếng hỗn loạn.
Uyển Sa nhìn xuống, thấy đám đông chen chúc trong hàng rào bảo vệ đã chủ động phân ra thành một con đường.
Bốn giám thị to lớn, hai ở phía trước hai ở phía sau, khiêng một anh chàng cao lớn.
Cả người cậu ta to lớn cường tráng như một con trâu, cơ bắp bị dây trói chặt lại kéo căng thành từng khối rắn chắc dọa người.
Cậu ta cao tầm 1m90 nhưng nhìn mặt cậu ta thì số tuổi cũng không lớn hơn bọn họ là mấy.
Miệng bị nhét mảnh vải, gương mặt tràn ngập phẫn nộ, gân xanh trên trán nổi lên, cánh tay thô to vặn vẹo vùng vẫy, nhìn giống như dây thừng có thể chực chờ bị đứt ra vậy.
Một giám thị còn cười khẩy: “Đã gây mê rồi mà vẫn còn sức."
Mọi người liên tục hoảng hốt hét lên.
Một giám thị khác đập côn điện vào mạn thuyền, giọng nói khàn khàn cất lên phía sau mặt nạ bảo hộ khiến nó càng lúc càng trầm thấp: “Yên lặng! Chỉ cần tuân thủ nội quy trường học, đảm bảo mọi học sinh sẽ được an toàn, không thiếu bất kì thứ gì. Nếu có thành tích nổi trội, còn được khen thưởng nữa."
Lúc giám thị khiêng người qua, Uyển Sa vội vàng né tránh, vô tình ngã vào trong l*иg ngực ấm áp của một người.
Người bị chạm vào có vẻ rất cao, đầu cô chỉ vừa chạm đến ngực anh, mũi cô ngửi được một mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu, man mát giống như mùi bạc hà.
"A, xin lỗi."
Uyển Sa xoay người nhìn phía sau, hơi sững sờ.
Thiếu niên ở trước mắt thật sự rất bắt mắt khiến người ta phải nhìn chăm chú.
Chiếc sơ mi màu trắng sạch sẽ, mở nút áo đầu tiên, cổ áo hơi rộng mở thấy rõ xương quai xanh đẹp đẽ, chiếc cổ thon dài như một con thiên nga vậy, ngẩng đầu kiêu ngạo.
Ngoại hình quá xuất sắc, vô cùng hoàn mỹ.
Nhưng thoạt nhìn có vẻ hơi kì quái, hai bàn tay lại mang đôi găng tay da màu đen.
Anh nâng cằm, đôi mắt đen u ám, ánh mắt lành lạnh rơi trên người cô.
Lúc Uyển Sa chạm vào ánh mắt của anh, giống như bị rơi xuống hầm băng vậy, chỉ có thể cảm thấy run sợ.
Hơi thở của anh như bị kiềm hãm, đôi lông mày hơi nhíu lại, như thể anh ngửi phải mùi gì khó chịu, anh đút hai tay vào túi quần, nhanh chóng sải chân dài bước lên thuyền.
Uyển Sa theo bản năng tự ngửi lấy mình, từ nhỏ đến lớn cô cũng không hề có mùi gì kì lạ mà.
Thái độ của người này giống như chạm phải vật gì rất bẩn vậy, khiến cho tâm trạng cô cũng không khá lên được.
Sau khi anh chàng to lớn kia bị khiêng lên thuyền, nhiều người cũng bắt đầu trở nên an phận, ngoan ngoãn nghe theo sự bố trí của giám thị đến các khoang thuyền khác nhau.
Uyển Sa được sắp xếp ở trong khoang B, trong khoang có hai nam sinh hai nữ sinh nữa, trong đó có cả nam sinh mặc áo sặc sỡ giọng hơi nữ tính.
Cậu ta cuộn tròn ở trong góc, bả vai cứ rụt lại, khóc thút thít.
Nam sinh tóc húi cua bên cạnh cười khinh bỉ: “Đồ ẻo lả."
Phía trên vách tường trong khoang thuyền treo một cái TV LCD và vài cái ghế để nằm nghỉ.
Cạnh cửa có một cái máy bán đồ uống tự động, không cần tiền cũng có thể lấy đồ uống, bên cạnh lại có cả một quầy đồ ăn vặt.
Giám thị nói: “Đợi thuyền cập bến, sau khi mọi người đến trường đều được chia phòng ngủ."
Nữ sinh tóc xoăn hỏi: “Trường học ở đâu?"
Giám thị khẽ quát một tiếng: “Lên bờ rồi biết."
Nữ sinh tóc xoăn rụt cổ, nép vào người nam sinh tóc húi cua bên cạnh như chú chim nhỏ.
Nam sinh tóc húi cua mới quen biết cô, bị cô dựa sát vào người như vậy, cả người trở nên ngơ ngẩn.
Uyển Sa chú ý thấy tay của nữ sinh tóc xoăn đó giống như chen vào giữa hai chân của nam sinh kia.
Sau khi người giám thị rời đi, nam nữ sinh lại bắt đầu trò chuyện, Uyển Sa không tham gia mà tựa vào ghế nằm nghỉ ngơi.
Nữ sinh tóc xoăn nói: “Tớ phát hiện ra nam sinh ở đây đều cao ráo, đẹp trai."
Ánh mắt nữ sinh tóc đuôi ngựa khẽ lay động, bừng tỉnh đáp lại cô một tiếng.
Nam sinh tóc húi cua sáp lại, cười xòa: “Ha ha, không chỉ là nam sinh mà nữ sinh cũng vậy, không nhìn ra ai xấu cả."
Nữ sinh tóc xoăn: “Lúc nãy lên thuyền, tớ thấy một người siêu đẹp trai, mặc áo sơ mi trắng."
Nam sinh tóc húi cua chỉ vào chính mình: “Còn tớ có đẹp trai không?"
Nữ sinh tóc xoăn cười duyên phỉ nhổ: “Cút!"
Tiếng cãi nhau ồn ào khiến Uyển Sa ngủ không được, chuẩn bị ngồi dậy thì nhìn thấy TV phát sáng.
Trong khoang thuyền rảnh rỗi nhàm chán, trừ nam sinh đang khóc, mọi người đều tập trung vào màn ảnh TV.
Trên TV đang chiếu một bộ phim của Nhật Bản, hẳn là một bộ phim về thanh xuân, thiếu nữ tầm 15~16 tuổi mặc đồng phục học sinh, lưng đeo cặp sách, đi trên con đường trong khuôn viên trường có hai hàng cây xanh mướt.
Tiếp theo chuyển cảnh đến hình ảnh phòng học, tiếng chuông tan học vang lên, học sinh ào ra khỏi lớp như ong vỡ tổ.
Chỉ có một cô gái ở lại, chạy đến trên bục giảng, cúi đầu khom lưng hỏi thầy giáo.
"Thầy giáo, bài học hôm qua có chỗ em không hiểu, có thể giải thích lại giúp em được không?”
Thầy giáo hòa nhã cười: “Chỗ nào không hiểu để thầy xem."
Cô gái giơ tay lên, không phải duỗi tay về cặp sách mà là các nút áo của cô, lần lượt cởi từng nút để lộ ra áo ngực màu đen bao trọn lấy bộ ngực trắng nõn.
Nam sinh tóc húi cua đang uống nước, đột nhiên thấy cảnh này, chợt phun ra hết.
Nữ sinh tóc đuôi ngựa che mắt hỏi: “Đây là cái gì?".
Nữ sinh tóc xoăn không hề ngại ngùng, dán mắt vào: “Phim sεメ của Nhật, cậu chưa xem qua à?"
Trong phim, thầy giáo cởϊ áσ ngực ra, bàn tay to thô ráp cầm hai vυ', ra sức nhào nặn đùa bỡn.
Giọng nói ngọt ngào của cô gái phát ra, ngả trên bàn giáo viên, chủ động vén váy lên, tách hai chân mảnh khảnh ra: “Thầy ơi, hãy dạy em đi."
Nữ sinh tóc đuôi ngựa đỏ mặt, chạy đến phía dưới TV mò mẫm phích cắm: “Nhanh tắt đi."
Nam sinh tóc húi cua nhanh chóng đến giúp cô, dựa vào vóc dáng cao ráo của mình, muốn tắt công tắc TV, kết quả TV vẫn chiếu phim AV (Adult video – Phim người lớn).
Nam sinh tóc húi cua líu lưỡi: “Cái này không tắt được."
Nữ sinh tóc xoăn thấy thú vị, phất tay: “Vậy cứ để nó chiếu."
Nữ sinh tóc đuôi ngựa tức giận: “Sao lại mở loại phim này, thật kinh tởm, tớ sẽ đi nói với giám thị."
Uyển Sa rất lâu không lên tiếng, bình tĩnh nói khẽ: “Không cần đâu, tôi nghĩ là bọn họ cố ý mở.