Ăn xong, Trạch Dương đem cậu về nhà.
Trên đường về , Trạch Dương suy nghĩ không thôi.Nghĩ đến chuyện lúc nãy càng tức. Hắn đột ngột phanh xe lại, đập tay vào vô lăng mấy cái, chửi thề:
“ Ch*t t***”
Quay sang nhìn Vân Hi, Trạch Dương đen mặt, nắm cằm Vân Hi nói với Vân Hi nhưng thực chất đang nói một mình.
“ Em coi tôi là cái gì hả?”
Nhìn đôi môi đỏ ửng của Vân Hi, Trạch Dương không kiềm chế được nữa, hôn cậu thật sâu .Hai chiếc lưỡi dây dưa với nhau một hồi, đến khi Trạch Dương thấy hơi thở của Vân Hi yếu dần mới chịu buông ra.
“Em giỏi lắm, dám đối xử tôi như vậy. Đừng hòng chạy thoát , em là của tôi”
Rồi tiếp túc hôn Vân Hi nhưng lần này tay Trạch Dương không còn yên phận như lúc trước, mà luồn qua áo của Vân Hi, kéo áo cậu lên , tay mân mê nhũ hoa của cậu, rồi kéo mạnh.
Vân Hi bị đau mê man tỉnh, đôi mắt ngấn nước kêu: “ Ưʍ......đau quá...”
Trạch Dương thấy Vân Hi mở mắt cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ không thôi, phía bên dưới, cậu em Trạch Dương ngoi lên.
Trạch Dương lại hôn không cho Vân Hi có cơ hội nói.
Vân Hi thở hổn hển: “ Ha....Ha....”
Môi Trạch Dương lại trượt xuống nhũ hoa,liếʍ liếʍ. Rồi cắn mạnh.
Vân Hi vì đâu mà tỉnh cả người run rẩy,đôi mắt ngấn nước, nỉ non kêu: “ Hức....hức.... đau quá... Đừng mà....”
Trạch Dương bỏ ngoài tai tiếp tục công chuyện của mình.Rồi tay lại luồn xuống dưới, vuốt ve tiểu đệ Vân Hi qua lớp quần
Vân Hi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mặt đỏ lên, kêu *A* tiếng rồi dùng tay chính mình cởϊ qυầи nắm lấy tiểu đệ của mình.
Vân Hi bắt đầu cầm tiểu đệ mình sóc lọ, hơi thở cũng từ đó gấp gáp thêm: “ A..ha.....ưʍ....ha....”
Trạch Dương bị cảnh khiêu da^ʍ này làm cho đỏ cả mặt,hơi thở bắt đầu hỗn loạn, phía dưới cứ trướng đau không ngừng.
Trạch Dương khó chịu, giữ chặt tay của Vân Hi bỏ ra chỗ khác, thì thầm tai Vân Hi: “ Bỏ anh ra chỗ khác, anh buồn lắm đó”
Vân Hi vì khó chịu mà mếu máo khóc, cánh tay giãy dụa: “ Không được, ch*m nhỏ khó chịu lắm.”
Trạch Dương cười tà mì: “ Vậy để anh giúp em.”
Nói xong, Trạch Dương kéo khoá quần xuống rồi bế Vân Hi ngồi lên người mình.
Côn ŧᏂịŧ Trạch Dương dựng đứng, dùng 2 ngón tay đưa vào miệng Vân Hi bảo Vân Hi liếʍ. Cậu ngoãn nghe theo, liếʍ đến khi ngón tay Trạch Dương dính đầy nước bọt
Trạch Dương đưa 2 ngón tay vừa được Vân Hi liếʍ xuống mông Vân Hi rồi mạnh bạo chọc vào cúc huyệt
Vân Hi khó chịu, tuy có đau nhưng nó lại pha chút kɧoáı ©ảʍ.Vân Hi rêи ɾỉ : “ A...khó chịu quá....Đừng chạm vào đó nữa.”
Sau khi bôi trơn xong, Trạch Dương liền lấy côn ŧᏂịŧ nóng hổi của mình đâm vào cúc huyệt.
Vừa vào được 1/3, liền bị ngậm chặt, có chút không di chuyển được. Vân Hi vì đau khóc nấc lên, đẩy Trạch Dương ra.
Trạch Dương biết được ý định của Vân Hi liền giữ chặt eo Vân Hi bảo Vân Hi thả lỏng chút, rồi cứ thế từ từ đâm vào.
Vân Hi khóc: “ Đau quá....hu...hức..... đừng mà....đau lắm....”
Trạch Dương dùng một tay bóp mông,còn miệng thì liếʍ nhũ hoa không ngừng, hết mυ'ŧ rồi cắn.
Vân Hi bị kɧoáı ©ảʍ đánh ập tới rên *A* *A* mấy tiếng, hông không ngừng lắc.
Trạch Dương thấy Vân Hi thả lỏng, liền mạnh bạo cắm , đưa nốt 2/3 côn ŧᏂịŧ còn lại vào trong.
Vân Hi bị cắm mạnh đột ngột, miệng kêu đau không ngừng, nước mắt giàn giũa, cúc huyệt cũng bóp chặt Trạch Dương.
Trạch Dương bị bóp đến đau, thì thầm nhẹ tai Vân Hi: “ A...ưʍ.... Vân Hi... thả lỏng chút.”. Trạch Dương không ngừng ôm ấp Vân Hi.
Trạch Dương bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng, miệng không ngừng kêu tên Vân Hi.
Vân Hi khó chịu: “ Nóng quá..... ưʍ.... ah..... trướng quá.....”
Vân Hi cầm tiểu đệ mình vuốt ve liên hồi, Trạch Dương khó chịu, trói tay cậu lại.
Vân Hi khó chịu, đôi mắt ngấn nước cầu xin Trạch Dương: “ Ah... khó chịu quá......ưʍ.....muốn ra...cởi trói đi mà...”
Trạch Dương nhìn thấy Vân Hi cầu xin, lòng không ngừng muốn trêu trọc cậu:
“ Hi Nhi gọi tên anh đi.”
Vân Hi mờ mịt : “ Tên??”
Trạch Dương thấy Vân Hi không nhận ra mình, liền tức giận, nắm chặt mông cậu, nhấp mạnh.
Vân Hi khó chịu.Cảm giác giác vừa đau, vừa dễ chịu này khó chịu quá: “ Ah.... đau quá.... huhu....”
“Dừng đi....a....ah....ư....a”
Trạch Dương :” Tên tôi là gì?”
Vân Hi đầu óc mờ mịt, liền lấy đại cái tên nào đấy: “ Ca ca....ah... ưʍ.. Dương.... ca... ưʍ... ca....a..”
Trạch Dương nghe thấy cậu gọi tên mình, vui như điên, ra là cậu luôn để hắn trong lòng. Hạp phúc quá đi.
Lúc này Trạch Dương mới giảm tốc độ.
“ Gọi tiếp đi.”
Vân Hi: “ Dương....ah.. ưʍ... ca”
“ A... ah... Trạch Dương...”
Được Vân Hi gọi hẳn tên hắn, côn ŧᏂịŧ đột ngột phình to chút.
Vân Hi khó chịu, cảm thấy khó thở, cầu xin Trạch Dương cởi trói: “ Cởi trói... đi mà..”
Trạch Dương vẫn không chịu cởi trói cho cậu, mặt buồn bã ghé sát tai Vân Hi:
“ Vậy Hi nhi tự xử đi, nhấp hông mạnh lên”
Vân Hi nghe lời, nhấp hông, mặt đỏ bừng bừng thở dốc.
Trạch Dương ánh mắt thâm thuý ra lệnh: “ Mạnh nữa lên.”
“Mạnh nữa”
Vân Hi nghe theo lời Trạch Dương nhấp càng lúc càng mạnh. Đến khi Vân Hi đạt đến kɧoáı ©ảʍ, trực tiếp ôm chặt Trạch Dương, gầm tiếng nhỏ:” Ah...”, rồi ngất lịm.
Trạch Dương thấy Vân Hi nằm gục xuống trên người mình, liền lay lay gọi tên cậu vài lần: “ Ngủ rồi sao?”
Đêm khuya thanh vắng, ở con đường cao tốc, có một chiếc xe ô tô đỗ vào chỗ tối, khó nhìn. Xung quanh chiếc xe đó là những tiếng ái muội.
Trạch Dương đạt đến đỉnh điểm rồi bắn hết chất lỏng màu trắng vào bên trong Vân Hi. Vân Hi vẫn ngủ sâu không biết gì, chỉ mê man kêu ra tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ.Trạch Dương ghé sát tai Vân Hi, nói những lời tục tĩu:
“ Vân Hi, tôi ra 3 lần rồi, bên trong em giờ toàn tịnh dịch của tôi không. Dễ ra vào lúc trước rất nhiều.”
Trạch Dương vừa định làm thêm trận nữa thì điện thoại của Vân Hi reo lên, làm mất hứng Trạch Dương. Hắn nhìn xem ai gọi, ra là ba mẹ cậu ấy.
Trạch Dương mở máy trả lời: “ Alo”
Ba Vân lo lắng sốt ruột,cứ ngỡ người nhận điện thoại là Vân Hi, ba Vân mắng mỏ:
“ Đi đâu giờ sau chưa vẻ hả tên quỷ nhỏ kia.Còn không mau về đi,mày làm mẹ mày suốt ruột kia kìa ”
Trạch Dương vội vàng giải thích: “ Cháu chào bác ạ. Cháu là Trạch Dương, bạn của Vân Hi, hiện giờ cậu ấy đang say, ngủ ngất ngây rồi ạ.”
Ba Vân ngại ngùng vì vừa mắng sai người: “Cho bác xin lỗi chuyện vừa nãy nhé.”
Trạch Dương một tay vuốt ve lưng Vân Hi, một tay cầm điện thoại tươi cười với người qua điện thoại:” Dạ không sao đâu ạ. Cháu hiểu bác chỉ đang lo lắng thôi ạ.”
Ba Vân: “ Cháu ngoan quá, vậy cháu cho bác địa chỉ với để bác qua đón nó”
Trạch Dương nhìn Vân Hi đang ngủ say trong lòng mình, rồi lại nói với bố Vân: “ Dạ không cần đâu ạ, bác cho cháu địa chỉ rồi cháu đưa cậu ấy về.”
Ba Vân: “ Được. Làm phiền cháu rồi.”
Trạch Dương: “ Không sao đâu ạ.Cháu chào bác”
Trạch Dương cúp máy, rồi nhìn qua người Vân Hi.
“ Nhớp nháp vậy cứ đưa em về thì sẽ loạn mất. Đưa em đi tắm vậy.”
Cứ thế Trạch Dương sửa soạn lại cho Vân Hi và chính mình rồi phóng xe đi.